Y Quan Cầm Thú

Quyển 2 - Chương 9: Đại ca hắc đạo thổ lộ

"Thì ra là vậy, tôi hiểu rồi." Biểu tình trên mặt Tần Phong nhất thời hiểu rõ, có chút thương xót nhìn Lăng Hạo.

Lăng Hạo nhìn ánh mắt của Tần Phong có chút không hiểu: "Anh nhìn thế là có ý gì?"

Ngón tay phải của Tần Phong để dưới cằm, bộ dạng trầm tư, một lát sau mới lên tiếng: "Lúc trước đi tìm em, tôi ở chỗ em mất tích phát hiện ra một chiếc xe bị nổ mạnh cùng với điện thoại của em, cho nên tôi đoán có thể em bị bắt cóc rồi ."

Lăng Hạo khẽ gật đầu: "Khi ấy suýt chút bị thiêu chết, nếu không phải có thuộc hạ của Phương Kiến Hồng đến kịp, tôi đã sớm biến thành một cục than rồi."

Tần Phong sờ sờ ngực, làm ra một động tác hoàn toàn không phù hợp với hình tượng của hắn: "Khi ấy khắp nơi đều là xăng, còn có một cái bật lửa trên mặt đất, tôi nhìn thấy suýt chút thì phát điên a~"

Hành động của Tần Phong hệt như một đứa nhỏ giận dỗi, Lăng Hạo liền ném qua một nụ cười.

"Bất quá, sau đó quan sát thêm một chút liền phát hiện máu ở hiện trường căn bản không phải là máu của em." Tần Phong chớp chớp mắt, bàn tay ôm Lăng Hạo lại bắt đầu động thủ động cước: "Lúc ấy lòng tôi mới thả lỏng một chút."

Lăng Hạo gạt vuốt sói của hắn ra, khuôn mặt vui mừng nói: "Đám sát thủ dội xăng lên người tôi, tôi còn tưởng lần này mình chết chắc rồi. Bất quá thuộc hạ của Phương Kiến Hồng đến thật đúng lúc, nếu chỉ chậm vài giây thôi có lẽ tôi thật sự bị hỏa táng rồi."

Tần Phong nắm lấy cằm Lăng Hạo, khuôn mặt cười đến tà ác: "Sao tôi có thể để em chết được a? Tôi chỉ vừa mới được thưởng thức hương vị của em thôi!"

Tần Phong cúi thấp đầu, ánh mắt đầy si mê mà hôn lên môi Lăng Hạo.

Lăng Hạo quay đầu đi, lại lần nữa gạt móng sói của hắn ra, nhíu mi: "Đừng ở chỗ này làm chuyện bất chính, nói chuyện nghiêm túc đi."

Tần Phong mặt có chút ai oán nói: "Tiểu Hạo đối với tôi thật lạnh nhạt, tôi liều sống liều chết mới vào được đây, thủ vệ nơi này đều không phải người bình thường a~"

Lăng Hạo cao thấp đánh giá hắn, trong mắt liền lóe lên một tia khác thường.

"Cho nên, anh mặc thành như vậy?"

Tần Phong tự tin vỗ vỗ ngực: "Rất đẹp đúng không, đã lâu rồi tôi chưa mặc như vậy a."

Lúc này Tần Phong đang mặc một bộ trang phục lính đánh thuê kiểu Tây Âu, tạo hình cùng màu sắc của nó rất phù hợp với dáng người cao lớn nhưng không thô kệch của Tần Phong, kết hợp với đôi giày da đen bóng cùng một khẩu súng đặt bên hông, thật sự là đẹp không nói nên lời.

Nhìn khuôn mặt anh tuấn cười cười của Tần Phong, Lăng Hạo nhất thời có chút tim đập nhanh hơn.

Tần Phong thấy biểu tình dạt dào ý xuân của Lăng Hạo, lại muốn trêu chọc một phen.

Cúi đầu xuống, Tần Phong xoay mặt Lăng Hạo về phía mình, nháy mắt mấy cái: "Tiểu Hạo, tôi soái không? Gợi cảm không? Muốn cùng tôi XXOO không?"

Lăng Hạo suýt nữa trực tiếp ngã xuống đất.

Một phen nhéo nhéo hai má Tần Phong, trán Lăng Hạo gân xanh bạo khởi: "Đừng có ngày nào cũng nghĩ đến chuyện làʍ t̠ìиɦ, anh không thể nghiêm túc nói chuyện chính sao?"

Hai tay Tần Phong khoanh trước ngực, khuôn mặt cười đến dâʍ đãиɠ: "Chính là bởi vì ánh mắt vừa nãy em nhìn tôi thập phần đói khát a, giống như hận không thể lập tức nhào lên vậy."

Suy nghĩ bất chính của Lăng Hạo bị Tần Phong nói toạc ra, nhất thời có chút thẹn quá hóa giận.

"Anh im miệng cho tôi!" Hai má Lăng Hạo có chút hồng hồng, hung ác trừng mắt liếc hắn một cái: "Đều đã từng này tuổi rồi còn ngây thơ như thế!"

Không đếm xỉa đến cậu tức tối, Tần Phong lại tiếp tục trêu ghẹo: "Tôi rất ngây thơ sao? Thế nhưng trên giường, kỹ thuật của tôi không thua kém bất cứ ai a, không phải lần trước em bị tôi làm đến dục tiên dục tử đó sao?"

Lăng Hạo triệt để bị đánh bại , cậu phát hiện độ dày của mặt cậu so với lão yêu quái Tần Phong này hoàn toàn không cùng đẳng cấp a, đấu võ mồm cùng hắn, vĩnh viễn đều chỉ có thất bại mà thôi.

Lăng Hạo vô lực bỏ tay xuống, thanh âm yếu ớt nói: "Tần Phong, coi như tôi cầu anh, anh có thể nói chuyện đàng hoàng với tôi không? Đừng có một chút lại nhắc đến chuyện kia được không? Tôi thừa nhận anh rất gợi cảm, rất anh tuấn, rất có hương vị nam nhân, tôi nhìn liền muốn huyết mạch phun trào. Nhưng là cũng không cần ở đây nói chuyện đó a, hiện tại ba ba tôi còn đang bị lão biếи ŧɦái kia làm đến bất tỉnh nhân sự, tôi thật sự chỉ muốn cứu người ra thôi."

Tần Phong thu hồi nụ cười trên mặt, lắc lắc ngón trỏ: "Tiểu Hạo, em đúng là một tên nhóc không thành thực a, đến bây giờ mới chịu thừa nhận mị lực của bản đại gia, chính là tôi lại rất thích dáng vẻ không thoải mái của em a, đáng yêu muốn chết."

Lăng Hạo rốt cuộc chết ngay tại chỗ ~~~

Cậu phát hiện cậu và hắn hoàn toàn không phải là người chung một hành tinh a, hoàn toàn không có cách nào câu thông cả.

Lăng Hạo bỏ cuộc cùng Tần Phong nói chuyện, tự bạo tự khí nói: "Thôi anh muốn làm gì thì làm, chỉ cần anh đáp ứng cứu ba ba tôi là được."

Lăng Hạo nhắm hai mắt, dang rộng hai tay hướng về phía Tần Phong, một bộ dạng chờ bị lăng nhục.

Nhìn biểu tình giống như đi chịu chết của Lăng Hạo, Tần Phong cảm thấy cậu đáng yêu đến cực điểm.

Xoa xoa bàn tay, Tần Phong phát ra tiếng cười thập phần dâʍ đãиɠ nói: "Vậy tôi không khách khí a~"

Biểu tình trên khuôn mặt Lăng Hạo nhất thời trở nên phi thường vặn vẹo.

Chính là, Lăng Hạo đợi nửa ngày cũng không thấy Tần Phong có động tác gì, không khỏi có chút kỳ quái.

Lăng Hạo mở hai mắt ra, khuôn mặt tràn đầy dâʍ đãиɠ vừa rồi biến mất không còn một mảnh, lúc này ánh mắt đang nhìn cậu kia cư nhiên tràn đầy sủng nịnh.

Toàn thân Lăng Hạo nhất thời nổi đầy da gà, Tần Phong như vậy trông rất khác a.

Nhéo nhéo hai má Lăng Hạo, Tần Phong cười sủng nịnh: "Em nha, thật là không hiểu lòng tôi mà, tôi đối với em đâu chỉ có mỗi tìиɧ ɖu͙© a? Tôi chỉ là rất yêu em mà thôi, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, tôi đã bắt đầu yêu em rồi, vì sao em lại không chấp nhận tôi a?"

Lăng Hạo nhất thời có chút mê mang: Tần Phong là mới thổ lộ sao? Sao nghe lại có chút không thoải mái a?

Trước kia mặc dù Tần Phong ôn nhu, thế nhưng chỉ xem cậu như sủng vật mà sủng ái thôi, Lăng Hạo cũng rất không thích cảm giác đó.

Mà lần này, Tần Phong hoàn toàn xem cậu như người yêu mà đối đãi, sự ôn nhu kia gần như muốn hòa tan cậu, lời thổ lộ của hắn hệt như một dòng điện cao áp đánh thẳng vào người cậu vậy.

Nghe Tần Phong thổ lộ, nội tâm Lăng Hạo liền cảm thấy có chút ngượng ngùng, cư nhiên tràn đầy cảm giác ngọt ngào khi được sủng ái.

Cả người Lăng Hạo cứng ngắc, nhìn chằm nhằm khuôn mặt anh tuấn của Tần Phong, đôi mắt cứ mở to như vậy, nửa ngày vẫn chưa thể bình tĩnh lại.

Tần Phong rất vui vẻ khi thấy bộ dạng ngơ ngác này của Lăng Hạo, đáng yêu đến mức khiến người ta không thể chịu nổi a.

Hai tay đặt hai bên Lăng Hạo, Tần Phong đem Lăng Hạo vây giữa mình và vách tường.

Tư thế như vậy thập phần ái muội, không khí giữa hai người càng lúc càng nóng lên, thế nhưng lại hoàn toàn không phải vì du͙© vọиɠ.

"Đáp ứng tôi được không?" Khuôn mặt Tần Phong từ từ hạ xuống, biểu tình vô cùng chân thành: "Thừa nhận tình yêu của tôi, hơn nữa cũng đáp lại tình yêu của tôi được không?"

Chóp mũi của hai người gần như là chạm vào nhau, hô hấp của Tần Phong một trận lại một trận phả lên mặt Lăng Hạo, đôi mắt hắn tối tăm thâm thúy vô cùng.

Đôi mắt kia khiến Lăng Hạo không cách nào động đậy được, trên người Tần Phong thản nhiên tản ra hương vị nam nhân khiến thân thể Lăng Hạo có chút mềm nhũn, tim đập nhanh như muốn nổ tung.

Tần Phong như vậy tràn ngập hương vị nam nhân thành thục, lại vô cùng ôn nhu, chính là kiểu khiến Lăng Hạo không cách nào chống cự được a~~~~

Lăng Hạo có chút cảm giác như bị cầu hôn vậy.

Ma xui quỷ khiến, Lăng Hạo cứng ngắt gật gật đầu, thanh âm có chút ngượng ngùng nói: "Tôi ~~~ tôi đáp ~~~~ đáp ứng ~~~~ anh ~~~~"

Vừa được Lăng Hạo đồng ý xong, khóe miệng Tần Phong liền nhếch lên một nụ cười hài lòng, đẹp đến khiến Lăng Hạo hít thở không thông.

Chậm rãi cúi thấp đầu, Tần Phong nhẹ nhàng hôn lên môi Lăng Hạo.

Lăng Hạo cũng không chút trốn tránh, chỉ bình yên mà tiếp nhận nụ hôn của hắn, hơn nữa còn có chút đáp lại nụ hôn kia.

Lăng Hạo không trốn tránh khiến Tần Phong mừng rỡ như điên, nội tâm giống như được nếm mật vậy, tràn đầy hạnh phúc: Tiểu Hạo rốt cuộc chấp nhận ta rồi, đây không phải là nằm mơ chứ? Ta còn tưởng không cách nào có thể chiếm được tình yêu của em ấy a!!!

Thật vất vả mới có thể chạm tới trái tim khép chặt của Lăng Hạo, Tần Phong lại càng thêm cẩn thận hơn.

Hắn sợ hãi Tiểu Hạo lại một lần nữa giống như trước đây, rõ ràng là động tâm rồi nhưng lại vì sợ hãi mà khép chặt tim lại, khiến nội tâm hưng phấn của hắn vỡ tan thành từng mảnh a.

Nhẹ nhàng ôm Lăng Hạo vào lòng, Tần Phong tiếp tục dùng phương thức ôn nhu ấy mà hôn Lăng Hạo.

Hô hấp có chút dồn dập, đầu lưỡi hai người gắt gao quấn lấy nhau, cùng thưởng thức hương vị ngọt ngào trong miệng đối phương.

Không có cướp đoạt, không có cường bách, hai người chỉ im lặng mà hôn nhau như vậy, tất thảy những thứ khác đều ném hết ra sau đầu, trong mắt chỉ còn lại sự tồn tại của đối phương mà thôi.

Không biết hôn bao lâu, Tần Phong mới buông Lăng Hạo ra, kết thúc nụ hôn triền miên này.

Chặt chẽ ôm lấy Lăng Hạo, Tần Phong nhìn khuôn mặt đỏ ửng của cậu, cười đến phi thường ôn nhu: "Em vừa đáp ứng tôi rồi, cho nên tuyệt đối không được đổi ý a, cả đời này tôi đều là nam nhân của em, em muốn bỏ cũng bỏ không được đâu."

Lăng Hạo giận dữ trừng mắt liếc hắn một cái: "Dựa vào cái gì mà nói anh là nam nhân của tôi? Tại sao không nói tôi là nam nhân của anh!" (Tiểu Hạo có cố gắng a~~~)

Ngay đến việc này cũng tranh, tiểu tử này đúng là quật cường đến đáng yêu a! Tần Phong nhất thời bị dáng vẻ này của cậu kém chút thì hóa sói trực tiếp nhào lên ăn sạch rồi.

Mạnh mẽ nhịn xuống du͙© vọиɠ trong lòng, Tần Phong không còn cách nào lắc lắc đầu: "Được được được! Tiểu Hạo là nam nhân của tôi, Tiểu Hạo chính là nam nhân của tôi là được rồi! Thật sự thua em luôn mà!"

Này còn tốt, Lăng Hạo ném cho hắn một ánh mắt thực biết điều, vỗ vỗ l*иg ngực rắn rỏi của Tần Phong: "Ha ha ha ha, tốt lắm, ái phi a, ngươi liền an tâm theo trẫm đi, trẫm sẽ hảo hảo đối đãi ngươi."

"Là, Hoàng Thượng!" Tần Phong bày ra vẻ mặt "nàng dâu nhỏ" lên tiếng trả lời: "Tiểu nam tử tuân mệnh, sau này nhất định sẽ hảo hảo hầu hạ Hoàng Thượng a!"Nói xong còn ném cho cậu một cái mị nhãn nhu tình như nước.

Tần Phong trước mặt người khác vẫn luôn trầm ổn, nhưng ở trước mặt Lăng Hạo vẫn luôn có chút khác biệt. Nếu hành động vừa rồi mà để người quen thấy được, nhất định bọn hắn sẽ cười đến rụng răng a.

Lăng Hạo bị ánh mắt có "sức sát thương" mạnh mẽ đến cực điểm của hắn khiến cả người đều nổi da gà.

Một phen chế trụ hai má Tần Phong, khuôn mặt thập phần tà ác: "Một đại nam nhân cư nhiên bày ra dáng vẻ ẻo lả như vậy, ghê muốn chết a!"

Cầm lấy móng vuốt của Lăng Hạo, Tần Phong chặt chẽ ôm lấy thắt lưng cậu, ấn đầu cậu vào ngực mình, khuôn mặt cười đến xán lạn: "Tiểu Hạo a Tiểu Hạo, em thật là đáng yêu mà! Cả đời Tần Phong này liền nhận định em rồi, em liền ngoan ngoãn thúc thủ chịu trói đi a!"

Đầu cậu bị hắn ấn đến không thể cử động, nghiến răng nghiến lợi thầm nghĩ: Sao ta lại có thể yêu một tên thất thường như vậy a!

Ps: Chương này thật sự là ngọt chết tui mà, đúng là an ủi đó chương ngược trước đó luôn á :3