Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 1

Hoàng hôn, trong phòng vũ đạo.

Bạch Chỉ không biết vì sao lại bị thầy ấn lên thanh ngang ép chân, chỉ nhớ là đang làm động tác liên quan đến mông, sau đó bị anh đè lên đó.

Chuyện chỉ trong nháy mắt.

Mấy ngày nay cô học bài múa mới, vì có một đoạn còn chưa thành thạo nên xế chiều nay cô ở lại sau khi tan học, mở lò sưởi nhỏ, cẩn thận làm đi làm lại các động tác.

Nhưng dù có luyện tập thế nào cũng không trôi chảy được, đúng vào lúc cảm giác sốt ruột và khó chịu ùa tới thì nghe được tiếng thở gấp nặng nề của người đàn ông phía sau, anh đẩy cô đến trước gương.

Bụng dưới tì lên thanh ngang (*) lạnh lẽo, trước mặt là một chiếc gương rất lớn.

(*) Thanh ngang tập múa

Trong gương phản chiếu lại những tấm gương trên ba vách tường còn lại, có thể thấy được mọi góc độ.

Khuôn ngực rộng và ấm áp của người đàn ông anh tuấn dán lên lưng cô, vài sợi tóc xõa xuống trán, che khuất đôi mắt tối tăm.

Yết hầu góc cạnh lại sắc bén chuyển động vài lần, tiếng thở dốc gợi cảm chết người bật ra.

Người đàn ông này, là nam thần lạnh lùng được các nữ sinh và giáo viên nữ trong học viện theo đuổi.

Bạch Chỉ đã từng nhìn thấy dáng vẻ mặc áo sơ mi trắng đứng dưới ánh mặt trời của anh.

Trên bậc thang dẫn đến toà nhà nghệ thuật, anh ở trên, cô ở dưới, cô lén lút ngước mắt nhìn anh.

Ánh mặt trời nghiêng nghiêng rót xuống từng vụn sáng rực rỡ, xung quanh là bóng cây đổ xuống loang lổ đung đưa, phủ lên người anh những tia sáng vàng rải rác, trông anh tựa như một vị thần.

Đôi mắt khẽ lướt qua ánh lên sự thờ ơ và lạnh lùng.

Còn bây giờ.

Người đàn ông ngạo nghễ khẽ nâng cằm, có chút ý vị coi trời bằng vung.

Còn cặp mắt đối diện với cô ở trong gương kia, lại tràn đầy du͙© vọиɠ.

Một vật to lớn nóng bỏng cách lớp vớ ba lê trắng hồng mỏng manh khẽ cọ xát khe mông cô.

Bạch Chỉ hoảng sợ, run rẩy không ngừng: “Thầy, thầy đang làm cái gì vậy…”

Trần Lưu dùng hai ngón tay thon dài bóp cằm cô, áp má lên mặt cô, hỏi: “Em không biết sao? Thầy đang cọ động nhỏ của em đó.”

Giọng nói trầm thấp xen lẫn chút trêu đùa hoàn toàn tương phản với hình tượng cấm dục thường ngày của anh.

Bạch Chỉ hỏi câu đó là muốn để cho lương tâm anh thức tỉnh, nhưng không ngờ tới người đằng sau lại thẳng thắn như vậy…

“Thầy Trần, nơi này là trường học, em là học sinh của thầy…” Gậy thịt tựa như bàn ủi từ từ cọ xát nơi riêng tư nhạy cảm giữa bắp đùi cô. Cảm xúc xấu hổ bùng lên, Bạch Chỉ nhịn không được nức nở.

“Thì ra em biết mấy chuyện này? Hử? Vậy mà dám nhiều lần trắng trợn quyến rũ thầy giáo?”

“Không có, em không có…” Sắc mặt Bạch Chỉ tái nhợt, cô lắc đầu phủ nhận.

“Còn dám nói không có? Ngôi sao mới của giới ba lê, có một động tác học đi học lại mấy ngày rồi vẫn chưa xong? Hết lần này tới lần khác dùng lỗ nhỏ ép thầy giáo, mấy ngày nay thầy bị em làm cho cương cứng mười mấy lần rồi em có biết không? Cương đến nỗi mỗi buổi tối đều phải sờ nắn gậy thịt nửa giờ, tới lúc bắn ra mới có thể đi ngủ.”

“Em có biết điều gì là quá đáng nhất không Bạch Chỉ? Ngày hôm qua thầy bị thứ lẳиɠ ɭơ như em kẹp đến sướиɠ, cuối cùng không nhịn được mà bắn ra trước mặt mười mấy học sinh…”

“Thầy đã tha cho em, hôm nay em còn dám tiếp tục giả vờ là chưa học được!”

Bàn tay to của Trần Lưu duỗi đến phía trước của cô, dời xuống bóp lấy hai khối non mềm.

Bạch Chỉ run giọng, “Em không cố ý mà, là thầy lần nào cũng đυ.ng vào chỗ đó của em, em sợ sẽ chạm vào nên học không nổi… Thầy tìm một bạn tập cho em thì em có thể làm xong rồi…”

Cô có chút oan ức, điều cô nói là thật.

Bài múa này là múa đôi, lớp cô có mười mấy người, nam sinh chiếm một phần ba, nói về bạn tập chung thì chỉ có đủ cho một nửa nữ sinh.

Bởi vì bài múa này cũng không phải là để đi biểu diễn mà chỉ để huấn luyện, chỉ cộng thêm điểm cho bài thi cuối kì thôi. Cho nên Trần Lưu để một nửa nữ sinh còn lại tạo thành một cặp múa nữ nữ.

Số học sinh trong lớp là số lẻ, Bạch Chỉ ít nói hướng nội, nhập học hơn một tháng cũng không qua lại với bạn cùng lớp, thế là chỉ có mình cô bị lẻ, từ đó phải ghép chung với Trần Lưu.

Mà cái động tác Bạch Chỉ học mãi không được kia, là nam vũ công đứng sau lưng nữ vũ công, đỡ eo, người nữ sẽ xoay tròn múa theo.

Để cố định và ổn định tư thế, phần dưới của nam sẽ ép sát vào mông nữ.

Nam nữ đều mang vớ mỏng liền người bó sát, tứ chi tiếp xúc, cơ thể cọ xát, sinh ra chút kí©ɧ ŧɧí©ɧ là chuyện bình thường.

Phân nửa đám nam sinh trong lớn bọn họ đều bắn tại chỗ.

Cười, là bị các nữ sinh cười.

Do tuổi còn nhỏ, ít trải việc đời nên kiềm chế không được cũng rất bình thường.

Chỉ là mấy nam sinh không hiểu rõ, làm bẩn qυầи ɭóŧ, bị Trần Lưu dạy dỗ: Lần sau phải móc ra đúng lúc mà bắn, tránh việc phải đổi quần khác, lãng phí thời gian buổi học.

Kết quả không ngờ tới, ngày hôm qua, thầy Trần cũng…

Lúc ấy Bạch Chỉ được anh đỡ eo, cảm giác vật chống đỡ ở bờ mông hơi hơi nhô lên, tiếng thở nam tính sau tai càng thêm nặng nề.

Đang lúc cô làm động tác tiếp theo thì bị anh buông ra.

Một tiếng thở gấp bị kìm nén vang lên, một tia màu trắng sữa xẹt qua vòng eo của Bạch Chỉ, bắn lên mặt đất trong phòng tập ngay trước mặt bao nhiêu người,.

Bạch Chỉ quay đầu lại nhìn, chỉ thấy giáo viên của các cô đang nắm một cây gậy thô to dữ tợn, ngực phập phồng nặng nề.

Dừng một lúc mới bình thản nhìn cô một cái, rồi thả phân thân của mình về, “Tập tiếp đi.”

Mọi người ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Nhưng sau khi tan học, thầy giáo vừa đi, các nam sinh đều chế nhạo.

“Thì ra thầy cũng sẽ có lúc nhịn không được, tôi còn tưởng rằng loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ bậc này chỉ có thể làm cho bọn chưa hiểu chuyện đời như chúng ta sướиɠ đến mức bắn ra.”

Một nữ sinh nói: “Nói không chừng là thầy đang dạy cho mấy cậu một bài học đó.”

Các nam sinh hỏi: “Bài học gì? Bài học sướиɠ thì bắn?”

Nữ sinh: “Bài học ‘cảm thấy mình sắp bắn thì phải móc ra đúng lúc, đừng làm bẩn qυầи ɭóŧ’.”

Tiếng cười vang vọng khắp phòng tập nhảy, bọn họ bắt đầu nói chuyện cười đầy thô tục.

Bạch Chỉ đứng bên cạnh nghe mà khuôn mặt nóng ran, lén sờ chỗ eo nơi quần bị dính một ít tϊиɧ ɖϊ©h͙ của thầy.

Cô có hơi áy náy vì để thầy Trần bị đám học sinh cười nhạo như vậy.

……

Mà hôm nay, Trần Lưu đỡ lấy eo cô, nhịn không được mà trực tiếp cọ vào cô, coi như trừng phạt.

Nghe thấy cô oán hận gậy thịt của anh chọc vào cô làm cô học không được, còn muốn để anh xếp cho cô một bạn tập khác.

“Vậy là thầy sai rồi sao? Cái lỗ nhỏ này của em còn muốn kẹp gậy thịt của ai? Hửm? Nói cho thầy nghe nào.”

Bạch Chỉ không dám nói nữa.

“Nói, muốn làm bạn nhảy với ai? Nói cho rõ.” Qυყ đầυ lớn của Trần Lưu cách lớp vải quần bó sát dùng sức tiến vào hoa tâm của cô, xoay tròn nghiền ép, mang theo sự uy hϊếp nhất định.

Bạch Chỉ lắc đầu, “Đừng mà…”

“Đừng cái gì? Không cần gậy thịt của tôi hay không cần bạn nhảy?”

“Không cần gì hết!” Cô có một loại trực giác, chỉ cần dám cần một bạn tập mới thì nhất định cô sẽ xong đời.

“Không cần bạn nhảy cũng được, nhưng gậy thịt của thầy giáo thì không thể không cần. Còn chưa trừng phạt đủ đâu.” Trần Lưu dứt lời, cánh tay mạnh mẽ khống chế cô, đâm thật mạnh vào nơi non mềm kia.

Chỉ một động tác này, cơ bắp trên cánh tay căng ra đầy sức mạnh, hiện rõ từng đường cong.

Đôi môi Bạch Chỉ va vào nhau lập cập, “Phạt gì cơ?”

“Làm thầy bắn ra.” Tiếng thở gấp trầm thấp của Trần Lưu vang lên.