Chương 5
Tiếng nước chảy liên tục trong nhà tắm đã hơn 30 phút. Từ Tử Hiên đứng dưới dòng nước gương mặt không có chút biểu cảm, nội tâm đang cố tự xoa dịu chính mình. Cô đang cố hết sức để bản thân có thể giữ được vẻ bình tính để đối mặt với ông Từ, để không ai có thể thấy được cô thật sự yếu đuối cỡ nào.Được một lúc lâu Tử Hiên bước ra khỏi nhà tắm trên người mặc bộ đồng phục chỉnh tề và không quên thắt luôn cà vạt. Cô bước chân chậm rãi xuống phòng ăn với gương mặt lạnh đến mức người khác vừa nhìn thấy đã rùng mình, tuy thường ngày cô cũng vậy nhưng nếu đem ra so sánh thì đúng là lạnh hơn gấp bội.
"Cậu chủ chào buổi sáng" người hầu thấy cô với vẻ mặt lạnh lùng như băng liền rung mình rồi vội vã cúi đầu chào.
Người hầu vừa dứt câu liền thu hút được sự chú ý của ông Từ và Thần Thần đang ngồi ở bàn ăn.
Vừa thấy cô ông Từ liền trầm giọng lên tiếng "Tới đây ăn sáng đi rồi còn đi học"
Tử Hiên bước đến bàn ăn kéo ghế ra ngôi cạnh Thần Thần như một thói quen đã có từ năm nào.
Giờ là lúc cả ba cha con Từ gia cùng nhau ăn sáng, nếu là một gia đình bình thường thì chắc hẳn phải là lúc của mọi người cùng nhau vui vẻ ăn cơm, nhưng không, không khí lúc này rất yên tĩnh, yên tĩnh đến tẻ nhạt. Chẳng một ai nói với nhau lấy một câu, từ lúc Từ Tử Hiên được sinh ra đã vậy, cho đến khi bà Từ ra đi nó lại càng trở nên tĩnh lặng hơn.
Ông Từ bỏ cái muỗng trong tay xuống chầm chậm cất lời "Hiên nhi con muốn sau khi tốt nghiệp sẽ vào trường đại học nào? Ba thấy trường đại học ở Mĩ của chị con từng học cũng tốt, hay là cứ học trường đó đi"
Cô cười nhạt, ngẩng đầu nhìn ông Từ rồi trả lời "Con có thể lựa chọn sao?"
Ông Từ cười khẩy " Đúng vậy, ba nói vậy là để thông báo cho con thôi"
Trường mà ông Từ nhắc đến chính là trường đại học kinh tế có tiếng ở Mĩ được ông bỏ tiền ra đầu tư nếu để cô vào học tại đó ông sẽ dễ quản lý cô hơn là để cô học ở một trường khác. Vậy nên nói đó là một thông báo thì cũng đúng, vì nếu cô có không muốn vào học tại đó cũng không được vì nó từ lâu đã là quyết định của ông Từ.
"Con no rồi. Con đi học trước" nói rồi cô kéo ghế ra bước lại phía cô hầu gái đang giữ cặp của mình và cầm lấy nó.
"Tử Hiên, để chị gọi tài xế chở em đi" Thần Thần thấy cô chuẩn bị đi liền nói.
"Không cần đâu, để bác ấy chở chị đi làm đi, em đi bộ cũng được" nói rồi cô quay đầu đi thẳng ra cửa.
Từ gia cái gì cũng không thiếu, xe thì lại càng không, nhưng hôm nay cô lại muốn nhường xe cho chị mình thì cũng có lí do của nó cả. Cô đi được một lúc thì lại dừng chân trước một chung cư và chờ đợi bóng hình ai kia.
Tâm trạng cô hôm nay chính là muốn đi bộ một mình cho khuây khỏa, nhưng chẳng hiểu tại sao lại muốn đứng ở đây để đợi người ta.
Đợi gần 5 phút cuối cùng nàng cũng chịu xuất hiện trên người mặt bộ đồng phục mái tóc buộc gọn gàng. Ngữ Cách lao nhanh như tên bắn ra khỏi chung cư. Vừa nhìn cách nàng chạy liền khiến cô không nhịn được khóe môi cong lên, thật chẳng khác gì nữ vận động viên đích thực.
Vừa thấy cô Ngữ Cách liền thắng gấp, nhưng không kịp nên liền nhào thẳng vào lòng cô, cũng may là Tử Hiên đứng vững nếu không cả hai đã ngã nhào xuống đất rồi.
"Chào" Tử Hiên chủ động chào hỏi nàng.
"Giờ này còn chào hỏi cái gì!? Nhanh lên! Trễ học đến nơi rồi kìa" vừa nói nàng vừa kéo cô đi, nhưng kéo mãi cô chẳng chịu đi.
"Trễ gì chứ còn hơn nửa tiếng nữa mới vào học đó" cô cầm lấy cái điện thoại đưa cho Ngữ Cách xem.
"Hả 7 giờ 10. Mình bị mẹ dụ mất rồi! Đúng là tức chết mà" nàng nổi giận, chân liền giậm xuống đất.
Nhìn hành động này của Ngữ Cách trông rất đáng yêu nên khóe môi của Tử Hiên lúc này khó tránh cong lên thêm lần nữa.
Hai người bắt đầu đi đến trường. Ngữ Cách chợt nhớ ra điều gì đó nên liền hỏi
"Lạc Lạc, sao hôm nay cậu đi bộ vậy?"
"Hôm nay tự nhiên mình không muốn đi xe nên đi bộ thôi"
Thấy cô không phản đối việc mình gọi tên nữa nên cho là cô đã đồng ý, trong lòng nàng vui sướиɠ kèm theo chút tự hào. Vừa bước đi vừa cười hí hửng khiến cô cũng phải cười theo.
Cô và nàng vừa đi vừa nói chuyện phiếm được một lúc thì cũng tới trường tuy nói chuyện không được nhiều nhưng cũng đã đủ để 2 người gần nhau hơn một chút, cũng không còn phải chịu cảnh người thì như tản băng người thì lại vì người kia quá lạnh lùng mà không dám nói chuyện.
Có lẽ nếu hôm qua Trương Ngữ Cách không đến trường trễ thì nàng đã chứng kiến được tình huống như hiện tại, một dàn nữ gồm mấy chục người đứng trước cổng còn có cả người cầm bản tên của Từ Tử Hiên. Vừa nhìn thấy cô thì liền mạnh ai nấy gọi tên cô nhưng rồi lại thay đổi bằng tiếng xì xào, bàn tán khi nhìn thấy nàng đi cùng cô. Gương mặt giống như nàng vừa ăn hết của nhà họ. Ánh mắt như muốn đăm xuyên qua người nàng thậm chí muốn gϊếŧ nàng bằng ánh mắt.
Trên gương mặt cô lúc này đã trở về trạng thái ban đầu lúc nàng lần đầu gặp cô, phải nói là lạnh từ trên xuống dưới. Sau đó bước đi nhanh hơn, nàng cũng không thể chậm trễ hơn mà đi sát bên cô vì nàng sợ trong lúc này nếu nàng đi xa cô một bước thì có thể bọn họ sẽ ăn tươi nuốt sống nàng luôn cũng không chừng.
Đi vào lớp Ngữ Cách cùng Tử Hiên liền ngồi xuống bạn của mình, giờ phút này nàng mới có thể thở phào nhẹ nhõm, thông thả ngồi dựa lưng vào ghế.
Hứa Giai Kỳ từ bàn trên phóng xuống ngồi lên đùi Ngô Triết Hàm, để cô ôm eo mình.
"Nè, hai cậu cũng nhanh thật đó, mới gặp hôm qua, hôm nay đã cùng nhau đến trường rồi. Hai cậu đang có gian tình đúng không?" Giai Kỳ bắt đầu quá trình lấy khẩu cung.
"Gian tình gì chứ! Chỉ là tụi mình thuận đường nên đi chung thôi" Ngữ Cách chối bỏ nghi vấn của Giai Kỳ đặt ra.
"Được thôi, cậu chối thì cứ chối đi. Để mình chống mắt xem hai người chối được bao lâu"
Ngữ Cách lắc đầu cười trừ, sao Hứa Giai Kỳ có thể tự mình suy diễn như vậy chứ, chắc chắn là xem phim quá nhiều rồi. Nàng đảo mắt quanh lớp một vòng thì đột ngột dừng lại rồi nghiên đầu về phía Giai Kỳ hỏi.
"Mấy cái hộp trong thùng rác chẳng phải quà sao, sao lại ở trong thùng rác hết vậy"
"À, là hội fangirl của Từ Tử Hiên đem đến đó, hôm nào chẳng vậy thậm chí có hôm còn nhiều hơn nhưng cậu ấy cứ bảo với mình là đem vứt đi và đó cũng là lí do mà mấy cái hộp đó nằm trong thùng rác."
Nghe Giai Kỳ nói vậy nàng liền xoay người sang hỏi Từ Tử Hiên.
"Lạc Lạc, sao cậu không nhận vậy, đem vứt thì không những lãng phí mà còn phụ lòng người khác nữa"
"Phụt há há.. Lạc Lạc..há há" vừa nghe nàng gọi cô là Lạc Lạc thì Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ đã không nhịn được cười.
Cô lườm hai con người kia một cái, làm họ lạnh cả sống lưng nhưng làm sao bây giờ hai người không thể nào nhịn được rồi, cố nén nhưng biết phải nén làm sao đây.
Mặc kệ hai người kia cô nghiên đầu trả lời Ngữ Cách "Vì mình chính là không thích họ nên mình không muốn nhận bất cứ cái gì từ họ và mình cũng chẳng có lí do nào để làm điều đó"
Ngô Triết Hàm và Hứa Giai Kỳ đột nhiên ngưng cười, nhìn nàng và cô bằng ánh mắt kì quái. Đây là lần đầu tiên họ nghe cô trả lời với người lạ bằng câu nói dài như vậy. Rõ ràng là có gian tình vậy mà hai người mới nãy còn chối bây bẩy.
Reng ~
Tiếng chuông thông báo giờ học vang lên, Giai Kỳ cũng rời khỏi vòng tay của Triết Hàm để lên bàn học của nàng. Ngữ Cách cùng Tử Hiên thì chuẩn bị lấy vỡ sách ra.
-----------------------
Hai tiết học trôi qua, Trương Ngữ Cách cũng thôi vò đầu bứt tóc vì môn quốc ngữ, liền thở phào nhẹ nhõm.
Ngô Triết Hàm ngồi bàn bên cạnh xoay người sang nhìn nàng, vẻ mặt nghiêm túc nói "Tako à, mình biết là tiếng anh cậu rất tốt, nhưng có lẽ nó không đủ để giữ cậu ở lớp A, cậu cần luyện thêm cho những môn khác nữa, chứ nếu không thì có lẽ cậu phải chuyển lớp khác đấy"
Triết Hàm từ hôm qua đến giờ đều để ý thấy nàng ngoại trừ giờ tiếng anh ra thì môn nào nàng cũng vò đầu bức tóc, liền biết những môn khác nàng học đều không tốt. Hiện tại cô đang rất lo vì Ngữ Cách là người đầu tiên chỉ cần gặp Tử Hiên hôm trước hôm sau thì liền khiến cho cô nói chuyện với nàng cùng nàng đi bộ đến trường. Nếu Ngữ Cách cứ học theo đà này chắc chắn sẽ bị chuyển đi vậy thì Tử Hiên sẽ trở lại thành một con người trước kia, không muốn nói chuyện với một ai, chỉ muốn sống trong thế giới của mình. Nghĩ đến điều này Ngô Triết Hàm không khỏi sốt ruột.
Ngữ Cách gục mặt xuống bàn cả người như vừa bị hút hết sức lực "Mình cũng có muốn vậy đâu, chỉ là mấy môn này đối với mình quá đỗi khó hiểu thì mình biết làm sao giờ"
Giai Kỳ đứng cạnh Ngô Triết Hàm thấy cô lo lắng vậy thì nàng cũng biết tại sao, trong đầu bắt đầu nẩy ra một ý tưởng "Hay là bốn đứa tụi mình cùng nhau học nhóm đi"
"Ý kiến hay đó vợ à" nghe nàng đề nghị một ý kiến không tồi, Triết Hàm bên cạch liền tán thành.
"Nếu được vậy thì tốt quá" nói rồi nàng xoay người qua nhìn Từ Tử Hiên chờ đợi câu trả lời từ cô.
Ba người bạn này của nàng chính là học hành thuộc hàng Top của trường nếu được họ kèm thì còn gì bằng nữa.
Vừa nhận được cái gật đầu của cô cả ba liên vui vẻ nhảy múa tưng bừng như mở hội, miệng thì toe tóe cười.
Tử Hiên hôm nay thật ra cũng chẳng muốn về nha tí nào, vì nếu còn gặp ông Từ thì tâm trạng cô chỉ càng thêm tệ thôi.
---------------------------------------------
6 giờ 30 tối.
Ngữ Cách cùng Tử Hiên tạm biệt Triết Hàm và Giai Kỳ rồi rời khỏi Ngô gia, cùng nhau đi bộ về nhà. Cả hai vừa đi vừa nói chuyện phiếm lâu lâu môi cô lại cong lên một lần, cả cô cũng không nhận ra điều này và cả cách cô nói chuyện với nàng tất cả điều khác so với cách cô đối xử với người khác. Có thể nói cô chính là có hảo cảm đặc biệt với nàng.
Đi được một lúc thì nàng đột ngột dừng lại khiến Tử Hiên cũng dừng theo. Ngữ Cách đứng yên ngước mặt nhìn một quán ăn truyền thống, nuốt nước bọt nhìn vào con gà đang được quay trên bếp than.
Cô như đã nghĩ ra được điều gì đó, khẽ nhíu mày cất tiếng hỏi "cậu đói bụng à?"
"À tại lúc trưa mình ăn hơi ít nên giờ có chút đói" Ngữ Cách hơi đỏ mặt, ngại ngùng.
"Vậy cậu muốn ăn quán này không?"
"Vậy có ổn không? Ý mình là cậu chắc chưa từng ăn mấy quán kiểu này đâu đúng không?"
Ngữ Cách sợ cô vì nàng mà vào mấy nơi cô không thích vào thì sẽ khó chịu vì bởi lẽ những người giàu thường không thích lui tới những nới như thế này.
"Chưa từng vào thì bây giờ vào. Cái gì chưa từng thử thì phải thử cho biết với người ta"
Ngoài miệng nói là muốn thử nhưng thực chất cô chính là đang lo cho nàng, vì cô chẳng muốn thấy nàng nhịn đói tí nào. Cô bây giờ còn chẳng hiểu vì sao lại lo cho nàng đến vậy nữa.
Không muốn cùng nàng đôi co, Tử Hiên lặng lẽ bước vào trong. Cô tìm cho mình cái bàn sạch sẽ nhất để ngồi. Nàng ở phía sau cũng bước vội đến chỗ đối diện cô và ngồi xuống.
Tử Hiên nhìn Ngữ Cách đang ngồi đối diện rồi chậm rãi cất lời "Cậu muốn ăn gì thì gọi đi"
"Mình chọn gà quay được không?"
Nhận được cái gật đầu từ Tử Hiên, Ngữ Cách vui vẻ gọi phục vụ.
Một lát sau, phúc vụ mang ra một dĩa gà quay nóng hổi cùng hai cái chén và hai đôi đũa. Cô nhanh chóng rút khăn giấy từ cái hộp trên bàn sau đó lau lại hết chén đũa. Nội tâm Ngữ Cách vẫn luôn nghĩ con trai thì sẽ không bận tâm mấy về vấn đề sạch sẽ kể cả nàng đôi khi cũng không để ý đến, nhưng cô là người con trai đầu tiên mà nàng thấy chuộng sạch sẽ đến vậy, có thể là cô mắc bệnh sạch sẽ chăng.
Tử Hiên lau xong chén đũa thì ngước lên nhìn nàng nói "Mình không phải là người mắc bệnh sạch sẽ đâu, nhưng đối với quán ăn nhỏ lẻ như vậy có lau vẫn hơn"
"À ừ thì mình đâu có nói gì"
Nàng vừa dứt câu thì cô liền bật cười, đó là một nụ cười cực kì rạng rở và cũng là nụ cười rạng rỡ nhất trong suốt 5 năm qua của cô.
"Thì mình đâu có nói cậu nói vậy" nhưng chính là mặt nàng đang hiển thị cho cô biết là nàng nghĩ vậy.
Vừa nhìn thấy cô cười Ngữ Cách ở đối diện bây giờ liền trong tình trạng tim đập liên hồi, cảm giác cực kì bồi hồi. Thực sự Tử Hiên chẳng những xinh đẹp mà có khuôn mặt luôn mang theo sự soái khí và đó cũng là lí do khiến con gái đỗ rạp dưới chân cô. Nhưng bây giờ khuông mặt cô không hề mang theo nét lạnh lùng khó gần đó nữa mà thay vào đó là nụ cười rạng rở, trông cô lúc này lại càng xinh đẹp hơn, khiến cô trong mắt nàng trở thành một người cực kì ôn nhu và đây có lẽ là khía cạnh khác của cô mà Ngô Triết Hàm hôm trước đã nói. Cô lúc ở bên Ngữ Cách rất khác so với Từ Tử Hiên lúc ở nơi đông người một mặt lạnh lùng không biến sắc, chẳng những ít nói mà còn chẳng thèm cười với ai lấy một lần.
Trương Ngữ Cách đột ngột tỉnh lại thấy cô đang nhìn mình thì chợt đỏ mặt, có lẽ vì nãy giờ nàng cứ nhìn cô châm châm mà không nói lời nào. Giọng nói nàng có phần lấp bấp.
"Cậu... cậu...hay là... mình ăn...đi"
Từ Tử Hiên thấy nàng đột nhiên ngại ngùng nên có chút khó hiểu nhưng cũng khẽ gật đầu sau đó cầm đũa lên bắt đầu ăn.
Ngữ Cách và Tử Hiên ăn xong thì cũng đã 7 giờ nên cô quyết định bắt taxi để đưa nàng về cho nhanh. Trên taxi Tử Hiên mang lại lớp mặt nạ lạnh lùng còn Ngữ Cách bên cạnh thì lại có chút đỏ mặt, lâu lâu lại ngước nhìn cô một lần rồi tự mình mỉm cười.
Tạm biệt Tử Hiên, nàng hí hửng bước vào trong trên môi liên tục nở nụ cười.
Thấy nàng trở về nhà với khuôn mặt rạng rở khiến bà Minh cảm thấy lạ nên liền hỏi "Làm gì mà hí ha hí hửng vậy cô nương. Bộ thần tình yêu gõ cửa trái tim con rồi à"
"Đúng vậy a" nụ cười của nàng lúc nãy chẳng những không bị dập tắt mà còn trở nên rạng rỡ hơn.
Nói rồi nàng vui vẻ bức vào phòng, miệng thì hát vài câu hát vu vơ.
Thấy nàng vui vẻ vậy bà cũng vui lây. Nàng trước đây đã từng quen với rất nhiều người nhưng đây là lần đầu tiên bà thấy nàng vui vẻ vậy. Chắc lần này đúng là thần tình yêu gõ cửa rồi.