Quan Thế Kiệt một cước đá văng cửa phòng vệ sinh, cảnh tượng bên trong khiến hắn suýt chút mất khống chế.
Mấy tên kia nghe tiếng cửa bị đá, lập tức đầy mặt ngạc nhiên mà nhìn sang.
Đôi mắt của Quan Thế Kiệt hơi nheo lại, xuyên qua cặp kính lạnh lùng nhìn một màn trước mắt.
Chỉ thấy lúc này mấy tên kia đang vây lại thành một vòng tròn, một tên trong đó còn đang cầm máy quay phim trên tay, mà ở giữa chính là cậu nhóc vừa biểu diễn trên sân khấu.
Hai tay cậu nhóc bị bọn chúng tóm lại phía sau, đầu tóc có chút lộn xộn, quần áo trên người cũng bị xé một mảng lớn, thoạt nhìn vô cùng chật vật, thời điểm nhìn thấy có người lạ đi vào, biểu tình trên mặt càng trở nên dị thường lúng túng.
Khác biệt với ánh đèn mờ ảo trong quán bar thì ánh đèn trong phòng vệ sinh vô cùng sáng, thậm chí còn có thể nói là chói mắt.
Những hành vi độc ác kia càng hiện rõ trước mắt Quan Thế Kiệt, biểu tình của tất cả mọi người hắn cũng nhìn không sót một mảnh, nụ cười hèn hạ chưa kịp thu lại của đám người kia trông thập phần ngứa mắt.
Cố gắng kiềm nén lại nỗi kích động muốn đánh bọn chúng một trận, Quan Thế Kiệt chỉ lạnh lùng mở miệng: “Ở Trung Quốc, nếu cưỡиɠ ɠiαи nam nhân đúng là không tính phạm pháp, thế nhưng nếu đối phương là trẻ vị thành niên thì kết quả hoàn toàn khác biệt, các người tốt nhất nên trở về học lại pháp luận đi, bằng không ngày nào đó bị tống vào tù cũng không biết tại sao. Một đám mù chữ!” (Ngầu quá anh ơi~~~)
Quan Thế Kiệt dựa lên khung cửa, mặt không chút biểu tình lên tiếng, thanh âm còn không hề che giấu sự trào phúng.
"Mày nói cái gì!"
Một tên lưu manh cách hắn gần nhất trực tiếp lao lên, mặt đầy hung ác nhìn chằm chằm, không chút do dự tung một đám lên mặt hắn.
Khóe miệng Quan Thế Kiệt nhếch lên một độ cong nhẹ, nghiêng đầu sang một bên, nắm đấm của tên kia nháy mắt lướt qua mặt hắn.
Tức khắc tên lưu manh kia có chút hoảng hốt sợ hãi, vừa định thu hồi nắm đấm, cánh tay lại bị tay phải của Quan Thế Kiệt bắt lấy, không cách nào động đậy.
"Chút công phu này mà cũng dám lấy ra, không thấy xấu hổ sao?!”
Nụ cười của Quan Thế Kiệt phi thường lạnh lẽo, lạnh đến mức khiến huyết dịch toàn thân tên lưu manh kia như muốn đông cứng lại, cả người không khỏi toát một trận mồ hôi lạnh, cố gắng rút tay về, thế nhưng bàn tay của Quan Thế Kiệt lại hệt như sắt thép, mặc hắn giãy dụa thế nào cũng không thoát ra được.
“Trở về luyện thêm vài năm nữa đi!”
Quan Thế Kiệt khinh miệt nhìn hắn, ngay lúc hắn còn chưa kịp phản ứng, một tay khác đã lấy một tốc độ nhanh đến mức không kịp nhìn thấy mà vung ra, hung hăng chặt một phát lên khuỷu tay tên kia.
Tiếng hét thảm thiết lập tức vang lên, thân thể tên lưu manh nháy mắt mềm nhũn ra.
Quan Thế Kiệt buông tay hắn ra, tràn ngập khinh bỉ nhìn hắn ôm lấy cánh tay bị gãy mà lăn lộn trên mặt đất tru tréo, ánh mắt kia quả thực giống như đang nhìn một giống sâu bọ nào đó vậy.
Mấy tên lưu manh còn lại đầy mặt kinh hoảng cùng Lăng Hạo nghệch mặt ra, bọn chúng thậm chí còn không thấy rõ Quan Thế Kiệt ra tay như thế nào mà đã thấy đồng bọn của mình ngã xuống rồi!
"Thế nào? Còn muốn tôi dạy các người sao?"
Quan Thế Kiệt dời mắt về đám người còn đang đờ đẫn kia, nở một nụ cười vô cùng hiền lành, thế nhưng chỉ khiến cho bọn chúng cảm giác một trận không lạnh mà rét, phảng phất giống như Tử Thần đang mỉm cười vậy.
Đây là một cao thủ!
Mấy tên lưu manh kinh hoảng lập tức kết luận, phi thường bi ai mà nhận ra một sự thật rằng cho dù bọn chúng cùng lên cũng không thể nào đánh bại nam nhân kinh khủng này được.
Bọn chúng thả tay Lăng Hạo ra, cười gượng hai tiếng với Quan Thế Kiệt: “Ha ha, không cần, anh chậm rãi chơi, bọn tôi đi trước."
Hai tay Quan Thế Kiệt ôm khoanh trước ngực, giơ giơ nắm đấm, nụ cười trên mặt lại thêm sâu hơn: “Thế nhưng . . . tôi lại rất muốn chơi đùa với các người a.”
Mấy tên lưu manh nhìn nụ cười xán lạn của hắn, hai chân lập tức nhũn ra . . . .
Sau đó, trong tiếng kêu gào thảm thiết, Quan Thế Kiệt bày ra thân thủ phi thường đáng tự hào của mình, đánh cho đám lưu manh đến chết đi sống lại, kém chút nữa thì trực tiếp quỳ xuống trước mặt nam nhân xin tha thứ.
Mà Lăng Hạo thì đứng một bên trợn mắt nhìn một màn khó tin phía trước, miệng bởi vì sợ hãi thán phục mà há hốc thành hình chữ O, ánh mắt nhìn Quan Thế Kiệt cũng tràn đầy sùng bái và kính nể.
Từ khi anh em sinh đôi của Quan Thế Kiệt bị bắt cóc, cuối cùng bị gϊếŧ chết, hắn đã bắt đầu học tập đủ các kỹ thuật chiến đấu khác nhau để phòng thân, trên cơ bản thì tất cả những môn võ nổi tiếng hắn đều học rất xuất sắc, đặc biệt là Muay Thái đầy hung ác kia, hắn chính là một nhất đẳng cao thủ a, cho nên đối phó với mấy tên lưu manh ngoài mạnh trong yếu này hoàn toàn dư sức.
Chỉ là thân thủ bất phàm của hắn bình thường đều bị che giấu dưới vẻ ngoài nhã nhặn, đến thời khắc mấu chốt mới đem ra. Vì thế trên cơ bản sẽ chẳng có người nào nghĩ tới một người có bề ngoài nhã nhặn như hắn cư nhiên lại là một cao thủ.
Sau đó, dưới ánh mắt đầy khinh bỉ của Quan Thế Kiệt, mấy tên lưu manh ào ào chạy ra khỏi nhà vệ sinh, hệt như một đám chó rơi xuống nước mất phương hướng.
Cuối cùng, trong phòng vệ sinh chỉ còn lại hai người Quan Thế Kiệt và Lăng Hạo.
Mặc dù nam nhân sâu không lường được trước mắt đã cứu cậu, thế nhưng Lăng Hạo đối với hắn lại có một loại cảm giác sợ hãi khó hiểu, bởi vì cậu vô cùng mẫn cảm từ trên người nam nhân này ngửi được khí tức của dã thú, cảm giác vô cùng nguy hiểm.
"Ây. . . Cái kia, cảm ơn anh."
Ngón tay trỏ của Lăng Hạo khẽ gãi gãi má, ánh mắt không dám nhìn thẳng Quan Thế Kiệt, nụ cười trên mặt thập phần miễn cưỡng.
Quan Thế Kiệt cười nhưng không nói, chỉ lẳng lặng chăm chú nhìn cậu, đôi con ngươi đen nhánh thâm trầm lóe lên một tia ý vị không rõ.
Hàng mi mảnh dài khẽ rung, khuôn mặt xinh đẹp, thân thể thon dài, còn có khí chất sạch sẽ không nhuốm bụi trần, cái vẻ u buồn kia thật khiến người ta có một loại xúc động muốn ôm cậu vào lòng mà thương yêu . . .
Quan Thế Kiệt ở khoảng cách gần mà đem Lăng Hạo dò xét một lượt từ trên xuống dưới, càng xem càng cảm thấy hài lòng, cơ hồ không cách nào tìm thấy một điểm không vừa lòng ở trên người cậu.
Dùng một câu tương đối thẳng để hình dung thì cậu nhóc trước mắt này hoàn toàn chính là “tình nhân trong mộng” của hắn.
Lăng Hạo bị ánh mắt như rađa kia nhìn chằm chằm đến toàn thân nhũn ra, não như muốn chết máy, thân thể thỉnh thoảng còn khẽ run rẩy một trận, kém chút thét lên mà lao ra.
Nam nhân trước mắt chính là một con ác lang. (Đúng rồi con ơi~ Chạy lẹ chứ không nó gặm một phát là không chừa một mẩu xương nào đâu T^T mặc dù trước sau gì cũng bị gặm sạch sẽ nhưng cứ chạy đi cho có chút tình thú :v)
Lăng Hạo rất nhanh đã đưa ra kết luận, hơn nữa con sói này còn đối với cậu như hổ rình mồi.
Nơi này không thể ở lâu, Lăng Hạo thầm nghĩ , bằng không cậu rất khó có thể thoát thân.
“Ha ha, cái kia, tôi có việc gấp, đi trước.”
Cố gắng kéo kéo khóe miệng, Lăng Hạo ném cho Quan Thế Kiệt một nụ cười cứng đờ, thân thể lóe lên, vội vàng đi tới cửa.
Quan Thế Kiệt cũng không đuổi theo, chỉ đứng yên tại chỗ nhìn bóng lưng vội vội vàng vàng rời đi của cậu nhóc, một mặt cười đến cao thâm khó dò: “Thật là một tiểu gia hỏa đáng yêu a~” =))))
Quan Thế Kiệt nâng tay sờ sờ cằm, từ trên mặt đất nhặt thẻ căn cước mà Lăng Hạo đánh rơi lên: “Ngay cả vật quan trọng thế này rơi mất cũng không phát hiện.”
“Thì ra gọi là Lăng Hạo sao? Tôi còn tưởng rằng là số 0 chứ, thật là một cái tên thú vị a~” (“Lăng” trong tiếng trung đọc là “Ling”, số 0 cũng là “Ling” á)
"Đã vậy thì em vĩnh viễn làm 0 của tôi đi ~" (Ai daaa, còn Số 0 ở đây là 0 1 á ~)
Quan Thế Kiệt nhìn tấm thẻ mỏng có đầy đủ tư liệu của Lăng Hạo, đột nhiên cảm thấy cuộc đời của mình cư nhiên lại tốt đẹp như thế.
Hết thảy những mây đen đều tan dần đi, lộ ra tia nắng đầy ấm áp rực rỡ, mà Lăng Hạo chính là tia sáng đã xuyên thấu đám mây đen u ám mù mịt đó.
Cái loại cảm giác tim đập thình thịch này, đại khái chính là yêu đi? Quan Thế Kiệt nghĩ nghĩ, thì ra có người để yêu chính là một điều hạnh phúc như vậy, ngay cả không khí xung quanh cũng cảm thấy không giống bình thường.
Lăng Hạo, em đúng là “mệnh trung chú định” của đời tôi a~
Thật cẩn thận cất thẻ căn cước của Lăng Hạo vào túi, Quan Thế Kiệt hạ quyết tâm, bất luận thế nào cũng phải đem cậu nhóc xinh đẹp kia đuổi tới tay, bất luận cậu là thẳng hay là cong.
Còn Lăng Hạo kinh hoảng thất thố chạy ra khỏi nhà vệ sinh xong mới bất an quay đầu lại nhìn thoáng qua, phát hiện nam nhân kia không có đuổi theo, lúc này mới thở phào một hơi, không hề phát hiện thẻ căn cước của mình đã rơi từ lúc nào.
Tương lai của cậu, cũng bắt đầu từ buổi tối hôm đó mà chệch hướng đi, trở thành “ác mộng đáng sợ” một đời không cách nào quay đầu được.
Vội vội vàng vàng chạy tới chỗ ông chủ xin phép nghỉ, trước ánh mắt đầy kinh ngạc của ông chủ, Lăng Hạo lấy tốc độ nhanh nhất mà xông ra khỏi quán bar. Một buổi tối liên tiếp gặp phải hai sự kiện khiến cậu chấn động, Lăng Hạo có chút sợ hãi, chỉ muốn nhanh nhanh một chút trở về nhà của mình, bởi vì với cậu mà nói nơi đó mới là nơi an toàn nhất.
Chỉ là khi cậu vừa xông ra khỏi quán rượu, lại phát hiện nam nhân kia đang đứng phía trước đầy mặt mỉm cười nhìn cậu, Lăng Hạo triệt để câm nín.
“Hello, Tiểu Hạo, chúng ta lại gặp mặt rồi.”
Quan Thế Kiệt phất phất tay với Lăng Hạo, cười đầy mặt xán lạn, Lăng Hạo thậm chí còn có chút hoài nghi có phải hắn dùng đèn chiếu lên mặt hay không, bằng không làm sao hàm răng chỉnh tề của hắn lại trắng sáng như thế??? =)))
Bị nụ cười chói mắt của hắn làm cho có chút váng đầu, Lăng Hạo cẩn thận đi vòng qua nam nhân, cơ bắp toàn thân đều rơi vào trạng thái căng thẳng cực độ, giống như chỉ cần nam nhân biếи ŧɦái kia có chút dị động, cậu sẽ có thể bỏ chạy ngay lập tức.
Mười tên đeo kính thì hết chín tên là xấu, còn một tên còn lại chính là biếи ŧɦái.
Tuy rằng chỉ mớigặp qua hai lần, thế nhưng Lăng Hạo hoàn toàn có thể khẳng định nam nhân đeo kính trước mặt này chính là loại thứ hai, nói không chừng còn có ham mê SM gì đó nữa. Ánh mắt hắn nhìn cậu như hổ rình mồi khiến cả người cậu đều cảm thấy không thoải mái.
Để bảo đảm an toàn cho sức khỏe và tinh thần của mình, Lăng Hạo tuyệt đối không cho phép bản thân có bất kỳ tiếp xúc nào với nam nhân này, ngay cả tiếp xúc về mặt tinh thần cậu cũng kiên quyết phản đối.
Cho nên, khi vừa đi đến vị trí mà cậu cho rằng là “Khoảng cách an toàn”, Lăng Hạo lập tức co giò bỏ chạy, cậu phải nhân lúc nam nhân kia chưa bộc phát thú tính mà tận lực trốn xa một chút.
Nhìn cậu nhóc tránh mình như tránh tà, Quan Thế Kiệt liền cảm thấy tiểu gia hỏa này thật đúng là đáng yêu mà, đáng yêu đến mức khiến hắn hận không thể lập tức ôm vào lòng mà trêu đùa một phen.
“Chẳng lẽ em không phát hiện mình đánh rơi cái gì sao?”
Nhìn cậu nhóc cách hắn càng lúc càng xa, Quan Thế Kiệt mới thong dong từ trong túi lấy thẻ căn cước nhặt được trong phòng vệ sinh ra, trong giọng nói còn ẩn ẩn ý cười.
Lăng Hạo dừng bước, bán tín bán nghi quay đầu lại.
Quan Thế Kiệt quơ quơ đồ vật trong tay, cười đến thập phần thuần lương: “Thẻ căn cước của em nha~”