Y Quan Cầm Thú

Quyển 2 - Chương 7: Phụ tử tình thâm

     Không có gì ngăn cản, quần áo Lăng Hạo trực tiếp bị nam nhân xé ra làm hai.

Nam nhân xé bỏ quần áo cậu xong liền lật người cậu lại, trói ngược hai tay ra đằng sau.

"Bỏ tôi ra!"Hai chân Lăng Hạo bị hắn chế trụ, nam nhân áp trên người Lăng Hạo, đầu gối tách hai chân cậu ra, lần xuống qυầи ɭóŧ của cậu.

Thân thể Lăng Hạo bị hắn ép chặt xuống ghế sô pha, giống như lâm vào một vũng bùn, khủng hoảng cực độ.

"Bỏ tôi ra! Ông muốn làm cái gì?" Hạ thân cương cứng của nam nhân không ngừng ma sát lên mông Lăng Hạo, mặc dù cách một tầng vải dệt nhưng Lăng Hạo vẫn có thể cảm nhận được kích cỡ của nó, nhất thời biến sắc.

"Thân thể của cậu thật xinh đẹp!" Nam nhân vuốt ve thân thể sáng bóng của cậu, thở dài một tiếng: "Thật không hổ là con trai của Lăng Thịnh Duệ, quả nhiên là di truyền a."

Đυ.ng chạm của nam nhân khiến toàn thân Lăng Hạo phát lạnh một trận, Lăng Hạo biết hắn nói vậy là có ý gì: Hắn đối với cậu đã nổi lên tìиɧ ɖu͙©, hơn nữa sẽ ngay trước mặt nhiều người như vậy mà cường bạo cậu!!!!

"Bỏ tôi ra!"Lăng Hạo nâng đầu lên nhìn về phía La Bá Đặc đang trầm mặc không nói, thần sắc tràn ngập ý tứ cầu cứu.

Thế nhưng biểu tình của nam nhân kia khiến Lăng Hạo có cảm giác thân thiết như ba ba này lại hoàn toàn khác với cậu nghĩ: Khuôn mặt lạnh lùng, biểu tình trên mặt không một tia biến hóa, thậm chí ngay cả nhìn cũng không nhìn, hệt như hết thảy đều không liên quan đến hắn vậy. (biết thể nào cx vậy nhưng vẫn thấy tôi Tiểu Hạo quá)

Lăng Hạo cắn chặt môi dưới, nội tâm tràn đầy tuyệt vọng, vô lực co quắp nằm trên sô pha.

Khuôn mặt chôn thật sâu xuống ghế, Lăng Hạo từ bỏ phản kháng.

Phản kháng có tác dụng gì đây? Nội tâm Lăng Hạo cười khổ một trận: Cậu sao có thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay của nam nhân này a? Vùng vẫy bất quá cũng chỉ tăng thêm chút tình thú mà thôi.

Dù sao ta là nam nhân, cho dù bị cường bạo , cũng chỉ coi như bị chó cắn một ngụm.

Nhắm chặt hai mắt, cắn chặt răng, toàn thân căng cứng chờ bị lăng nhục.

Lực đạo trên người bỗng dưng giảm xuống, nam nhân kia đột nhiên rời khỏi người Lăng Hạo.

Lăng Hạo từ từ mở hai mắt ra, chầm chậm quay đầu lại . . . . . chỉ thấy nam nhân một khắc trước còn đang muốn cường bạo cậu, giờ phút này lại đang ngồi trên sô pha thưởng thức ly rượu đỏ.

"Đừng đùng ánh mắt đó nhìn tôi, tôi sẽ nhịn không được." Nam nhân lắc lắc ly rượu trong tay, dịch thể trong suốt xoay mấy vòng nhưng không hề đổ ra ngoài.

Lăng Hạo phẫn nộ quay đầu lại . . . . ngẩng đầu lên nghiến răng nghiến lợi nói với La Bá Đặc vẫn luôn lạnh lùng bàng quang: "Cởi trói giúp tôi!"

La Bá Đặc giống như không nghe thấy Lăng Hạo nói, một chút phản ứng cũng không có.

"Uy! Ngươi điếc sao?"Lăng Hạo nổi trận lôi đình, vừa rồi suýt chút cậu bị cường bạo, hắn không có phản ứng gì thì cũng thôi đi, bây giờ đến nhờ hắn cởi trói giúp, hắn cư nhiên vẫn giả vờ như không nghe thấy.

Nam nhân tựa hồ thực vui vẻ khi thấy bộ dáng tức giận của Lăng Hạo, trên khuôn mặt vẫn thản nhiên mỉm cười.

Buông ly rượu trong tay xuống, nam nhân đi đến trước mặt Lăng Hạo, cởi trói ra cho cậu.

Hai bàn tay vừa khôi phục tự do, Lăng Hạo lập tức lui về một góc, cầm lấy một chiếc gối che thân thể trần trụi của mình lại, khuôn mặt như lâm phải đại địch mà nhìn hắn.

"Ha hả, cậu thực đáng yêu."Nam nhân nhìn thấy phản ứng của Lăng Hạo, nhất thời cười đến xán lạn: "So với ba ba cậu còn đáng yêu hơn nhiều a."

Lăng Hạo nhặt quần dưới đất lên vội vàng mặc vào, thấp giọng phản bác: "Tôi không có đáng yêu."

"Cũng vậy thôi."Nam nhân nhìn Lăng Hạo, trong mắt dẫn ra một tia sủng nịnh: "Lần đầu tiên tôi thấy ba ba cậu là khi y đang đi lạc, lúc đó khuôn mặt y vô cùng bối rối, một phen giữ chặt lấy ống tay áo tôi hỏi chỗ này là đâu, khi ấy tôi liền cảm thấy sao lại có một nam nhân mơ mơ hồ hồ đáng yêu như vậy chứ? Cho nên đã bị y mê hoặc."

"Bây giờ ba ba tôi đang ở đâu?" Lăng Hạo lạnh lùng nhìn hắn, ánh mắt thực lăng lệ: "Có phải ông đang nhốt y không."

Nam nhân ngoắc tay về một phía, người hậu lập tức đi đến: "Lão gia có gì phân phó?"

"Đi đem Lăng Thịnh Duệ đến đây."

"Là, lão gia."

"Tôi chỉ hạn chế ba ba cậu không thể ra khỏi phòng tôi, nhưng tuyệt đối không có nhốt y, ít nhất là tại đây, y rất tự do." Nam nhân mỉm cười nhìn Lăng Hạo: "Chỉ cần y muốn là chủ nhân của nơi này, tôi cũng rất sẵn lòng, với điều kiện y phải vĩnh viễn làm người yêu của tôi."

"Ba ba tôi tuyệt đối sẽ không đáp ứng." Lăng Hạo cười lạnh: "Mặc dù y có chút yếu đuối, thế nhưng tuyệt sẽ không dựa dẫm vào nam nhân."

"Phải, y không đáp ứng."Nam nhân thập phần tán thưởng liếc nhìn Lăng Hạo một cái: "Cậu so với y thông minh hơn rất nhiều, hiện tại ngay cả bản thân muốn cái gì y cũng không biết, bất quá tôi cũng rất thích dáng vẻ ngây ngốc này của y, khiến tôi rất muốn đè y xuống giường, hung hăng làm đến khi y phải khóc lóc xin tha."

Lời nói của nam nhân khiến Lăng Hạo giận run người.

Từ trên sô pha đứng phắt dậy, Lăng Hạo tức tối trừng hắn: "Ông im miệng cho tôi! Đừng dùng những lời nói dơ bẩn kia vũ nhục y!"

"Vũ nhục sao?"Nam nhân nhìn Lăng Hạo, khóe miệng lộ ra một tia ý tứ không rõ hàm xúc: "Để tôi cho cậu xem thế nào mới là vũ nhục."

Rất nhanh Lăng Thịnh Duệ đã được mang đến, chỉ bất quá trạng thái của y so với tưởng tượng của cậu tốt hơn rất nhiều.

Giống như vừa mới tỉnh ngủ, trên người Lăng Thịnh Duệ còn khoác một kiện áo ngủ, khuôn mặt ngái ngủ, biểu tình có chút mơ hồ, đầu tóc còn rối bời.

Nam nhân đã sắp qua bốn mươi thế nhưng nhìn vẻ ngoài giống như còn chưa đến ba mươi vậy, hơn nữa khuôn mặt anh tuấn kia cùng khí chất nho nhã phi thường hấp dẫn người chú ý.

Lăng Thịnh Duệ đi đến trước mặt nam nhân, nam nhân nhìn y mỉm cười rồi dùng sức kéo y vào lòng.

Lăng Thịnh Duệ nhất thời kinh hô một tiếng, cơn buồn ngủ nhất thời tiêu tán, trở nên hoảng loạn: "Anh làm gì vậy?"

Nam nhân không trả lời y, một phen xé toạc áo ngủ, trực tiếp cắn một ngụm lên ngực y.

"Ngô, anh làm gì ~~~ Tiểu Hạo?"Lăng Thịnh Duệ vùng vẫy một hồi chợt thấy Lăng Hạo sắc mặt tái nhợt đứng một bên, biểu tình trên mặt khó có thể tin: "Sao con lại ở đây?"

"Ba ~ ba ba!"Lăng Hạo nhìn Lăng Thịnh Duệ, môi có chút phát run, hốc mắt ẩm ướt nói: "Ba ba, con rất nhớ người!"

Lăng Thịnh Duệ tránh không được, bị hành động thô bạo của nam nhân làm cho không ngừng thở dốc, y biết nam nhân sẽ không bỏ qua cho y, y cũng nhận mệnh, nhưng nếu để con trai nhìn thấy y bị người cường bạo, bất luận thế nào y cũng không thể chịu đựng được.

Gắng nhịn xuống tiếng rên, Lăng Thịnh Duệ nhìn Lăng Hạo, trong mắt tràn ngập ý tứ cầu xin: "Tiểu Hạo, ba ba cũng rất nhớ con. Nhưng là con đi trước đi, ba ba không muốn con nhìn thấy cảnh này."

Lăng Hạo không có trả lời, chỉ cắn chặt lấy môi dưới đã mất đi huyết sắc, hai tay nắm chặt thành quyền, gắt gao nhìn Lăng Thịnh Duệ: "Ba ba, người không nguyện ý đúng không! Người là bị cưỡng ép đúng không?!"

Lăng Thịnh Duệ cười khổ nói: "Bị cưỡng ép hay tự nguyện có khác gì nhau sao?"

Vẻ mặt của y rất phức tạp, tràn ngập thống khổ cùng áp lực, Lăng Hạo nhất thời một trận chua xót, ba ba cậu mất tích nhiều năm như vậy, một nam nhân vốn nhu hòa thiện lương giờ phút này trở nên tuyệt vọng như vậy, nhất định là cuộc sống đã bị ép buộc rất nhiều a.

Lăng Hạo tiến lên, cậu muốn cứu ba ba cậu.

Chính là, chân còn chưa kịp bước lên đã bị La Bá Đặc đứng một bên ôm chặt lấy.

"Bỏ tôi ra."Lăng Hạo cúi thấp đầu, tóc mái che gần nửa khuôn mặt khiến người ta không thấy rõ được vẻ mặt của cậu, nhưng thanh âm lại dị thường lạnh băng.

La Bá Đặc vẫn không lên tiếng, cũng không thả cậu ra.

Phương Kiến Hồng nâng đầu Lăng Thịnh Duệ lên, khuôn mặt tà ác nhìn Lăng Hạo: "Có phải rất hận tôi hay không? Bất quá, lát nữa tôi sẽ khiến cậu càng hận tôi, tôi phải cho cậu xem ba ba cậu bị tôi là đến chết đi sống lại như thế nào."

"Không cần! Phương Kiến Hồng!" Nghe thấy quyết định của hắn, sắc mặt Lăng Thịnh Duệ nhất thời trắng bệch, nguyên lai một người đã muốn từ bỏ lúc này lại bắt đầu vùng vẫy: "Anh muốn làm gì? A ~~~~~!"

Nam nhân cắn một ngụm lên đầu nhũ trước ngực ý, sau đó mυ'ŧ vào.

Lăng Thịnh Duệ phát ra tiếng rêи ɾỉ thống khổ, rồi mới cắn chặt môi dưới, cố gắng nén lại tiếng rêи ɾỉ.

Nam nhân cởi đồ ngủ của Lăng Thịnh Duệ ra, tay trai ôm lấy thắt lưng y, tay phải cởϊ qυầи lót của mình ra.

Hạ thân đỏ tím cương cứng từ trong qυầи ɭóŧ nhảy ra, hệt như một khối sắt bị nung đỏ, cứng rắn vô cùng.

Một phen đặt ngay trước hậu huyệt của Lăng Thịnh Duệ, nam nhân đè vai y lại, dùng sức hạ thân thể y xuống.

"A ~~!" Hạ thân của nam nhân chậm rãi tiến vào hậu huyệt của Lăng Thịnh Duệ, nơi vốn đã chịu thương rất nghiêm trọng lại một lần nữa bị xe rách ra, khiến Lăng Thịnh Duệ đau đến chết đi sống lại, suýt chút hôn mê.

Lăng Hạo mặt không biểu tình nhìn một màn trước mắt, thân thể càng không ngừng run rẩy.

Môi dưới bị cắn nát, đôi môi vốn đã mất đi huyết sắc giờ phút này nhiễm máu tươi đỏ rực, yêu dị mà diễm lệ, nhưng cũng tràn đầy tuyệt vọng.