Thời Hạn Chia Tay

Chương 33

Ánh mắt anh cường thế không kiêng kị như một tên cướp biển, sắp sửa chiếm đoạt cô, thấy vậy cả người Trình Dư Nhạc tê liệt. cô cố ý nói: "Em còn đang suy nghĩ. Bây giờ abh nói ba ba hoa như vậy tại sao, lúc này lại nấu trà gừng cho Nhã Nam?" Nghĩ đến cô liền tức.

"Đó là do cô ấy nghĩ sai!"

"Chính miệng anh nói nấu trà gừng cho cố ây uống ... Uố..ng!"

"Sao Anh có thể nấu cho cô ấy uống? Vốn anh muốn nấu cho em, kết quả cô ấy hiểu lầm, cho là nấu vì cô ấy, anh sợ cô ấy lúng túng, tuỳ nói, giải thích như vậy em đã chấp nhận chưa?" Khó trách vừa rồi cô lại quay đầu rời đi, gọi cô cũng không để ý, do cô đang ghen, giận anh, anh thầm vui mừng.

"Được rồi, em tiếp nhận nhưng danh thϊếp em vẫn phải lấy lại." Trong những người đàn ông đó có vài người là bạn tốt của cô, yêu là yêu, không cần phải cắt đứt liên lạc với những người đó.

"Được rồi." Âu Quan lữ lấy danh thϊếp ra, đợi cô đưa tay, anh chơtj xoay người, mạnh mẽ vứt ra ngoài ban công! Hoa bay đầy trời, danh thϊếp bay về phía trời xanh, sau đó rơi xuống.

Anh quay đầu nhìn cô: "đã có anh, còn cần những tấm danh thϊếp này làm gì?"

Trình Dư Nhạc không biết nên khóc hay nên cười, không nhìn ra ham muốn chiếm hữu của anh lại mãnh liệt như vậy, nhưng cảm giác được người khác quan tâm cũng không tệ. "Âu tiên sinh tư thế ném dang thϊếp của anh thật đẹp trai..." Chỉ có vấn đề nhỏ.

"E hèm."

Mặt anh rất hài lòng! cô ầm thầm buồn cười. "Nhưng mà anh ném danh thϊếp xuống như vậy là ném giấy vụn, tạo ra đồ bỏ đi, anh còn muốn thế nào?"

Đúng rồi! Anh sửng sốt, xấu hổ.

"A... Vậy phải làm sao giờ?"

Làm thế nào? Tất nhiên là nhặt lên rồi, còn phải làm sao?"

Hai người nhanh chóng xuống dưới nhặt danh thϊếp. Đến cửa lớn, Âu Quan Lữ nói với Trình Dư Nhạc. “Em ngồi, anh nhặt.” Cô cảm, anh sợ cô mệt.

Vì vậy Trình Dư Nhạc ngồi bên cạnh bồn hoa, nhìn anh đi lại trên đường dành cho người đi bộ nhặt danh thϊếp, giao cho cô.

“Em nhìn xem còn thiếu không.”

“Chắc không có, em cũng chỉ có mấy tấm này.” Cô che miệng ho nhẹ.

Anh cau mày. “Anh dẫn em đi khám.” Giọng điệu của anh không phải để trưng cầu ý kiến.

“A? Bây giờ? Bây giờ còn là giờ làm việc.”

“Thì xin nghỉ. Sắc mặt của em không tốt, anh vốn muốn nấu trà gừng cho em uống, kết quả bị Nhã Nam, không thể kéo dài thêm nữa, nhanh chóng đi kiểm tra xem.” Cô cảm đã mấy ngày, anh không yên lòng.

“Ưm… được rồi, Tổng giám đốc mà đồng ý, thì chúng ta đi.”

Kết quả tổng giám đốc ngay lập tức đồng ý, vì vậy Âu Quan Lữ lập tức mang Trình Dư Nhạc đi khám.

Ngồi trong xe jeep, Trình Dư Nhạc nghĩ, có người ngay lần đầu hẹn hò đã đi gặp bác sĩ sao? Ừ, cô lập tức coi hành động lúc này của hai người là hẹn hò… Kỳ diệu nhất chính là đi khám bệnh nhưng cô vẫn cảm thấy hạnh phúc. Cô thỉnh thoảng liếc người đàn ông đang lái xe bên cạnh. Tối hôm qua, cô quyết định quên anh, không tới hai tư giờ sau, cô lại đang ngồi bên cạnh anh, cảm giác giống như đang nằm mơ.

Gặp bác sĩ xong, hai người tìm một quán cà phê ngồi xuống, Âu Quan Lữ gọi cà phê, gọi giúp cô nước trái cây và bánh ngọt.

“Em phải uống thuốc, không thể uống cà phê.” Anh mở gói thuốc, có một viên thuốc màu vàng đặc biệt lớn khiến anh cau mày. “Phải nói bệnh viện nghiền ra mới đúng.”

Trình Dư Nhạc buồn cười. “Em cũng không phải con nít.” Anh lại mở gói thuốc được nghiền ra giúp cô, hoàn toàn chăm sóc cô như một đứa trẻ. “Nói cho anh biết, em uống thuốc cực kì lợi hại, một lần uống bảy viên thuốc cũng không có vấn đề gì.”

“Ừ, chắc cổ họng và thủy quản của em vừa thẳng vừa rộng giống nhau.” Đó, liền phạm vào bệnh cũ, anh chột dạ im lặng, quan sát sắc mặt cô.

Cô cau mày. “Thủy quản gì chứ?”

Anh cười ha ha. “Uống nhanh lên đi! Chỉ là con đường đi xuống đẳng cấp hơn thôi.”

Trong quán cà phê nhỏ, hai người họ ngồi một bàn, trên mặt bàn vân gỗ thô đặt một chiếc bánh ngọt nhỏ, ly trà tinh xảo đặt bên cạnh, hai khuôn mặt nhìn nhau mỉm cười, một đội vừa mới trở thành người yêu, trái tim cũng hạnh phúc nhảy lên.

Âu Quan Lữ nhìn cô gái đối diện, nhìn cô cắt bánh việt quất thành từng miếng nhỏ, bỏ vào trong cánh môi mềm, cô thỏa mãn hí mắt, liếʍ nĩa, đầu lưỡi đáng yêu mờ ám đơn thuần không chút tà niệm lại hấp dẫn mười phần, hại anh căng thẳng, thân thể nóng lên, quần áo trở nên trói buộc. Không có thiên lý, cô lại có thể dùng cách ăn bánh ngọt của mình để hành hạ anh, nhìn cô thưởng thức bánh ngọt, anh tưởng tượng, thưởng thức cô sẽ có cảm giác gì? Mấy ngày nay đè nén tình cảm mãnh liệt, lúc này rục rịch ngóc đầu dậy, không thể chờ muốn cô chân chính thuộc về anh.

Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, Trình Dư Nhạc nói: “Nếu anh không kéo em đến ban công nói chuyện, anh nghĩ sau này chúng ta sẽ thế nào?”

“Vẫn như cũ sao? Vẫn cãi nhau, gây gổ, anh sẽ tiếp tục độc thân, em sẽ tìm trong đống danh thϊếp đó một người đàn ông tốt, cuối cùng kết hôn sống tới già.” Thật may, anh không để ý tự ái, điên cuồng muốn kéo cô ra ngoài nói chuyện. Anh vốn định hòa toàn kết thúc, không ngờ lại xuất hiện bước ngoặt ngoài ý muốn, anh âm thầm cảm kích mình không từ bỏ.

“Thật không nghĩ đến anh sẽ nói ra những lời đó, không phải anh vẫn luôn không muốn chạm vào tình cảm sao?” Cô lặp lại những lời anh nói ở trên sân thượng khiến một người đàn ông mạnh mẽ thừa nhận mình yếu ớt, cô thừa nhận mình thất thường, đây là lời tỏ tình cứng rắn lại triền miên nhất mà cô từng nghe qua.

“Anh không muốn mà.” Anh cười như không cười, hai tai hơi đỏ. “Nhưng anh không cách nào kháng cự em.”

Cô nghe xong, gương mặt nóng hừng hực, tim mềm nhũn. “Anh còn nói tình yêu là ảo tưởng, là cảm giác dễ dàng biến mất, hiện tại thì sao?”

“Hiện tại… anh vẫn có nhiều ảo tưởng với em.”

Cô nghe mà buồn cười, nhưng giọng nói trầm thấp của anh, ánh mắt nhiệt tình khiến cô cười không nổi.

Anh hỏi ngược lại. “Em thì sao? Danh sách của em cũng đủ để thành lập một đội bóng rồi, sao lại có cảm giác với anh?”

“Bởi vì… mặc dù luôn cãi nhau với anh, thật ra thì em vẫn luôn chú ý tới anh… anh có suy nghĩ riêng của bản thân, luôn nghiên túc phụ trách, làm việc tuyệt đối không qua loa, nhưng anh thường dùng bộ dạng ‘nhất định là tôi đúng’, loại thái độ cường ngạnh đó, rất đáng ghét.”

“Ai, đó là tự tin mà.”

“Là quá tự tin sao?”

Anh cười. “Được rồi, anh sẽ kiềm chế. Về sau chúng ta có điều gì muốn nói phải nói cho rõ ràng, không nên giống như hai ngày nay khiến anh hiểu lầm, nghĩ lung tung.”

“Tương lai sau này của chúng ta… sẽ thuận lợi sao?” Cá tính của hai người đều mạnh mẽ, nói không chừng chưa được ba ngày đã muốn chia tay.

Anh rất muốn đảm bảo, nhưng vẫn thừa nhận. “Rất khó nói.”

“Nếu trong công việc, ý kiến của chúng ta lại bất đồng, anh sẽ làm sao?”

“Vậy em sẽ nhường anh sao?”

Cô đâm đâm cánh tay anh. “Này, bình thường không phải đàn ông nhường phụ nữ sao?”

“Đúng vậy, nhưng anh không muốn nhượng bộ em. Nếu anh nhường em, vậy chứng tỏ em là phái yếu, anh không nên thể hiện toàn bộ với em, anh luôn rất coi trọng ý kiến của em, cũng luôn coi em là một đối thủ đáng kính trọng…”

“Ai là đối thủ với anh, rõ ràng chúng ta là đồng nghiệp, không phải sao?” Hiếu chiến thì công nhận đi!

Anh cười ha ha. “Tóm lại em hiểu ý anh rồi.”

“Được rồi, anh không nhường, em cũng vậy không có lý do gì để nhường, lúc đó lại hại anh không có đối thủ, khởi chiến không đã nghiền.” Cô uống nước trái cây, liếʍ liếʍ môi, không lưu ý ánh mắt khác thường của anh. “Trong công việc không nhường, nhưng bí mật thì phải nhường.”

“Ừ, dựa vào tình huống để nhường.” So với việc khống chế toàn bộ, anh thích để cô thỉnh thoảng chủ động, cũng là một trong những tình thú… A, nếu để cô biết anh đang suy nghĩ cái gì, cô có thể sẽ cầm nĩa phi vào anh. “Nhưng tại sao nhất định phải là anh nhường em?”