Thời Hạn Chia Tay

Chương 34

“Bởi vì em muốn có một người bạn trai cưng chiều mình, em muốn được anh ấy nâng niu trong lòng bàn tay, anh ấy sẽ thương em, nhường nhịn em, che chở em… em không hi vọng anh ấy luôn dùng ngón tay sai bảo em, quản em gắt gao, cái gì cũng đều do anh ấy định đoạt.”

“Cái này thì có gì khó khăn, đương nhiên anh sẽ cưng chiều em, cưng chiều em đến vô pháp vô thiên, khiến em tưởng rằng mình là công chúa, đến mức không có anh, tên nô bộc bên người thì không chịu được, đến cuối cùng em phải cầu xin anh đừng tiếp tục cưng chiều em nữa, bởi vì chính em cũng không chịu nổi việc được anh cưng chiều, thể hiện vẻ yếu ớt ra ngoài…”

Cô cười lớn. “Quá khoa trương!” Cô chợt kêu to khiến anh giật mình.

“Sao vậy?”

“Hình như em từng thề, nếu như em yêu anh… em chính là heo.” Cô cười, lúc đó nói giống như chém đinh chặt sắt, hiện tại thì tốt rồi, giống như tự vả vào miệng mình.

“Có sao đâu chứ? Heo thì là heo thôi.” Anh mỉm cười. “Anh cũng giống em, là heo.”

Trong mắt cô chợt lóe, trái tim vui vẻ co rút nhanh, cảm thấy ngọt ngào hạnh phúc, từng cãi nhau với anh, tranh chấp, giờ đây lại trở thành ký ức xa xôi, bây giờ cô hoàn toàn bị anh bắt lại, bị anh làm cho say mê.

“Em còn muốn ăn sao?” Anh nhìn cô cắn nĩa, cười khanh khách, không tốt, anh không nhịn được, đứng dậy ngồi lại bên người cô.

“Dĩ nhiên muốn.” Tim cô gần như đập loạn, mơ hồ hiểu anh nghĩ gì, cô cảm thấy nhiệt độ trên người anh, ấm áp say lòng người.

“Lát nữa hãy ăn…” Anh khàn khàn nói nhỏ, cầm nĩa trong tay cô, ôm cô vào trong ngực, cúi lại gần cô, hôn nhẹ lên môi cô rồi lui ra.

“Nhưng em bị cảm, sẽ lây cho anh.” Hô hấp của cô không ổn định.

Anh cười nhẹ. “Nếu lây bệnh, anh đã sớm lây rồi, không có chuyện gì…” Anh lại lần nữa in lên môi cô, lần này, anh không có lui ra.

Nếm hương vị bánh việt quất và hương vị nước trái cây trong miệng cô, nhưng bánh ngọt cũng kém xa hương vị của cô, nước trái cây cũng bại trước sự ngọt ngào ấy. Anh khẽ cắn cô, ngậm lấy môi dưới đầy đặn của cô, khi anh trượt vào miệng cô, cô kinh ngạc, anh nuốt trọn hơi thở dịu nhẹ của cô, dịu dàng an ủi, đợi cô thả lỏng hơn, anh càng hôn càng sâu, càng nóng bỏng, cô khiến anh đói, bởi vì khát vọng, thân thể trở nên nóng rực cứng rắn.

Trình Dư Nhạc hơi xấu hổ. Cô không thích việc thân thiết nơi công cộng thế này, nhưng anh khiến cô quên việc kháng nghị, nụ hôn của anh giống như có điện, giống như lửa, không chút nào cất giữ nhiệt tình, kí©ɧ ŧɧí©ɧ da cô run rẩy, tay anh trượt đến sau thắt lưng cô, ấn cô vào bộ ngực cường tráng của anh, toàn thân cô nóng như lửa, thần trí mơ hồ. Cô say, say mê nằm trong ngực anh, cam tâm tình nguyện, chìm đắm trong tình yêu của anh…

Hai người ở trong quán cà phê lần vào bóng đêm, dứt khoát giải quyết bữa tối ở đây luôn, sau khi ăn xong hai người đi dạo phố, đến hơn chín giờ tối, Âu Quan Lữ lo lắng Trình Dư Nhạc bị cảm sẽ mệt, quyết định đưa cô về nhà nghỉ ngơi.

“Em không mệt.” Trình Dư Nhạc lưu luyến không rời, còn chưa muốn tách ra với anh.

“Ngày mai còn phải đi làm, em về nghỉ ngơi sớm một chút.” Anh kiên trì, mặc dù không muốn đưa cô về. “Nhớ mười một giờ phải uống thuốc, tự mình đặt báo thức, biết không?”

“Nhưng nếu em ngủ sẽ rất khó đánh thức, đồng hồ báo thức vang lên cũng bị em vứt xuống sàn, mỗi sáng ba em còn phải gõ cửa phòng em hai lần, em mới có thể rời giường, tối nay nhà em lại không có ai, không ai có thể gọi em…”

“Muốn anh gọi điện cho em không?”

“Cũng được, chẳng qua em luôn lấy chăn trùm qua đầu, điện thoại di động vang, em cũng sẽ ngủ nướng.” Ám hiệu đầy đủ hơn, người thông minh thì sẽ biết làm thế nào chứ?

“Con người này tại sao lại khó đánh thức như vậy…” Anh giả bộ trầm ngâm. “Xem ra anh không thể làm gì khác hơn là dẫn em đến nhà anh, mới có thể nhắc nhở em uống thuốc…”

“Tốt tốt, đến nhà của anh!” Phát hiện phản ứng của mình quá kích động, mặt cô đỏ lên.

Cô thể hiện rất rõ, nhưng anh không cười, kéo cô vào ngực mình, cho cô một nụ hôn nhiệt liệt, không nói cho cô biết, anh cũng mong chờ như vậy.

Vì vậy, anh chở cô về nhà trước, cô nhanh chóng tắm rửa, thay quần áo, cùng anh đến nhà họ Âu.

Lúc anh đưa cô vào nhà thì nói: “Tối nay mẹ anh không ở nhà, bà ở nhà bạn.” Tầng một ngoại trừ phòng khách và phòng bếp, đều là không gian sinh hoạt của mẹ Âu.

Nói cách khác, tối nay chỉ có hai người ở cùng nhau, Trình Dư Nhạc muốn do sự thì đã trễ. Vừa mới xác định tâm ý lẫn nhau mấy giờ trước, lại phát triển tiếp. Có phải quá nhanh, quá mạo hiểm rồi không?

Có điều lên tới tầng hai, cô kêu một tiếng, lập tức quẳng nghi ngờ ra sau đầu. Không gian tầng hai rộng rãi, đa phần sử dụng màu ô-liu, màu vàng nhạt, trong đó có một chiếc ghế sô pha màu xanh và một bàn trà lùn bằng kim loại, trên tường có một giá sách tổ ong, phía dưới là nền gạch màu sáng hợp lại thành một mạch, giá quần áo giống như một gốc cây, có cỏ cây thô ráp, quần áo trực tiếp vắt trên những cành cây tỏa ra. Màu sắc các vật dụng trong nhà khác xa nhau, tạo nên sự xung đột, đặt cùng nhau, lại cảm thấy hài hòa ngoài ý muốn, không gian nhà ở tạo nên từ tính cách con người, cảm giác giống như chủ nhà mang lại cho cô.

Âu Quan Lữ nói: “Một năm trước, anh tân trang lại phòng ốc, anh nói cho người thiết kế anh muốn như thế nào, anh ta lắp ráp lại toàn bộ, liền thay đổi hình dạng căn phòng khác biệt giống như mức chênh lệch của mực nước sông và mực nước biển.”

“Như vậy rất tốt, em thích.” Cô quan sát khắp nơi, không gian được nới rộng, phòng bếp nhỏ, phòng làm việc vừa nhìn là biết ngay, cô lại không nhìn thấy phòng ngủ ở nơi nào.

“Thích không? Vậy thì ở lại đây, đừng rời khỏi nữa.”

“Không được, em còn phải đi làm.” Ánh mắt anh thay đổi, tròng mắt đen thui sáng lên, nhìn vào mắt cô giống như thợ săn nhìn chằm chằm vào con mồi. Nhịp tim cô đập nhanh, cô nên sợ hoặc do dự, nhưng lại chỉ có hưng phấn kí©ɧ ŧɧí©ɧ. “Giường anh ở đâu? Phòng khác sao?” Lúc này hỏi giường, rất mập mờ, nhưng cô chỉ tò mò, cho nên cố gắng bày ra bộ mặt nghiêm chỉnh.

“Chờ tới lúc em đi ngủ, tự nhiên sẽ biết nó ở nơi nào.” Anh miễn cưỡng nói: “Nói trước cho em một tiếng, tối này anh không định ngủ ghế dài.”

“Dĩ nhiên, đây là nhà anh mà, ha ha…” Cô cười khúc khích. Anh đang ám hiệu cái gì? Cô nhanh chóng đổi đề tài, đi tới bên cạnh bàn làm việc. “Oa, anh có tới ba máy vi tính.” Bao gồm hai máy tính để bàn và một chiếc laptop.

“Vốn chỉ có hai cái, bộ ở giữa là vì tổ ‘mê cốc’.” ‘Mê cốc’ là trò chơi mạo hiểm của nước ngoài, trước mắt còn trong giai đoạn khảo nghiệm. ‘Điện mã’ cũng xin cấp hai đề mục cho nhân viên quan sát.

“‘Mê cốc’? Anh có trương mục Cb của ‘mê cốc’?” Cô kích động. “Công ty có xin hai trương mục, nhưng em đều không được nhận! Một đống người bộ phận lập trình các anh chen chúc để tới đó chơi, còn nói trang trí chỉ là đồ họa, không cần hiểu nội dung trò chơi. Hình ảnh rất quan trọng, mấy anh biết không? Thiết kế dĩ nhiên cũng cần tham khảo số liệu…”

“Tốt tốt tốt, hiện tại không ai giành với em, anh thích thì chơi, anh đi tắm.”

Năm phút sau, Âu Quan Lữ mặc áo ba lỗ và quần đùi, ngồi xuống bên cạnh Trình Dư Nhạc, lau khô tóc. Anh mở nhạc, bản hòa tấu đàn vi-ô-lông dịu dàng chảy ra, trong tiếng nhạc, bên cạnh có tiếng lạch cạch của bàn phím bà tiếng chuột do cô tạo ra. Trước kia, một mình anh vượt qua rất nhiều đêm, cũng có âm nhạc, cũng sử dụng máy vi tính, nhưng nếu có người phụ nữ mình yêu tham dự vào, có cô làm bạn, ban đêm trở nên phong phú và ấm áp.

Một người cũng không tịch mịch cô đơn, nhưng hai người có cảm giác càng thêm ấm áp.

Tâm tình anh rất tốt, vui vẻ nhìn cô chơi game online, sau đó không khỏi có ý nghĩ mờ ám, nguyệt hắc phong cao, hai người một chỗ, hình như chơi điện tử là lỡ mất dịp tốt này, anh độc thân đã lâu, không có bất kỳ du͙© vọиɠ với bất kì ai, anh dựa vào công việc hoặc vận động giải quyết, nhìn người yêu ở bên cạnh, lòng anh dâng trào, thân thể rục rịch ngóc đầu dậy.