Tổng Tài Bá Đạo Là Bạn Gái Tôi [Lạc Chương]

Chương 8

Chương 8
Theo dự định là hai người cùng đi nhưng vì sự mềm lòng của Trương Ngữ Cách đối với An Kỳ nên thành ra Kiều Y Nhất cũng được đi. Với Từ Tử Hiên đúng là tử hình mà, Kiều Y Nhất không dễ gì buông tha cho cô, suốt khoảng thời gian từ biệt thự đến công viên giải trí cô ta cứ xích lại gần Tử Hiên khiến Trương Ngữ Cách thật khó chịu. Giữa hai bầu không khí trái ngược nhau, một bên thì vui vui vẻ vẻ, một bên lại hầm hầm giận dữ. Đây là Tổng tài của chúng ta tự chuốc lấy.

Vừa xuống xe Kiều Y Nhất và Từ An Kỳ đã kéo Từ Tử Hiên đi, cô đơ ra ngoảnh lại nhìn Trương Ngữ Cách. Một luồng khí tức tỏa ra lấn át cả cô, đó là cơn thịnh nộ của lão bà, ngay cả Tổng tài bá đạo cũng hơi run. Bị hai người này kéo đi quả thật không thoải mái, Từ Tử Hiên đứng lại gỡ tay hai người con gái trước mặt ra cáu gắt nói:

– Hai người lại định bày trò gì nữa đây, hôm nay là sinh nhật cô ấy tôi không chấp nhất vì thế cô, Y Nhất đừng có mà làm càng, đây là thẻ hai cô muốn chơi gì thì cứ chơi thoải mái tôi về công ty có chú chuyện.

– Lạc....!

Kiều Y Nhất lập tức dừng câu nói của mình lại vì Tử Hiên đã nhìn cô bằng đôi mắt vô cùng lạnh lẽo, vô cùng đáng sợ. Xoay người, Tử Hiên tiến lại gần Kiều Y Nhất, đưa tay bóp lấy miệng cô ta và nói:

– Cô còn không nghe lời thì đừng trách tôi tại sao lại độc ác, máu lạnh!

Câu nói này quá đỗi đáng sợ, nó khiến Kiều Y Nhất khϊếp đảm, Từ Tử Hiên mà cô yêu trước kia dường như đã biến mất, người này là một người hoàn toàn khác, lạnh lùng, độc đoán và có một chút đáng sợ. Rốt cuộc trong suốt thời gian cô không ở đây đã xảy ra chuyện gì, nó thật khiến cô tò mò. Từ An kỳ trông thấy khuôn mặt đó của Từ Tử Hiên cũng có phần sợ hãi, Từ tỷ tỷ tuy có phần lạnh lùng nhưng chưa bao giờ có biểu cảm như vậy, cô bé cũng có phần không tin.

Trở lại phần Trương Ngữ Cách, bị Từ Tử Hiên bỏ lại nên cô giận dỗi đi chơi một mình. Dọc đường đi thì đυ.ng phải một người, là một mĩ nam nhưng không phải gu của cô. Anh ta thấp hơn Tổng tài của cô, khuôn mặt tuy tuấn mĩ nhưng không soái như Tổng tài bá đạo kia, nhưng bù lại anh ta mang đến cho người khác cái cảm giác ấm áp lạ thường. Anh ta rối rít xin lỗi cô vì tưởng mình là người có lỗi:

– A tôi xin lỗi cô có bị thương chỗ nào không, để tôi xem!?

– Cảm ơn tiên sinh nhưng tôi thật sự không sao a!

– Thật sao? Đây là danh thϊếp của tôi, cô cần gì cứ gọi cho tôi!

Cầm lấy tấm danh thϊếp anh chàng này đưa, thì ra là tổng giám đốc của công ty đang hợp tác với Đế Vương– Đỗ Dương. Tưởng rằng anh ta sẽ đi nhưng khi ngẩn đầu lên thì Đỗ Dương vẫn đứng đấy, hơi xấu hổ nhưng có phần dịu dàng và dễ thương. Cô muốn trêu anh ta một tí:

– Đỗ tiên sinh còn không rời đi hay là thích tôi rồi !?

– Ấy cô đừng nói bậy tôi...tôi....chỉ muốn biết tên của cô thôi!

Bộ dạng lúng búng của anh ta thật khiến Trương Ngữ Cách buồn cười. Anh chàng này thật biết cách chọc cười người khác. Cô tươi cười, trong mắt Đỗ Dương nụ cười của cô như một đóa hướng dương vậy, thật sự rất đẹp. Anh ta ngây người ra một lúc, Trương Ngữ Cách thấy vậy liền lay anh ta một cái. Anh ta giật mình cười trừ. Thật là chỉ quen biết nhưng người này lại khiến cô vui vẻ như vậy không giống cái tên tổng tài vừa đáng ghét vừa kiêu ngạo kia. Cô nhắc lại vấn đề lúc nảy Đỗ Dương đã hỏi cô:

– Anh hỏi tôi tên vì phải không!? Tôi tên Trương Ngữ Cách, tôi có người yêu rồi a! Nên tên ngốc anh đừng hòng tơ tưởng!

Có chút thất vọng, anh ta hơi hụt hẫng. Trương Ngữ Cách cô sau bao năm sống chung với tên Tổng tài đó thì ít nhiều gì cũng biết được người nào thích mình, người nào ghé mình. Anh chàng này chính là yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhưng tiếc thay là trái tim cô đac bị Tổng Tài Bá đạo chiếm hữu rồi nên tình cảm này thật không thể nhận.

– Xin lỗi tôi có làm phiền hai người nói chuyện không!?

Với nụ cười lạnh lẽo cô bất ngờ ôm lấy Trương Ngữ Cách từ phía sau. Đột ngột như vậy không khϊếp Trương Ngữ Cách khó chịu mới lạ. Cô giận dỗi nói:

– Cô sao không đi chơi với Kiều Y Nhất đi, tìm tôi làm gì?

Câu nói này của Trương Ngữ Cách làm cho tim Từ Tử Hiên hơi nhói. Nhìn thấy người đàn ông trước mặt càng khiến sự ghen tuông của Từ Tử Hiên đang lên. Cô bước tới trước mặt Đỗ Dương, so với anh ta thì cô có khí tức mạnh hơn. Cô bây giờ rất có khí phách và soái, khiến mấy cô gái xung quanh cũng hơi sững sờ. Với giọng điệu vô cùng lạnh lẽo, cô khiến cho người kia hơi run người :

– Anh tên là Đỗ Dương phải không?!

– A Ừm là tôi, cô là!?

– Là tình nhân của lão bà này!

Hành động đi đôi với lời nói, cô ôm lấy eo Trương Ngữ Cách kéo lại. Đặt vội một nụ hôn lên đôi môi mềm mại kia. Đỗ Dương và người xung quanh ngạc nhiên, có người còn chụp lại. Thật a, đây là chốn công cộng hai người này có phải tùy tiện quá rồi không. Bị hôn bất ngờ như vậy khiến Trương Ngữ Cách xấu hổ. Đôi mắt mê li biểu hiện rõ sự xấu hổ, hai má và hai vành tai đỏ ửng. Bộ dạng cô lúc này thật mê người. Từ Tử Hiên không nhịn nổi nữa rồi. Lạnh lùng kéo tay Trương Ngữ Cách đi, đẩy cô vào trong xe, mặt dù xấu hổ nhưng cũng phải nói gì đó chứ:

– Tổng tài em làm vậy là có ý gì!?

Mắt vẫn không nhìn lấy cô một cái, vẫn chăm chú lái xe. Một lúc sau cô mới nghe thấy câu trả lời:

– Tôi chỉ muốn khẳng định chủ quyền thôi! Mặc định là đồ của tôi thì đừng hòng người khác động vào!

– Nhưng cũng đâu cần làm như vậy! Đỗ Dương cũng chỉ là mới gặp lần đầu thôi mà!

Nghe câu nói này Từ Tử Hiên lập tức dừng xe, kéo cô nàng kia lại gần. Hơi thở phả vào nhau càng khiến Trương Ngữ Cách ngượng ngùng. Đẩy nhẹ Từ Tử Hiên ra, nhưng lòng lại không muốn rời xa. Cô càng phản kháng thì Từ Tử Hiên càng làm tới. Nâng cằm Trương Ngữ Cách lên, cô nói:

– Trương Ngữ Cách tôi nói cho chị biết, chị là lão bà của tôi, chị đừng có tơ tưởng đến người đàn ông khác được không, tôi đau đấy!

Rõ ràng là rất lo lắng, rất yêu thương, nhưng lại biểu đạt bằng cách lạ lùng này. Cách yêu của tổng tài thật bá đạo. Trương Ngữ Cách thật sự đổ hoàn toàn bởi con người này. Cô gái trước mặt đây chính là Tổng tài bá đạo mà cô yêu nhất. Dù có tỏ ra mạnh mẽ đến mấy thì thâm tâm chính là sợ mất đi Trương Ngữ Cách. Từ Tử Hiên không muốn phải rời xa người mình yêu thương lần nữa. Không biết là do quá mệt mỏi hay sao mà cô đã thϊếp đi lúc nào. Để Từ Tử Hiên tựa vào vai của mình, Trương Ngữ Cách vừa ngồi ngắm vị soái tỷ này vừa say sưa hát. Tiếng hát thật sự đẹp, nó đẹp và ấm áp biết nhường nào. Ngay cả trong mơ Từ Tử Hiên cũng nở nụ cười.

Sáng hôm sau

Ánh nắng gọi và căng phòng qua cửa kính là Từ Tử Hiên thức giấc. Cô đã ngủ cả một ngày rồi. Đưa mắt nhìn xung quanh, đây là nhà của cô. Từ Tử Hiên tiếp tục đặt lưng mình xuống cô gắng ngủ tiếp nhưng một sinh vật khác nằm trên giường cô đang cựa quậy. Giở chăn lên, cô mỉm cười, nụ cười này tuy vui nhưng vô cùng lạnh. Trương Ngữ Cách nằm kế bên vẫn còn ngủ, không muốn đánh thức lão bà của mình, cô lặng lẽ rời khỏi phòng. Sau khi vệ sinh cá nhân và thay đồ, cô chuẩn bị đến công ty. Nhưng trước khi đi cô không quên để lại cho cô nàng ham ngủ kia một nụ hôn nhẹ.

– Không định đưa người ta đi à!

– Ừm, nó khá phiền phức, em sẽ kêu A Thiệu đưa chị đi! Nhớ ăn sáng xong rồi mới đi làm, chị mà ốm em sẽ đau lòng lắm đấy!

–Được rồi, Tổng tài đi làm vui vẻ!

– Ừm lão bà hảo!