Chỉ là Tống Giai Lệ uống quá nhiều, đến động cũng không động được, cả người như bùn nhão, không đi nối, hai chân mềm nhũn, lảo đảo có thế ngã xuống bất cứ lúc nào.
Trần Phong Sinh cau mày, cúi người ôm cô ta lên, Tống Giai Lệ gần như đồng thời ôm lấy cổ anh ấy, tựa đầu vào vai anh ấy.
Sau khi ra khỏi quán bar, liền lái chiếc Cayenne màu đen đi tìm một khách sạn nhìn có vẻ có chỉ số an toàn tương đối cao.
Khi bước vào thang máy, mượn ánh sáng bên trong, Trương Tiểu Du chú ý đến toàn bộ đốt ngón tay phải của Trần Phong Sinh đều bị chảy máu, có lẽ là trong lúc ấu đả bị thương, cô ấy không khỏi thấp giọng hô lên: “Cầm thú, tay của anh bị chảy máu rồi…
Trần Phong Sinh thu năm ngón tay lại, hơi nấm nắm đấm lại, anh ấy chỉ nhàn nhạt nói: ‘Không saol”
Cửa thang máy lúc này “Đinh” một tiếng chậm rãi mở ra, thân hình cao lớn của Trần Phong Sinh ôm theo Tống Giai Lệ bước vào.
Trương Tiểu Du đứng ngây tại chỗ hai giây mới chậm chạp phản ứng lại đi theo sau ‘Sau khi quẹt thẻ phòng liền đi vào, đây là một căn phòng hành chính rất rộng rãi, xuyên qua phòng khách nhỏ ở bên ngoài chính là phòng ngủ, Trần Phong Sinh trực tiếp đặt Tống Giai Lệ lên chiếc giường ở bên trong.
“Giai Lệ?”
Trần Phong Sinh thứ thăm dò gọi, nhưng không nhận được bất kỳ phản ứng nào.
Trương Tiểu Du đi theo anh đến trước giường, nhìn Tống Giai Lệ đang nắm trên đó, dù say đến dạng này cũng không có một chút nhếch nhác, mái tóc dài xöa tung trên gối, khuôn mặt đẹp đến không vướng bụi trân đó thậm chí còn xinh đẹp hơn.
Dù là phụ nữ, cô ấy cũng không khỏi ngây ngẩn trong chốc lát.
Trương Tiểu Du liếʍ liếʍ môi liếc nhìn Trần Phong Sinh đang rót nước: “Cầm thú, anh chăm sóc cô ấy trước đi, em đi nhờ nhân viên phục vụ xin một bát canh giải rượu?”
“Cũng được!” Trần Phong Sinh trầm ngâm gật đầu.
Trương Tiểu Du đi qua phòng khách nhỏ, gọi điện thoại cho dịch vụ phòng, xin một bát canh giải rượu. Canh được đưa tới rất nhanh, như thể cô ấy chưa cúp máy được hai phút, chuông cửa liền vang lên, cô vội vàng chạy ra cửa.
Bưng theo bát canh giải rượu tràn đầy bước vào trong, sợ làm đổ nên cô ấy bước đi rất nhẹ nhàng, Đợi đến khi cô không dễ dàng gì bước đến trước phòng ngủ, bước chân đột nhiên đông cứng lại đó, hô hấp ngưng trệ nhìn vào trong. Tống Giai Lệ năm trên giường lớn đã tỉnh lại, lúc này cô ta đang nắm chặt lấy một bàn tay của Trần Phong Sinh áp lên má mình, trong đôi mắt tràn đầy tình cảm dịu dàng: “Phong Sinh, bốn năm qua, em rất nhớ anh..”
Trương Tiểu Du như thế bị đóng đinh tại đó.
Cách xa như vậy, cô ấy vẫn có thể nhìn thấy rõ ràng, dưới ánh đèn, trong đôi mắt hạnh của Tống Giai Lệ đều là khuôn mặt tuấn tú xuất chúng của Trần Phong Sinh, bốn chữ cuối cùng vừa đè nén vừa lưu luyến ấy giống như dây leo quấn chặt lấy trái tìm cô ấy.
Rõ ràng cô ấy mới là vợ hợp pháp của anh, lẽ ra cô ấy nên lẽ thẳng khí hùng bước vào, nhưng Trương Tiểu Du lại cảm thấy bối rối một cách khó hiểu.
Liên tiếp lui về phía sau hai bước, lúc xoay người bông nhiên loạng choạng, bát canh giải rượu trong tay tràn ra ngoài, nhiệt độ hơi cao, nóng đến đầu ngón tay cô ấy đều co lại, không kìm được đau đớn kêu “rít” một tiếng.
Giống như hoảng loạn chạy trốn, Trương Tiểu Du đặt bát canh giải rượu lên trên chiếc bàn cà phê trong phòng khách rồi vội vã bỏ đi Tiếng cánh cửa “Cùm cụp” truyền đến, Trần Phong Sinh gần như lập tức đứng lên, quay đầu lại nhìn, quả nhiên không có hình bóng của Trương Tiểu Du, Anh ấy nhấc chân muốn đuổi theo, Tống Giai Lệ ở trên giường lại càng nắm chặt tay anh ấy hơn, ngăn cản động tác của anh ấy.
Trần Phong Sinh nhíu mày, nhưng bước chân lại không nhúc nhích nữa, chỉ dùng khóe mắt từ trên cao nhìn xuống cô ta, ánh mắt sâu thăm thảm không phân biệt được cảm xúc.