Bạn Trai Là Nữ Nhân [Lạc Chương]

Chương 11

Chương 10
Từ lúc thay xong đồng phục tới giờ Từ Tử Hiên vẫn đứng yên bất động ở trước tấm gương. Cô thật không dám đi học nữa rồi, cô thật sự sợ đối diện với Trương Ngữ Cách, sợ lại nhìn thấy nàng đau buồn vì mình. Trong tâm trí nàng lúc này cô đã trở thành như thế nào. Một kẻ vô tâm, tồi tệ hay là một người đáng ghét cần phải tránh xa cô thật chẳng dám nghĩ nữa. Càng nhìn mình trong gương cô càng cảm thấy khinh thường chính bản thân mình, cả người mình yêu cũng chẳng dám giữ cô lúc này chẳng khác gì một kẻ hèn nhát.

Sau một lúc thẫn thờ thì Từ Tử Hiên khẽ thở dài. Dù muốn dù không thì cô cũng phải đi học mà, không thể đứng ở đây mãi được. Cô đưa tay cầm lấy cái cặp của mình và từ từ bước ra khỏi phòng.

"Hiên ở lại ăn sáng nè em" vừa nhìn thấy cô đi ngang qua phòng ăn thì Thần Thần lập tức gọi cô lại.

"Không cần đâu. Em sẽ ăn ở trường" nói rồi cô lại tiếp tục bước đi.

Gương mặt lạnh lùng của Từ Tử Hiên thì ai trong nhà cũng đã quen rồi nhưng Thần Thần lại nhận thấy được một điều gì đó khác lạ ở cô lúc này. Hình như cô đang có chuyện gì buồn thì phải, tuy không ai nhận ra được nhưng Thần Thần lại cảm nhận được rất rõ điều đó.

Tử Hiên lê bước trên con phố đông đúc những người qua lại. Tâm trạng cô lúc này cũng không khá khẩm hơn là bao nhiêu. Dừng chân trước khu chung cư quen thuộc nhưng người quen thuộc thì lại chẳng thấy đâu. Cô đưa mắt nhìn về phía tấm màng đã được kéo kín phía sau khung cửa sổ của căn hộ ở tầng 16 kia thì thở dài. Nàng đã đi rồi sao, đi sớm như vậy thì chỉ có thể là để tránh mặt cô thôi.

Nếu nàng đã đi rồi thì cô đứng đây có ích gì. Tiếp tục bước đi nhưng sao trong lòng cô lại khó chịu thế này. Cô có cảm giác trái tim mình đang từng đợt từng đợt nhói lên lại pha thêm sự cô đơn vì thiếu vắng ai đó. Kì thật tâm trạng cô lúc này chẳng khác gì bầu trời khi sắp có giông bão chỉ toàn là mây mù giăng kín.

Từ Tử Hiên đến lớp thì đã không thấy Trương Ngữ Cách đâu chỉ thấy mỗi cái cặp nàng ở trên bàn chứng tỏ là nàng đã đến lớp nhưng lại đi rồi. Nàng rốt cuộc là muốn tránh mặt cô đến vậy sao.

Giờ vào học thì Ngữ Cách cũng trở lại lớp nhưng không phải là với một Trương Ngữ Cách ủ rủ, đau buồn với trái tim đã tan vỡ như hôm qua mà là Một Trương Ngữ Cách mang đến năng lượng 100% là vui vẻ. Nhưng cô là người hiểu rõ nàng lúc này hơn ai hết, nàng chính là đang mang cho mình một chiếc mặt nạ với nụ cười trên môi. Còn thực tế đằng sau nó chính là một người con gái yếu đuối cùng với sự tổn thương do chính cô gây ra.

---------------------

Đến giờ ăn trưa Ngô Triết Hàm, Hứa Giai Kỳ cùng Từ Tử Hiên cùng nhau đi xuống canteen, Ngữ Cách cũng đi cùng, nàng vui vẻ nói chuyện với mọi người như chưa từng có chuyện gì xãy ra.

"Kiki hay ngày mai đi chơi cùng mình đi có được không? Ngày mai là chủ nhật đó" Ngữ Cách khoát tay Giai Kỳ vui vẻ nói.

"Đương nhiên là được. Vậy mai mình dẫn cậu đi shopping có được không" Hứa Giai Kỳ hôm qua cũng đã thấy được Ngữ Cánh đã khóc thê thảm đến mức độ nào nên khi vừa nghe nàng muốn đi chơi thì liền đồng ý. Giai Kỳ thật sự mong muốn sau khi các nàng cùng nhau đi chơi thì Ngữ Cách sẽ vơi đi bớt nổi buồn của mình. Giai Kỳ biết rõ nàng đang rất buồn bởi lẽ có ai trên đời này thất tình mà lại vui vẻ bao giờ nếu có thì cũng chỉ là đang cố tỏ ra là mình ổn thôi.

Nghe Trương Ngữ Cách nói chuyện với Hứa Giai Kỳ một cách vui vẻ thì lại càng làm cho Từ Tử Hiên không khỏi nhíu mày. Cô tuy trước giờ chưa từng quen ai nhưng cũng biết được viết thương lòng là thứ không phải nói lành là lành được. Nay nàng lại muốn dùng sự vui tươi ngoài mặt để che giấu cảm xúc thật của mình, thật là làm cho cô vừa cắn rứt vừa sót xa.

Ngô Triết Hàm vừa nhìn thấy Từ Tử Hiên như vậy thì biết cô là đang rất lo lắng cho Trương Ngữ Cách nên bèn đi đến và đặt tay của mình lên vai cô tỏ ý khuyên cô đừng quá lo lắng.

Tử Hiên nhìn Triết Hàm thì liền hiểu ý của cô nên cũng khẽ gật đầu.

"À đúng rồi, hết hôm nay là chúng ta bắt đầu nghỉ tết rồi chắc cũng không cần học nhóm nữa đâu đúng không" Ngữ Cách xoay người hướng hai người còn lại và nói.

"Ừ" câu trả lời cực kì ngắn gọn được thốt ra từ miệng của Từ Tử Hiên. Cô biết rõ nếu trong lúc này cả hai người thường xuyên gặp nhau như trước đây thì thật sự chỉ khiến cho cô cùng nàng thêm khó xử mà thôi.

Lời của Tử Hiên vừa nói chính là một người nói mà hai người đau. Nhưng dù đau lòng nhưng Ngữ Cách vẫn cố gượng cười.

"Vậy được rồi đi ăn thôi" nàng vui vẻ kéo lấy tay Giai Kỳ và đi vào trong.

Nhìn nụ cười kìa Từ Tử Hiên lại một lần nữa đau lòng.

Tan trường, cô một mình bước đi trên con đường thân thuộc. Bầu trời kia vẫn vậy, mọi thứ vẫn vậy có thể nói chúng điều như mọi ngày nhưng sao chỉ có Từ Tử Hiên một mình lẻ loi mà bước đi. Có lẽ vì người ta đã đi về trước rồi chẳng còn đợi cô nữa. Đoạn đường này cô đã đi cùng nàng không biết là bao nhiêu lần nhưng cô chưa bao giờ cảm thấy nó dài đến vậy và cả người đi lại trên con đường cũng nhiều đến vậy hay là do cô lúc nào cũng chỉ hướng ánh mắt của mình nhìn về phía nàng nên mới không nhận ra điều đó.

Xung quanh thì tấp nập người đi đường, ai ai khi lướt qua cô cũng đang nở nụ cười trên môi. Có thể nói không khí lúc này là cực kì đông vui, nhộn nhịp thế nhưng nó lại làm cô cảm thấy mình thật cô đơn. Cô lúc này thật sự muốn có nàng bên cạnh cùng nàng cười cùng nàng nói như những người kia vậy.

-----------------------------------

4 giờ chiều (ngày hôm sau)

Ding ~ dong

Tiếng chuông cửa vang lên và người mở không ai khác chính là Trương Ngữ Cách.

"Mình tới rước cậu nè"

"Let's go"

Nghe tiếng hai thiếu nữ kia hú hét ngoài cửa bà Mình không khỏi lắc đầu cười trừ. Bà tuy không biết chuyện gì đã xãy ra với Ngữ Cách mà có thể khiến cho nàng từ một đứa trẻ mạnh mẽ, đầy sức sống lại tự nhốt mình ở trong phòng cả ngày. Khi bà hỏi thì nàng lại cười cười rồi lắc đầu bảo không có gì nên càng làm bà hết sức lo lắng nhưng cũng chẳng biết hỏi làm sao. Giờ thấy nàng vui vẻ như vậy thì bà đỡ lo hơn rồi.

Sau khi chào bà Minh các nàng trực tiếp đến trung tâm mua sắm. Hai người đi từ khu này rồi lại đến khu kia dường như không chỗ nào của trung tâm là chưa đi qua. Ngữ Cách lúc này vui vẻ hẳn lên. Bao nhiêu phiền muộn, nỗi buồn hay Từ Tử Hiên gì thì cũng vứt sang một bên hết vì bây giờ trong đầu nàng chỉ còn quần áo, trang sức, giày dép các loại... . Sau hơn hai tiếng đồng hồ mua sắm thì tay chân Hứa Giai Kỳ và Trương Ngữ Cách đã như sắp rã ra tới nơi. Sau khi đem mấy cái túi lớn túi bé gửi taxi mang về nhà thì hai người quyết định sẽ đi ăn.

7 giờ tối

Trời giờ cũng đã tối và cũng là lúc các nàng ăn uống xong xuôi và tiếp tục hành trình của mình.

Giai Kỳ đưa Ngữ Cách đến quán bar mà lần trước các nàng đã đến cùng Từ Tử Hiên và Ngô Triết Hàm.

Trước khi đi Giai Kỳ đã được Triết Hàm dặn dò kỹ lưỡng là chỉ được đến những chỗ có quen biết thôi không được đến chỗ lạ vì cô thừa biết với tính cách ham chơi của bạn gái mình thì cho dù Trương Ngữ Cách không yêu cầu nàng cũng nhất quyết không chịu về sớm.

------------------------

Hứa Giai Kỳ nhìn lại đồng hồ của mình thì thở dài. Đã 9 giờ rồi mà Trương Ngữ Cách vẫn tiếp tục uống, uống đến không biết trời trăng gì luôn, dù nàng có gọi cỡ nào cũng nhất quyết ôm chai rượu không buông.

"Ể, đã say đến vậy rồi sao!" người đàn ông ngồi cách đó không xa chầm chậm đặt ly rượu xuống. Hắn ta chính là luôn để mắt đến hai người từ lúc cả hai mới bước vào cho đến giờ. Ánh mắt hắn càng lúc lại càng trở nên thèm thuồng hơn.

"Cậu nói ai cơ?" Trương Sở ngồi đối diện không biết hắn đang nói ai nên hỏi lại.

Hắn chỉ tay về phía hai cô gái xinh đẹp đang ngồi ở cái bàn trong nằm góc khuất phía đối diện "Nữ nhân khi say đúng là quyến rũ"

Nhìn theo hướng bạn mình chỉ thì Trương Sở chần chừ một lúc rồi cũng nhận ra được đó là ai thì mới nghiên đầu hỏi "Cậu muốn ngủ với cô ta à~"

"Thứ tốt ai chẳng muốn sở hữu chứ"

"Vậy còn chần chừ gì nữa chứ" Trương Sở nói với giọng thách thức. Hắn chính là muốn chơi chiêu mượn dao gϊếŧ người đây mà.

Vừa nghe được lời nói mang theo nửa phần là thách thức đó thì người kia lập tức đứng lên không quên lôi kéo theo hai tên khác cùng đi.

Khóe môi Trương Sở bất chợt cong lên 'Trương Ngữ Cách, lần này không có Từ Tử Hiên bên cạnh thì cô chết chắc rồi'