Sau một hồi run rẩy kịch liệt, cuối cùng một cỗ tinh dịnh cũng bắn vào miệng cậu, lúc này Lăng Hạo đã gần như sắp hư thoát.
L*иg ngực bị ép chặt, hơn nữa lại vừa đạt cao trào khiến Lăng Hạo đã muốn hít thở không thông.
Không còn cách nào khác, Lăng Hạo đành phải nuốt toàn bộ dịch thể của mình xuống, sau đó mới mở miệng thật to từng ngụm từng ngụm thở dốc.
Dịch thể tanh nồng đặc sệt chầm chậm chảy xuống cổ họng, chậm đến mức Lăng Hạo dường như có thể cảm nhận được tốc độ chảy của nó, nghĩ đến thứ kia của mình, nhất thời Lăng Hạo cảm thấy có chút buồn nôn.
Lăng Họa bỗng nhớ tới một bài đăng trên diễn đàn Thiên Nhai mà cậu từng thấy trước kia, có một người đã hỏi rằng có ai từng nuốt dịch thể của mình chưa? Khi ấy, có người mắng hắn là đồ biếи ŧɦái, cũng có người nói đã từng nuốt rồi, nhưng không thể nào chịu nổi cái hương vị kia. Bình luận hot nhất là một người cư nhiên dùng câu “Hổ độc bất thực tử” để trêu chọc hắn.
*hổ độc bất thực tử: là hổ dữ không ăn thịt con á =))))))
Lúc Lăng Hạo nhìn thấy bài đăng kia, không cách nào tưởng tượng ra nổi, đặc biệt là câu “Hổ độc bất thực tử” kia kém chút cười chết cậu. Thế mà bây giờ chính cậu lại đang “thực tử”, nhất thời Lăng Hạo có cảm giác dở khóc dở cười a.
Từ Khôn Đạt thấy khóe miệng cậu nhếch lên một tia cười khổ, lại cảm thấy có chút mạc danh kỳ diệu: Tiểu Hạo cư nhiên lại cười? Là ta hoa mắt sao, chẳng lẽ Lăng Hạo lại thích cách tự an ủi như vừa rồi sao?
“ Tiểu Hạo, vừa rồi có phải rất thích hay không?” Từ Khôn Đạt buông tay giữ eo Lăng Hạo ra, cười vô cùng da^ʍ tà: “Có muốn làm lại một lần nữa hay không??”
Thắt lưng vốn đang bị ép đến một mức mà cơ thể cậu khó có thể chịu đựng đột nhiên lại được thả ra.
Sau một thời gian dài bị đè nén, sau đó lại được thả ra quá nhanh khiến lưng cậu như muốn gãy làm đôi, Lăng Hạo đau đến hít một ngụm khí lạnh, suýt chút ngất ngay tại chỗ.
Thân thể đau đớn còn chưa là gì, điều khiến Lăng Hạo khó có thể chịu được nhất chính là Từ Khôn Đạt gần như lại muốn dùng phương thức vừa rồi để tra tấn cậu.
"Mẹ nó!"Lăng Hạo hung ác trừng hắn, trong mắt tràn đầy tơ máu, nghiến răng nghiến lợi rống giận với Từ Khôn Đạt: “Anh cái tên biếи ŧɦái này! Còn làm thêm một lần nữa, anh muốn hại chết tôi sao??? Anh đi chết đi!!”
Từ Khôn Đạt tủm tỉm cười, áp sát bên má Lăng Hạo, vươn đầu lưỡi liền chút dịch thể còn sót nơi khóe miệng cậu, ngữ khí đáng chết lại từ tốn vang lên: “Tiểu Hạo, em yên tâm đi, tôi sẽ không để em ăn của mình nữa đâu, vì tôi đã nhịn không nổi rồi ~~~~”
Còn chưa đợi Lăng Hạo lên tiếng, Từ Khôn Đạt liền hôn lên mắt cậu, hạ thân đặt ngay trước hậu huyệt đã hoàn toàn được mở rộng của cậu, dùng sức đâm vào.”
"Phốc xích ~"Thanh âm ướŧ áŧ khiến người ta khó có thể kiềm nén được lại vang lên, hạ thân của Từ Khôn Đạt đâm một cái thẳng tới tận gốc.
Miệng nhỏ vốn đang trống rỗng đột nhiên bị một cái hạ thân so với lúc trước càng thêm khủng bố đâm vào, thân thể Lăng Hạo lập tức giật bắn lên, hậu huyệt không tự giác được mà co rút lợi hại, chặt chẽ bao lấy hạ thân phi thường cứng rắn của Từ Khôn Đạt.
Từ Khôn Đạt cảm thụ nội bích mềm mại như tơ lụa, lại ấm nóng ẩm ướt, nhất thời toàn bộ tế bào trên cơ thể đều trở nên hưng phấn, máu toàn thân như dồn hết xuống bộ vị phía dưới, khiến hạ thân đã phi thường cứng rắn của hắn gần như muốn nổ tung.
Hô hấp của Từ Khôn Đạt bắt đầu trở nên dồn dập, thoáng dừng lại một chút, sau đó lại mạnh mẽ trừu sáp.
Đầu lưỡi của Từ Khôn Đạt xâm nhập vào miệng Lăng Hạo, càng không ngừng truy đuổi đầu lưỡi đang cố gắng trốn đi của cậu, hoàn toàn không chừa cho nó một con đường thoát.
Lăng Hạo không cách nào trốn được, cuối cùng đành để đầu lưỡi của Từ Khôn Đạt quấn lấy dây dưa.
Đầu lưỡi hai người kịch liệt giao triền, chút không khí trong miệng Lăng Hạo hoàn toàn bị Từ Khôn Đạt cướp đi hết, làm cậu không thể không đón nhận lấy nụ hôn của hắn, hòng đoạt lại chút không khí ít ỏi kia, để cậu không đến mức vì hít thở không thông mà ngất đi.
Hương vị tanh nồng của dịch thể Lăng Hạo tràn ngập trong khoang miệng hai người, cái cỗ hương vị kia khiến Từ Khôn Đạt càng thêm thú huyết sôi trào, tốc độ ra vào của hạ thân lại càng thêm mãnh liệt.
Từ Khôn Đạt hung mãnh như vậy khiến Lăng Hạo có chút khó có thể chịu đựng được, thân thể từng chút từng chút một bị ép chặt vào ghế, tay chân bị đai an toàn trói đến phát đau.
Tiếng thân thể va chạm vang khắp xe, xen lẫn tiếng nước cùng tiếng thở dốc của hai người, khiến không khí trong xe nhuốm đầy tình sắc.
Chiếc xe theo động tác của hai người mà bắt đầu lay động, thỉnh thoảng còn phát ra tiếng cót két, khiến người ta vừa nhìn đã có thể đoán được bên trong đang xảy ra chuyện gì.
Nhiệt độ trong xe dần tăng lên, gần như khiến bọn họ muốn tan chảy, cơ thể rắn chắc thon dài của hai người bắt đầu nhuốm một tầng mồ hôi mỏng, chảy dọc theo thân thể Lăng Hạo mà chảy xuống ghế da bên dưới.
Từ Khôn Đạt một bên hôn Lăng Hạo, một bên tháo đai an toàn trói hai chân cậu ra, hai chân Lăng Hạo bị ép gần như đạt tới góc 180° một thời gian dài, lúc này đã muốn mất hết cảm giác, vừa được tự do liền tự động khép lại.
Từ Khôn Đạt tiến công quá mức kịch liệt, Lăng Hạo không tìm được chỗ nào làm điểm tựa, đành phải quấn chặt lấy thắt lưng của Từ Khôn Đạt.
Trong xe vô cùng chật chội, sau khi cỏi trói hai tay Lăng Hạo ra, Từ Khôn Đạt liền mở cửa xe, bế Lăng Hạo ra ngoài.
Nhận ra hành động của Từ Khôn Đạt, Lăng Hạo kém chút phát điên: Tên này, cư nhiên muốn làm chuyện đó ngoài xe!!! Trời ạ!!! Không những là ở ngoài, mà bây giờ trời còn đang sáng a!!! Nếu có người đi qua, vậy hậu quả . . . .!
Lăng Hạo khó có thể tưởng tượng được cảnh tượng sau đó, nhất thời sử dụng toàn bộ sức lực còn lại để vùng vẫy, cậu có chết cũng không muốn ở trước mặt người khác mà bị cường bạo a (-_-! Này giống như không giống cường bạo a ~~~)
Lăng Hạo điên cuồng vùng vẫy khiến Từ Khôn Đạt có chút chống đỡ không dược, suýt chút thì đánh rơi Lăng Hạo xuống.
Hắn nhịn không được nhíu mày một cái, nâng mông Lăng Hạo lên rồi mới thả mạnh xuống. Hạ thân Từ Khôn Đạt hung hăng ma sát với nội bích mẫn cảm của Lăng Hạo khiến cậu nhất thời chấn động run lên, hoàn toàn mất đi khí lực, thân thể lại trở nên mềm nhũn.
Mây đen tản đi, bầu trời vốn đang u ám lúc này lại trở nên cao vời vợi.
Ánh mặt trời chiếu lên hai người, khiến cho thân thể ướt đẫm mồ hôi của cả hai đều trở nên sáng rực, cái hình ảnh kia thật sự là so với GV còn đẹp hơn rất nhiều.
Nơi này là vùng ngoại ô hoang vu, xung quanh chỉ toàn là cây cối, phong cảnh rất đẹp, lại bởi vì quá hoang vu hẻo lánh nên bình thường rất ít người đi lại.
Thế nhưng Từ Khôn Đạt lại phi thường hài lòng, hắn vẫn luôn muốn làm với Lăng Hạo ở bên ngoài, không hề có bất cứ trói buộc gì, cái cảm giác hòa làm một với thiên nhiên khiến hắn vô cùng thoải mái, hơn nữa hắn còn là một người có tư tưởng rất thoáng, cho dù bị người nhìn thấy cũng chẳng vấn đề gì, cứ mặc kệ mà làm tiếp thôi.
Thế nhưng Lăng Hạo lại hoàn toàn trái ngược, cậu là một người rất coi trọng mặt mũi, da mặt lại mỏng, nếu bị người khác nhìn thấy cảnh tượng mất thể diện như vậy, chắc chắn cậu sẽ gϊếŧ Từ Khôn Đạt trước rồi tự sát luôn.
Từ Khôn Đạt tự nhiên không sợ điều này, hắn chính là muốn nhìn thấy bộ dạng không biết phải làm sao của Lăng Hạo, kia thật sự là vô cùng đáng yêu a, nghĩ đến gương mặt tràn đầy xấu hổ của cậu, nhưng lại không thể làm gì được, TỪ Khôn Đạt liền cảm thấy thú huyết sôi trào.
Từ Khôn Đạt bế Lăng Hạo đến bãi cỏ bên cạnh, cường thế mà hôn cậu, tư thế này khiến cả người Lăng Hạo đều dồn hết xuống nơi giao nhau kia, đột nhiên Từ Khôn Đạt nâng người cậu lên, đến khi hạ thân gần rút ra khỏi rồi lại thả tay ra, thân thể Lăng Hạo dưới tác dụng của trọng lực, hậu huyệt liền hung hăng nuốt trọn hạ thân của hắn.
Cảm giác như vậy quá mức khủng bố, khiến Lăng Hạo không thể không dùng hai chân mà quấn chặt lấy thắt lưng hắn, hai tay cũng gắt gao ôm lấy cổ hắn, cố gắng để bản thân không bị rơi xuống.
Tốc độ của Từ Khôn Đạt càng lúc càng mau, biên độ cũng càng lúc càng lớn, khiến thân thể Lăng Hạo không ngừng nâng lên hạ xuống đến có chút hoa mặt chóng mặt, khung cảnh xung quanh cũng dần trở nên mơ hồ.
Hạ thân Từ Khôn Đạt ra vào hậu huyệt Lăng Hạo nhanh đến mức gần như không thể nhìn thấy được, hậu huyệt đã mềm nhũn đỏ thẫm không chịu nổi tốc độ của Từ Khôn Đạt mà kéo ra một tầng mị thịt, cũng với tràng dịch chảy xuống bãi cỏ dưới chân hai người.
Cảm giác bị cường bách lại không thể làm gì được khiến Lăng Hạo có chút khó có thể chịu được, chỉ là lại bị kɧoáı ©ảʍ ập tới dồn dập kia làm cho lý trí dần sụp đổ, nội tâm đang vùng vẫy cũng bắt đầu đầu hàng.
Nam nhân đều là động vật nửa thân dưới, mặc dù Lăng Hạo là một người cực kỳ bảo thủ, thế nhưng cũng phải chịu thua trước cơn kɧoáı ©ảʍ cường liệt kia. Hơn nữa đối phương lại là Từ Khôn Đạt, bất luận là thân thể hay tâm của cậu cũng đều có quan hệ vô cùng ái muội , cho nên Lăng Hạo cũng dần dần trầm luân, từ vùng vẫy dần biến thành khát cầu.
Điều đó khiến kɧoáı ©ảʍ lại càng trở nên cường liệt hơn, hai người đều động tình không ngừng rêи ɾỉ thở dốc, hùa theo hành động của đối phương, từng giọt mồ hôi theo động tác của hai người mà rơi xuống, dưới ánh nắng mặt trời trông vô cùng đẹp mắt.
Lăng Hạo nhắm mắt lại, ngẩng cao đầu lên lộ ra cần cổ tuyệt mỹ, hầu kết không ngừng lên xuống hấp dẫn tầm mắt của Từ Khôn Đạt.
Từ Khôn Đạt vùi đầu vào cổ Lăng Hạo, động tác có chút thô bạo mà cắn lên cần cổ thon dài cùng xương quai xanh của cậu, lại không quên mυ'ŧ lên làn da bóng loáng, lưu lại vô số dấu ô mai đỏ tím.
Miệng nhỏ của Lăng Hạo bị Từ Khôn Đạt ma sát càng trở nên hồng thũng, thế nhưng cũng càng trở nên mẫn cảm, mỗi một động tác đều có thể khiến cậu run rẩy kịch liệt.
Bên trong nội bích tiết ra tràng dịch càng lúc càng nhiều, mỗi một lần Từ Khôn Đạt rút ra đều kéo theo một ít chất lỏng trắng ngà, thuận theo đùi hắn mà chảy xuống.
Từ Khôn Đạt ra vào càng lúc càng dễ dàng, hai người cũng càng lúc càng sảng khoái, gần như sắp đạt tới cảnh giới “nước sữa hòa nhau” rồi.
Rốt cuộc, sau một trận trừu sáp kịch liệt, Từ Khôn Đạt mới gầm nhẹ một tiếng, phát tiết toàn bộ thứ đã dồn nét trong người từ lâu vào thân thể Lăng Hạo.
Một cỗ lại một cỗ dịch thể ấm nóng bắn vào trong thân thể cậu, khiến nội bích mẫn cảm của cậu gần như có thể cảm nhận được từng mạch máu nổi lên của thứ khủng bố kia, cậu vốn đã bắn hai lần lại vì thế mà một lần nữa đạt tới cao trào . . .