Nhìn mấy tên lưu manh rời đi, Âu Dương Hạo quay đầu nhìn Lăng Hạo cười tủm tỉm: "Ha hả, anh là Lăng Hạo, học trưởng năm hai đại học hệ vật lý phải không?"
Lăng Hạo nhìn hắn, vừa định mở miệng, đột nhiên nhận ra mình đang mặc nữ trang trên người, nhất thời quẫn bách sắc mặt đỏ bừng, trong miệng phát ra thanh âm nhỏ bé: "Thực xin lỗi, cậu nhận sai người." , nói xong, vội vàng muốn rời đi.
Âu Dương Khải không nhanh không chậm giữ chặt tay cậu : "Học trưởng, anh đừng giả vờ, gương mặt anh như vậy, cho dù chỉ liếc qua một lần cũng rất khó quên a."
Lăng Hạo vô lực gục đầu xuống, ánh mắt quật cường, cũng không thèm nhìn tới hắn, răng nanh cắn chặt môi dưới, lông mi thật dài khẽ run lên, lộ ra nội tâm khẩn trương của cậu.
Âu Dương Khải cũng không sinh khí, vẻ mặt đầy ý cười ôn hòa: "Vì sao anh lại ở đây? Sao lại ăn mặc như vậy???"
Lăng Hạo nghiến răng nghiến lợi: "Tôi bị một tên cầm thú đem bán! Sau đó thiến hắn rồi chạy đến đây." =))))
"Ha hả." Trên mặt Âu Dương Khải ý cười càng sâu: "Anh thật thú vị." =))))
Lăng Hạo ngẩng đầu, có chút ngượng ngùng nhìn nhìn Âu Dương Khải, do dự nửa ngày, rốt cục mở miệng dùng thanh âm yếu ớt nói : "Cái kia, lúc tôi chạy ra đây trên người không có mang theo tiền, cậu có thể cho tôi mượn một ít để đi xe không?" Vừa nãy cậu giận dữ lao ra khỏi phim trường, không đầu không đuôi chạy loạn, chờ tới khi dừng lại mới phát hiện mình đã chạy tới một nơi hoàn toàn xa lạ. Tiền và di động của cậu đều để trong túi quần, lúc thay đồ cũng quên lấy ra, nên giờ không có cách nào để bắt xe về. Hơn nữa cậu trời sinh là một tên mù đường,chỉ cần đi xa một chút sẽ lạc, căn bản không có cách nào tìm được đường để quay lại phim trường, càng không thể tìm được đường để về nhà, cho nên đành phải ngồi trong công viên thế này đây @.@.
"Không thành vấn đề." Âu Dương Khải cao thấp đánh giá Lăng Hạo một phen: "Bất quá, anh thế này trở về như thế nào a?"
Sắc mặt Lăng Hạo nhất thời nghẹn đỏ bừng, đầu càng cúi thấp, cơ hồ muốn chôn trong lòng bàn chân.
"Nhà tôi cách nơi này không xa, không bằng anh tới nhà tôi, tôi cho anh mượn quần áo để thay?" Nhìn biểu tình quẫn bách của Lăng Hạo khiên Âu Dương Khải cảm thấy thập phần đáng yêu.
"Chỉ là tôi trông thế này, bác trai bác gái ~~~~" Lăng Hạo nhìn quần áo trên người mình, chân mày cau lại.
"Đừng lo, tôi sống một mình, trong nhà không có ai cả." Âu Dương Khải một bộ biểu tình như hiểu rõ.(Ai da cô nam quả nam ở một nhà nguy hiểm lắm a~~)
Lăng Hạo do dự một chút, vẫn là gật gật đầu.
~~~~~
Lăng Hạo đi sau Âu Dương Khải, trộm đánh giá bóng người của hắn. Dáng người cao gầy tứ chi thon dài, mái tóc mềm mại mà phiêu dật, hắn mặc một chiếc áo sơ mi trắng rộng thùng thình cùng với chiếc quần bò màu lam nhạt đơn giản, toàn thân trên dưới không có món nào là đang thịnh hành của giới trẻ như khuyên tai, vòng cổ linh tinh trang sức gì đó, cảm giác thập phần nhẹ nhàng khoan khoái. Trên người hắn không có cảm giác mạnh mẽ của đồng bạn trang lứa, ngược lại là khí chất lạnh nhạt mà bình thản, cực kỳ khó có được.
"Làm sao vậy?" Tựa hồ cảm giác được ánh mắt của Lăng Hạo, Âu Dương Khải quay đầu, hướng cậu cười cười, dưới ánh mặt trời rực rỡ trông hắn giống như một thiên thần.
Khóe mắt cùng đuôi lông mày của Âu Dương Khải có chút rũ xuống, cười rộ lên phi thường sáng lạn, lộ ra hàm răng chỉnh tề mà trắng noãn, hồn nhiên giống như tiểu hài tử, thập phần xinh đẹp.
"Không có gì." Nhìn thấy hắn tươi cười, dường như Lăng Hạo cũng bị cuốn hút, đột nhiên cảm thấy tâm tình cực kỳ tốt, kìm lòng không được cười rộ lên.
Âu Dương Khải nhìn thấy cậu tươi cười, ngây người ngẩn ngơ, sau đó ý cười càng sâu: "Anh nên cười nhiều hơn, anh cười lên thập phần dễ nhìn a."
Lăng Hạo cười cười nhưng không nói.
Ánh mặt trời xuyên qua hàng cây rậm rạp hai bên đường chiếu thẳng xuống đất, bóng cây loang lổ trên người họ tựa như những đốm sáng nhỏ xinh xắn. Một trận gió mát rượi thổi qua khiến người ta thấy thoải mái. Lúc này đây, Lăng Hạo cảm giác chính mình tựa như đang đi trên thiên đường, một đường dài này tràn ngập thú vị, nối thẳng đến bến bờ hạnh phúc đối diện~~~~
~~~~~
Nhà Âu Dương Khải nằm ngay trên đoạn đường trung tâm vô cùng sầm uất, Lăng Hạo chưa từng tới khu sa hoa như thế nên cảm thấy có chút thận trọng.
Khi vào trong thang máy, không biết vì cái gì Lăng Hạo có cảm giác tim đập nhanh hơn, dường như sẽ có sự tình gì đó phát sinh.(có cảm giác sẽ bị "ăn" chăng (¬‿¬)~~)
Thang máy dừng ở tầng 30, Âu Dương Khải đối Lăng Hạo mỉm cười: "Nhà tôi ở tầng này."
~~~~
Âu Dương Khải cửa ra, Lăng Hạo nhìn thấy phòng khách thập phần xinh đẹp liền sợ hãi than không thôi:"Oa, nhà cậu thật khá a!!!"
Phòng khách trang hoàng theo phong cách Châu Âu, đường cong ngắn gọn mà lịch sự tao nhã, sàn nhà được lát bằng đá cẩm thạch, thanh lịch mà cao quý. Cửa sổ sát đất mở rộng sáng rực, tấm rèm màu trắng mà trong suốt, đèn chùm thủy tinh vô cùng xa hoa. So sánh với khách sạn thì đây nhất định là phòng tổng thống a.
"Ha hả, anh thích là tốt rồi, dù sao về sau nơi này cũng là của anh a." Âu Dương Khải đứng sau lưng Lăng Hạo, nhẹ giọng nói. (¬‿¬)
"A? Cậu nói cái gì?" Lăng Hạo đang tập trung thưởng thức trang hoàng xa hoa này nên không chú ý những gì hắn vừa nói.
"Ha hả, không có gì, tôi nói anh có muốn đi tắm rửa trước rồi đổi một bộ quần áo mới hay không, anh cũng không thể ăn mặc thế này mà về nhà a." Âu Dương Khải cười tủm tỉm nhìn cậu.
"Ân, cũng phải." Lăng Hạo nhìn nữ trang trên người, nhăn mi lại, trong lòng âm thầm đem Từ Khôn Đạt "ân cần thăm hỏi" n lần ~~~~
Âu Dương Khải đi vào phòng, ngoái đầu đối Lăng Hạo nói: "Phòng tắm ở bên kia, anh đi vào trước đi, tôi đi lấy quần áo cho anh."
"Ân, đã biết."
Lăng Hạo đi vào phòng tắm, lấy tóc giả ra, tiện tay ném thùng rác, mở vòi hoa sen tùy4x ý để dòng nước xối trên người mình ~~~~
"Quần áo tôi đặt trên cái giá trước cửa, một lát nữa anh ra lấy a."
"Đã biết."
~~~~~
"Quần áo của cậu hình như hơi rộng a." Lăng Hạo đi ra khỏi phòng tắm buồn bực nói.
Âu Dương Khải ngồi trên sô pha, ánh mắt nhìn cậu không khỏi sáng rực, Lăng Hạo mới ra khỏi phòng tắm trông như Bạch Liên dục thủy, sạch sẽ gọn gàng động lòng người: mái tóc ẩm ướt mềm mại phủ trên trán, mày kiếm xinh đẹp hơi nhăn lại, phía dưới là một đôi mắt trong suốt sáng ngời, đôi môi hơi hơi cong lên, ướŧ áŧ mà sáng bóng, làm cho người ta vừa nhìn đã nghĩ muốn cắn một ngụm. .
Trên người Lăng Hạo là áo sơ mi trắng cùng quần bò của Âu Dương Khải, bộ đồ quá lớn so với thân hình nhỏ bé của Lăng Hạo trông thập phần không thích hợp, tựa như một tiểu hài tử nghịch ngợm mặc quần áo người lớn, cực kỳ đáng yêu. Âu Dương Khải nhìn cậu tràn ngập ý cười, trong mắt còn có một tia sủng nịnh.
"Không có quần áo nhỏ một chút sao?" Lăng Hạo vẫy vẫy cánh tay áo dài hơn tay c mình, bất đắc dĩ nhìn Âu Dương Khải: "Cái tay áo này thậm chí còn có thể làm thêm một cái tay áo nữa a, còn cái quần bò này tôi đã xắn lên vài lần nhưng vẫn không vừa, còn có lưng quần cũng rất rộng a."
Động tác Lăng Hạo phất phất tay áo vô cùng trẻ con, Âu Dương Khải ý cười càng sâu, đứng lên bày ra bộ dáng nghệ thuật gia đánh giá một tác phầm nghệ thuật:"Tôi cảm thấy anh như vậy phi thường đáng yêu nha~~~"
Sắc mặt Lăng Hạo nhất thời trầm xuống: "Không cần dùng này từ để hình dung tôi, tôi ghét nhất người khác nói tôi như thế (>.