Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 2

“Làm thầy bắn ra đi.” Trần Lưu thở dốc, bàn tay to lớn đang giữ eo cô ra buông ra.

Lưu loát kéo chiếc quần tập màu đen xuống, lấy du͙© vọиɠ hung hãn trướng lớn ra.

Bạch Chỉ không quay đầu lại, cô cảm nhận được một cây gậy nóng bỏng đang chen vào giữa bắp đùi cô từ phía sau, hơi nóng từ nó tỏa ra làm bỏng làn da mềm mại giữa hai chân cô.

Tiếp theo, từ trong gương, cô nhìn thấy qυყ đầυ khổng lồ xuất hiện giữa hai chân mình, đỏ sẫm bóng loáng, đỉnh đầu nấm kích động lúc đóng lúc mở.

Sau đó phần thân gậy ở phía trước mới từ từ lọt vào tầm mắt cô

Cô sửng sốt bất động, ngây ngốc nhìn chằm chằm.

“Đẹp không?”

Giọng nói hơi khàn mang theo dòng điện xuyên vào trong tai cô.

Trần Lưu cắn lên vành tai trắng hồng của cô gái nhỏ vẫn đang choáng váng.

Bạch Chỉ lấy lại tinh thần, quay sang nhìn anh lắc đầu: “Không được, chúng ta không thể như vậy. A!……”

Không hề báo trước, người đàn ông bỗng nhiên ác liệt đâm thật mạnh về phía trước, cả cây dươиɠ ѵậŧ cắm vào khe đùi cô, hoa môi mềm mại mẫn cảm rất nhanh bị cọ một cái.

Cách lớp quần tập mỏng bằng tơ, áp sát.

Túi tinh đen tròn to lớn cũng đánh cái “bạch” vào cặp mông tròn trịa đang vểnh lên.

Bắp đùi bao lấy gốc phân thân của anh, cho dù như vậy vẫn còn một nửa phía trước xuyên qua giữa hai chân cô bị lộ trong không khí.

Kích cỡ cùng chiều dài đều ấn tượng, rất ấn tượng.

Bạch Chỉ không kịp đề phòng, sợ hãi hét một tiếng, tiếng kêu mang theo sự quyến rũ rõ ràng, cô lại nhanh chóng cắn chặt môi.

Lông mày rũ xuống, hai mắt ngấn nước, cái miệng nhỏ nhắn kinh hoảng khẽ mở ra, giống như đang rêи ɾỉ dâʍ đãиɠ trên giường.

Biểu cảm rơi vào trong mắt Trần Lưu không sót chút nào.

“Lúc em dùng nơi mềm mại chật hẹp kia kẹp tôi, tôi cũng không nói là một học sinh như em phải giữ tự trọng, không thể làm như vậy với thầy giáo.” Giọng điệu của Trần Lưu giống như là “Khi em đối xử như vậy với tôi, tôi đều bao dung với em, sao đến lượt tôi muốn như vậy với em, em lại không đối đãi lại giống như vậy”.

Bạch Chỉ tức giận đến muốn chết, rõ ràng hành động của cô chỉ là vô tình!

“Động tác kia vốn dĩ chính là như vậy! Cô gái khác cũng sẽ…… Như vậy với bạn nhảy của mình!”

“Em cũng biết là phải như vậy sao? Vậy mọi lần em đều tránh cái gì? Mỗi một lần tránh đều mẹ nó mắc lỗi!” Mặt Trần Lưu bắt đầu nghiêm nghị.

Cái tư thế kia, nếu mọi lần cô chỉ làm một lần liền qua thì sẽ không đến nông nỗi như hôm nay. Nhưng cô thì dám một lần lại một lần, mỗi tiết đều ra cả chục lỗi.

Mỗi tiết 40 phút, cô dám cọ lên anh 20 phút……!

Một hai phải chà xát đến mức hơi thở anh không ổn, trong lòng sinh ra ý nghĩ xấu, thậm chí muốn ngay trước mặt toàn bộ bạn học, hung hăng làm cô một trận rồi nói sau.

Vốn ý nghĩ này, chỉ khi ở trên lớp học bị cô chọc đến khi du͙© vọиɠ sâu đậm mới suy nghĩ vài lần.

Sau này liền mẹ nó thành thói quen, sau buổi làm cũng lưu lại trong đầu không đi được, nửa đêm hết lần này đến lần khác ở trong mơ bày ra các loại tư thế.

Suy nghĩ muốn làm học sinh tên là Bạch Chỉ này thành chấp niệm của Trần Lưu.

Trần Lưu không phải là người chính trực, ra cổng trường, lột đi lớp vỏ ngoài dạy học, ban đêm đèn đường vừa lên, đi vào nơi đăng hồng rượu lục*,

* 燈紅酒綠: Miêu tả cuộc sống tha hóa tìm thú vui, đồng thời cũng miêu tả cảnh nhộn nhịp và sôi động về đêm ở các thành phố hay tụ điểm vui chơi.

Nhưng anh vẫn nắm chắc ranh giới, biết học sinh không thể đυ.ng vào.

Người ra người, thú ra thú, mặt người dạ thú chính là người cặn bã.

Cũng có không ít học sinh nữ không phải do anh dạy, ám chỉ mời gọi anh, anh đều trực tiếp từ chối rõ ràng, để các cô tập trung vào chuyên môn.

Huống chi là học sinh của chính mình.

Càng không xuống tay được.

Vậy nên anh vẫn luôn chịu đựng, cũng không định hành động.

Nhưng cô làm cái gì?

Ma sát đến nghiện rồi đúng không? Một hai phải làm chết cô mới nghe lời?

“Em nói người khác cũng cọ sát bạn nhảy như vậy? Bạch Chỉ, người khác áp sát nhưng không giống em, mềm mại kéo dài bao lấy gậy thịt của thầy giáo, cọ đến nửa tiết học.” Trần Lưu ở bên tai cô, mơ hồ cắn răng.

Tay anh chuyển qua thân dưới của cô, hung hăng xoa hai cánh hoa bị quần vớ trên người bó chặt ra hình môi hoa. Dùng sức cực kỳ, gân xanh ở cánh tay đều nổi lên.

A……

Mềm mại đầy đặn.

Cực kỳ non nớt.

Mới vừa sờ lên, thân mình tựa như có dòng điện chạy qua, rùng mình, eo lưng mềm mại cong lên, như muốn cao trào.