Lăng Hạo ngồi trên ghế dài ở công viên , vẻ mặt không chút cảm xúc nhìn người xung quanh. Hiện tại cậu có cảm giác như *linh hồn xuất khiếu, tựa như cậu của bây giờ cũng không phải thật sự là cậu, tựa như có đôi khi cậu soi gương, khuôn mặt trong gương rõ ràng giống cậu như đúc, nhưng cậu lại có cảm giác vô cùng xa lạ, dường như không liên quan gì đến mình. Rõ ràng đang ở nơi đông người, lại giống như bị cả thế giới từ bỏ, như thể cô đơn mà bi thương, giống như tâm bị thiếu mất một góc. (không hiểu sao đọc đoạn này cứ thấy thương tiểu Hạo a T^T)
"Oa, người kia thật đẹp a! Cứ như từ trong tranh bước ra vậy."
"Đúng vậy đúng vậy, đáng yêu giống như một con búp bê, nhưng lại cảm thấy lạnh lẽo huyền ảo a!"
Xung quanh người đến người đi, mỗi người mỗi người đều hướng về phía Lăng Hạo xem một cái, hoặc là dùng một loại ánh mắt kinh diễm nhìn cậu, hoặc là dùng một loại ánh mắt tham lam theo dõi cậu, hoặc là một bộ dạng hâm mộ xen lẫn ghen tị. Tiếng nghị luận nho nhỏ truyền tới, Lăng Hạo cũng không hề để ý tới bọn họ. Hiện tại cậu chỉ muốn đắm chìm trong thế giới của mình, đối với ánh mắt, suy nghĩ của những người xung quanh, cậu không hề có hứng thú muốn tìm hiểu.
"Hắc! Mỹ nhân, ở đây một mình làm gì vậy a? Rất cô đơn sao? Muốn đi với ca ca không?" Một tên nam nhân dáng vẻ lưu manh đứng trước mặt híp mắt nhìn cậu. Cùng lúc đó, vài tên nam nhân có vẻ là đồng bọn của tên kia cũng nhìn về phía cậu, cười rất đáng khinh.
Lăng Hạo không hề đáp lại hắn, tầm mắt lại hướng về một đám tiểu hài tử đang chơi cầu trượt nhìn chằm chằm.
"Ai, Tôi nói em này mỹ nhân! Em đừng lạnh nhạt như vậy a! Các ca ca thực lòng muốn mời em đi chơi a! Đừng không cho bọn ta mặt mũi như vậy a!" Nam nhân đáng khinh thấy cậu không để ý, cũng không nản lòng, thậm chí còn mặt dày tiến đến trước mặt Lăng Hạo, nháy mắt với cậu vài cái. Mấy nam nhân xung quanh vẻ mặt co quắp, phát ra tiếng kêu kỳ quái.
Trong công viên, tầm mắt người xung quanh đều hướng lại đây, vốn đây là nơi khuất nhất trong công viên, giờ phút này lại trở thành tâm điểm chú ý của mọi người, rất nhiều người đều mang tâm tình xem kịch vui nhìn tiết mục ác nam đùa giỡn mỹ nữ này, cũng có không ít người có tinh thần trọng nghĩa,vẻ mặt tức giận nhìn bọn chúng, nhưng chỉ tức giận mà không dám làm gì.
Lăng Hạo vẫn như cũ không phản ứng khiến biểu tình trên mặt nam nhân đáng khinh có chút tức giận, "Mỹ nhân" thoạt nhìn ôn nhu yếu đuối này cũng không có hoảng sợ như tưởng tượng của hắn, ngược lại là biểu tình chống đối, điều này làm cho hắn thập phần tò mò, nhưng có chút căm tức, cho nên nắm lấy bả vai Lăng Hạo, nam nhân đáng khinh "Hung tợn" mở miệng ."Nói chuyện đi a! Đừng giả vờ câm điếc a!"
Bàn tay trên vai khiến Lăng Hạo thập phần chán ghét, cậu cực kỳ ghét người khác đυ.ng vào mình.
Lăng Hạo quay đầu lại, mặt không chút cảm xúc nhìn thẳng hắn, khi ánh mắt hai người giao nhau, nhất thời nam nhân đáng khinh cảm giác được một cỗ hàn ý khó hiểu thẩm thấu toàn thân.
Lạnh~ ánh mắt thật lạnh lẽo a ! Sau lưng nam nhân đáng khinh toát một mảng mồ hôi lạnh, "Mỹ nhân" trước mắt này cũng không có biểu tình đáng sợ gì, chỉ là trong ánh mắt "nàng" ẩn ẩn chảy xuôi từng trận băng hàn, hắn chưa từng nhìn thấy ánh mắt hiu quạnh đến thế, giống như trong mắt "nàng", cả thế giới này đều như một mảnh phế tích vậy.
Nam nhân đáng khinh có chút tiến thoãi lưỡng nan, ánh mắt của "mỹ nhân" trước mắt quá mức khủng bố, nhưng hắn lại không thể để mất mắt trước các huynh đệ, cho nên đành phải kiên trì, bày ra bộ dáng hung ác, tiếp tục nắm lấy bả vai Lăng Hạo: "Đây là biểu tình gì a? Đây là xem thường ca ca sao? Nhưng là ca ca phi thường có thành ý a ~~~" còn chưa nói xong, khuông mắt "mỹ nhân" trước mắt đã phóng đại cực nhanh trước mắt hắn, sau đó, một cảm giác đau đớn như bụng bị xé toạc khiến hắn ngã lăn xuống đất.
"Tay ngươi rất bẩn. Đừng chạm vào ta." Lăng Hạo đứng trước mặt hắn, từ trên cao nhìn xuống hắn, biểu tình giống như hàn băng ngàn năm.
Nam nhân đáng khinh quỳ rạp trên mặt đất, che bụng, ngẩng đầu nhìn "mỹ nhân" trước mặt . Ánh mắt của "nàng" cao ngạo như thế, dùng ánh mắt giống như đang nhìn rác rưởi để nhìn hắn, làm cho hắn đột nhiên cảm thấy mình vô cùng nhỏ bé~~~~
Mấy tên lưu manh xung quanh vẻ mặt dại ra thật lâu, tựa như không thể tin được "mỹ nhân" thoạt nhìn đáng yêu vô hại thế này là có thể một quyền đem lão đại nhà mặt đánh sấp mặt! Nhất thời vẻ mặt bọn họ trở nên dữ tợn,miệng bắt đầu hùng hùng hổ hổ: "Con nhóc thối tha này! Cư nhiên dám động thủ!" Sau đó toàn bộ đều tiến lại gần Lăng Hạo, muốn đối cậu động thủ. Lăng Hạo không nói một lời, chỉ nhìn chằm chằm bọn hắn.
"Thực xin lỗi, các vị quấy rầy đến bằng hữu của ta a." Một giọng nói mang theo ý cười từ sau lưng họ vang lên, một tên tiểu lưu manh cảm giác bả vai mình bị một bàn tay to mà hữu lực nắm chăt, đau đến suýt nữa thét lên.
Mấy tên lưu manh quay đầu lại, chỉ thấy một nam hài cao to đẹp trai, khuôn mặt mang theo một tia mỉm cười như ánh mặt trời nhìn bọn họ, một bàn tay còn đang nắm lấy bả vai của một người trong số họ.
"Mày là ai? Đừng làm phiền bọn tao, cẩn thận cái mạng chó của mày!" Tiểu lưu manh bị nắm chặt bả vai muốn giãy ra khỏi bàn tay kia, chỉ là tay đối phương lại cứng như thép không buông lỏng chút nào, tiểu lưu manh ăn đau thẹn quá hóa giận, hướng về phía hắn hùng hùng hổ hổ đứng lên.
Biểu tình trên mặt Âu Dương Khải vẫn như cũ không thay đổi, chỉ là chậm rãi tăng khí lực của bàn tay đang nắm lấy bả vai kia.
Nhìn thấy vẻ mặt tiểu lưu manh từ kiêu ngạo đến thống khổ, cuối cùng đau đớn đến khụy gối hét lên, ý cười trên mặt Âu Dương Khải càng sâu thêm, trong mắt bỗng lóe lên tia sáng, lực tay lại tăng thêm một phần.
Sau đó, "răng rắc" một tiếng giòn tan, Âu Dương Khải buông tay ra, tiểu lưu manh té trên mặt đất che bả vai, lăn lộn trên mặt đất, thống khổ hét lên lên.
Mấy tiểu lưu manh giống như nhìn thấy ác quỷ, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Âu Dương Khải cười đến sáng lạn như ánh mặt trời. Người này chỉ dùng một bàn tay, cư nhiên khiến bả vai của tên kia trật khớp, thật sự là rất khủng bố a!
"A! Cậu là người lần trước tôi gặp trong WC!" Một thanh âm đột ngột vang lên, bầu không khí khẩn trương giữa hai bên nhất thời bị đánh vỡ. Vẻ mặt Lăng Hạo bừng tỉnh đại ngộ vươn tay chỉ vào Âu Dương Khải. Chẳng qua hành đồng này đi với trang phục cùng gương mặt của cậu thì không có chút lực thuyết phục nào, ngược lại có vẻ thập phần đáng yêu.
Âu Dương Khải đối cậu gật đầu, cười cười, lộ ra răng nanh trắng noãn: "Ân, tôi tên là Âu Dương Khải."
Chúng lưu manh vẻ mặt xanh xao nhìn hai "mỹ nhân", biểu tình lại thập phần quái dị. Trong mắt bọn họ, một người xinh đẹp đáng yêu như 'mỹ nhân" từ trong tranh bước ra này, một quyền đem lão đại của bọn họ đánh tới nằm bẹp trên mặt đất, một người có vẻ đẹp như ánh mặt trời, lúc nào cũng là vẻ mặt tươi cười vô hại, lại chỉ dùng một tay liền khiến bả vai của đồng bọn bị trật khớp, quả thực chính là quái vật ngoài hành tinh a. Bây giờ hai người kia cư nhiên còn nói nói cười cười gặp nhau trong WC, quả thực làm cho bọn họ không thể tưởng tượng.
"Ha hả, các vị hẳn là còn có chuyện phải vội đi, tôi đây sẽ không quấy rầy mọi người ." Âu Dương Khải nhìn nhìn bọn họ, vẻ mặt dương quang ý cười, chỉ là ánh mắt lại làm cho bọn họ toàn thân rét run. Vì thế nâng hai cái đồng bọn đã mất khả năng hoạt động kia lên, dùng vận tốc ánh sáng mà ly khai.
PS: hảo phiền a hảo phiền, như thế nào đem bốn tiểu công đích diễn phân cấp chia đều đứng lên đâu? Xem ra tiểu công nhiều lắm cũng là một loại sai a ~~~~! ! ! Tiểu hạo ta hận ngươi! Cư nhiên cho ta trêu chọc nhiều như vậy nam nhân trở về! Xem lão tử như thế nào ngược ngươi! ! ! ( mỗ cầm thú tác giả vẻ mặt hung ác đích hướng lăng hạo rống giận, kết quả bị bốn con cầm thú một cước cấp đá bay điểu ~~~~) (tác giả)