"Oa, thật đẹp!" Lăng Hạo một bên nhìn nơi đông đúc tấp nập trước mắt, một bên cảm thán với đám cầm thú phía sau: “Thật không hổ là khu vui chơi nổi tiếng!”
"Ha hả, xem ra Tiểu Hạo rất thích nơi này, quả nhiên vẫn là tiểu hài tử a.”
Tần Phong mặc quần áo thường ngày cười nói với đám cầm thú bên cạnh, mấy tên kia liền mỉm cười gật đầu phụ họa.
"Ai nói tôi là tiểu hài tử chứ?" Lăng Hạo quay ngoắt lại, hung hăng trừng mắt nhìn bọn hắn, giơ giơ nắm đấm: “Để tôi đánh anh một trận xem tôi có phải là tiểu hài tử hay không!”
Đám cầm thú nhất thời vô cùng ăn ý liếc nhau một cái, sau đó cùng nhau ôm bụng cười to: “Ha ha ha ha, Tiểu Hạo, em cư nhiên lại làm ra hành động ngây thơ như thế, còn nói mình không phải là tiểu hài tử sao? Ha ha ha, thật là đáng yêu mà."
Lăng Hạo (trán nổi đầy gân xanh): ". . . . . ."
Nơi bọn họ đến chính là một khu vui chơi mới mở.
Bởi vì vừa mới khai trương nên có rất nhiều người đến thăm quan, đoàn người Lăng Hạo cũng là một trong số đó.
Một lâu đài cổ tích thật lớn, xung quanh là các loại trò chơi khác nhau, trên đường đầy những người mặc những bộ trang phục của nhân vật hoạt hình đi qua đi lại, thoạt nhìn cả công viên này thật giống như một vương quốc đồng thoại, phi thường tráng lệ.
Mà Lăng Hạo bị cảnh tượng phía trước làm hoa hết cả mắt, chỉ hận không thể mỗi trò chơi đều thử một lần.
Còn đám cầm thú vẫn luôn không thích những nơi long xà hỗn tạp cũng bị cảnh tượng tráng lệ trước mắt hấp dẫn, nhất thời nổi lên hứng thú, muốn cùng Lăng Hạo vui chơi một phen.
. . . . . .
Sau khi chơi gần như hết tất cả các trò chơi ở đây, Lăng Hạo cùng đám cầm thú mới luyến tiếc mà trở về nhà.
Khi đi về phía cổng lớn, Lăng Hạo chợt nhìn thấy một cái sân khấu cao được bao quanh bởi đám đông, hình như là đang biểu diễn cái gì đó.
Thế là, lòng hiếu kỳ nổi lên, Lăng Hạo trực tiếp chen vào chỗ đó, đám cầm thú không còn cách nào khác đành liếc nhau một cái, thở dài một hơi rồi chen vào theo cậu.
Sau khi chen vào được bên trong, Lăng Hạo mới thấy rõ mọi người tụ tập đông như vậy là vì ở đây hình như đang có tổ chức trò chơi bốc thăm trúng thưởng.
Lăng Hạo không biết nói gì hơn, nhất thời có chút hối hận vì ấm đầu mà chen vào cái nơi này chịu tội.
Từ trước đến nay Lăng Hạo vẫn luôn không tin mấy cái trò như rút thăm trúng thưởng này nọ, trong mắt cậu thì cái trò này thật ra chỉ là đám người lừa đảo mà thôi, trò này quá hên xui, gần như không ai có thể bốc trúng phần thưởng cả, đều là dựa vào tâm lý muốn thử vận may của mọi người mà thôi.
Đúng lúc Lăng Hạo xoay người chuẩn bị rời đi, người dẫn chương trình kẻ mắt thật đậm, tô son đỏ chót đứng trên sân khấu đã nhìn thấy cậu.
"Vị tiên sinh kia, phiền cậu có thể lên đây một chút được không?”
Ánh mắt mọi người đồng thời nhìn theo phương hướng mà người dẫn chương trình đang chỉ.
Nhìn ánh mắt hâm mộ cùng ghen tị của mọi người, Lăng Hạo nhìn bốn phía rồi mới giơ tay chỉ vào mặt mình: “Tôi?”
Người dẫn chương trình nhìn cậu cười đến khả ái: “Đúng vậy, chính là cậu.”
Sau đó, Lăng Hạo liền mạc danh kỳ diệu bị nhân viên công tác dẫn lên.
"Để làm gì?"Lăng Hạo có chút không hiểu kiểu gì nhìn cô.
"Chờ một chút cậu sẽ biết." Người dẫn chương trình cười đến vô cùng thân thiết, nhất thời khiến Lăng Hạo nhớ tới hình ảnh công chúa bạch tuyết và mụ phù thủy.
Chính là, quả táo thực sự được đưa tới.
. . . . . .
"A ~ thật lớn! Thật là rất lợi hại a!"
Tiếng vỗ tay rầm trời vang lên, Lăng Hạo đứng tại chỗ sắc mặt tái nhợt, hai chân phát run, hận không thể trực tiếp nhảy xuống đài, nhào vào lòng đám cầm thú mà khóc một trận.
Cậu sống chết không ngờ rằng, người dẫn chương trình trông như mụ phù thủy kia mời cậu lên sân khấu, cư nhiên là để cậu làm bia ngắm bằng người cho ảo thuật gia bắn quả táo trên đầu cậu.
Đợi đến khi quả táo thứ ba trên đầu cậu bị bắn làm hai thì Lăng Hạo đã sợ đến mức sắp tiểu ra quần.
Ngay lúc này, đám cầm thú phá được vòng vây cuối cùng mà chen vào trong, vừa vào liền bị cảnh tượng trước mắt dọa cho tái mặt.
Cái trò nguy hiểm như thế này, nếu không may có chuyện gì xảy ra, vậy chẳng phải Tiểu Hạo của bọn hắn. . . . . .
Đám cầm thú thật sự không dám tưởng tượng cảnh tượng sau đó nữa.
Sau đó, chớp mắt một cái, đám cầm thú đã nhào lên sân khấu, còn chưa đợi mọi người phản ứng lại đã đem vị ảo thuật gia đáng thương kia vây lại quần ẩu.
Tất cả nhân viên công tác cùng người xem bên dưới nhất thời trợn mắt há hốc mồm, có chút không thể tin nhìn tình huống trước mắt.
Hiện trường loạn thành một đống.
Nhìn thấy “cứu tinh” đến, Lăng Hạo liền nhào vào lòng Âu Dương Khải cách cậu gần nhất, khóc như mưa: “Ô ô ô, mẹ ơi, con sợ!"
Âu Dương Khải (khuôn mặt đầy hắc tuyến): ". . . . . ."
Tiểu Hạo đã bị dọa đến tinh thần bất ổn rồi. . . . . .
Cuối cùng, ảo thuật gia đáng thương bị đám cầm thú quần ẩu đến mức trực tiếp vào bệnh viện, còn người phụ trách tiết mục của vị ảo thuật gia kia dưới ánh mắt đằng đằng sát khí của đám cầm thú không thể không dâng lên giải nhất cho bọn hắn.
Tiếp đó, đám cầm thú vừa làm lưu manh lại làm cường đạo cướp được giải nhất gồm 8 tấm vé đi tour du lịch Madric 5 ngày 4 đêm (vốn chỉ được 4 vé, sau một hồi bị đám cầm thú đe dọa mới bất đắc dĩ đưa thêm 4 tấm nữa), rồi cả đám người Lăng Hạo mới hưng phấn hài lòng mà tiêu sái rời đi.
Người xem dưới sân khấu phi thường ăn ý mà tránh đường, nhìn năm nam nhân “lưu manh” trông như chiến thần kia rời đi, người phụ trách vô duyên vô cớ bị dính một kiếp co quắp ngồi trên sân khấu, khóc không ra nước mắt.
. . . . . .
Sau này đám cầm thú mới biết thì ra tiết mục hôm đó là tiết mục biểu diễn ảo thuật và rút thăm may mắn, còn Tiểu Hạo là khách mời được bọn họ mời lên để diễn chung.
Còn cái người bị bọn hắn hung hăng tiễn vào bệnh viện kia chính là một ảo thuật gia tương đối nổi tiếng trong nước, hơn nữa còn từng đoạt được giải thưởng ở nước ngoài, cũng coi như là người có tên tuổi.
Ngày đó, vị ảo thuật gia vô duyên vô cớ bị đánh đến chết đi sống lại kia vừa tỉnh liền đâm đơn kiện, trực tiếp báo lên pháp viện, cuối cùng lại bị Tần Phong cùng Quan Thế Kiệt liên thủ không biết dùng cách gì đã đè xuống được. (-_-! oo bạch thêm hắc, càng an tâm. . . . . . )
Mặc dù biết hành vi của mình tương đối thiếu đạo đức, nhưng đám cầm thú một chút cũng không áy náy, ai bảo Tiểu Hạo_ “tâm can bảo bối” của bọn hắn bị “khi dễ” thảm như thế chứ, thật là khiến bọn hắn tức đến bốc khói, cho nên chuyện này cũng coi như không hề quá đáng a.
Thế là, bản chất của đám cầm thú làm ác nhân nhưng lại rất hợp tình hợp lý cuối cùng cũng đã bại lộ.
Còn “người bị hại” Lăng Hạo sau khi về nhà, biểu hiện phi thường bình tĩnh, giống như chuyện gì cũng chưa từng xảy ra cả.
Chỉ là kể từ ngày đó, cậu không còn động tới một quả táo nào nữa.
. . . . . .
Trong phòng khách, tám giờ tối.
"Các anh nói xem, chúng ta làm gì với đống vé này đây?” Lăng Hạo lấy vé ra, có chút đau đầu nhìn đám cầm thú.
Mặc dù biết đây là cơ hội hiếm có khó tìm, nhưng cậu thật sự không muốn dùng thứ này.
Quan Thế Kiệt đang kiểm tra thông tin trong sổ tay nghe thế liền ngẩng đầu lên, đẩy đẩy mắt kính, lạnh lùng nói: “Cứ dùng đi, vừa vặn bảy người chúng ta có thể đi Madric du lịch một chuyến.”
Lăng Hạo (vẻ mặt đầy do dự): "Nhưng mà. . . . . ."
"Nhưng mà cái gì?" Từ Khôn Đạt vừa mới tắm xong còn đang trần trụi nửa người trên, vừa lau tóc vừa nói: “Đây chính là thứ em phải “dùng cả sinh mệnh để đổi lấy” a, nếu không cần, vậy ném đi?”
Dáng người hoàn mỹ của Từ Khôn Đạt hiện ra trước mắt mọi người, hắn còn cố ý đi qua đi lại trước mặt Lăng Hạo, liền bị đám cầm thú còn lại khinh bỉ một phen.
Lăng Hạo vẫn như cũ thực do dự, lời nói của Quan Thế Kiệt và Từ Khôn Đạt khiến cậu có chút dao động, nhất thời quét mắt nhìn những người còn lại, dò hỏi ý kiến của bọn hắn.
Tần Phong vẫn một mực xem điện thoại bên cạnh lúc này mới lên tiếng: “Cái kia, Tiểu Hạo, kỳ thật Tiểu Từ nói rất đúng, thứ này là do em đoạt được, không nên lãng phí a.”
Lăng Hạo cúi đầu, nghĩ nghĩ một chút: hình như Tần Phong nói cũng đúng, cậu đã bị dọa đến chết đi sống lại, đương nhiên phải báo thù một chút chứ.
Thế là, Lăng Hạo rất nhanh đã vứt cảm giác có lỗi ra sau đầu, hưng phấn nhảy lên sô pha nói: “Được rồi, vậy mấy ngày nữa chúng ta đi Tây Ban Nha du lịch đi.”
Chính là, đám cầm thú trừ bỏ Tần Phong ra thì đều không thể nào cao hứng nổi, khuôn mặt đằng đằng sát khí mà trừng Tần Phong vô cùng dễ dàng khuyên được Lăng Hạo.
Tình huống có chút không phù hợp, Lăng Hạo nhất thời mặt đầy khó hiểu nhìn bọn hắn, có chút nghi vấn lên tiếng nói: "Sao vậy, sao trông các anh có vẻ không cao hứng a?"
Đám cầm thú lại đầy mặt ai oán nhìn về phía Lăng Hạo vô tư không có một chút tự giác nào, nghiến răng nghiến lợi nói: “Bọn ~ tôi ~ rất ~ cao ~ hứng ~ a!”
Lăng Hạo: ". . . . . ."