Khiêu Vũ Trong Trái Tim Anh

Chương 3

Ánh dương buông xuống, chỉ còn lại một chút tàn sáng, không trung một màu đỏ sậm.

Bạch Chỉ như mất hồn trở lại phòng ngủ, mấy người bạn cùng phòng đều đã tắm xong, chuẩn bị đến nhà ăn ăn cơm.

Còn hỏi Bạch Chỉ muốn ăn gì, sẽ mang về cho cô.

Con gái mười mấy tuổi luôn rất kì lạ, nỗi ấm ức giữ rịt trong lòng lại vào một khoảnh khắc được quan tâm, liền vỡ oà.

Bạch Chỉ bị ức hϊếp khóc đến khoé mắt đo đỏ lại bỗng nhiên rũ mắt xuống, cái miệng nhỏ cũng nhịn không được mà bĩu ra, cô lập tức xoay người, mặt quay về phía vách tường.

Không đói bụng, không ăn, ăn không vào, thật buồn nôn.

Đám bạn cùng phòng biết Bạch Chỉ bị kỉ luật, thấy dáng vẻ này của cô, chỉ nghĩ là bị Trần Lưu mắng, dù sao thầy Trần cũng rất nghiêm túc, cho nên không khiến cho bọn họ nghi ngờ.

Chỉ hai mặt nhìn nhau.

Các cô và Bạch Chỉ cũng không tính là thân thiết, Bạch Chỉ nhảy lớp, ở nơi này không có bạn học nào cô quen biết, tính tình lại không cởi mở, không có người tốt nào để kết bạn.

Nhưng cô là người nhỏ nhất trong lớp, có bộ mặt ngoan ngoãn vô hại kí©ɧ ŧɧí©ɧ ý muốn bảo vệ của nhân loại.

Nhìn thấy nước mắt của cô, không khỏi có chút thông cảm.

Bạn cùng phòng Lưu Hoạ cho cô một chai sữa chua, “Cậu không muốn ăn cơm thì uống trước một hũ sữa chua lót dạ đi.”

Còn thân thiết xé mở, đưa cho cô.

Không đưa còn đỡ, đưa qua một cái, Bạch Chỉ chỉ cần nhìn thấy thứ chất lỏng trắng sệt đặc dính là rớt nước mắt, tay nhỏ cố sức gạt đi.

Lưu Hoạ hơi xấu hổ một chút, cũng không biết là bản thân làm sai cái gì, làm cô nhóc này khó chịu.

Ngược lại hai người bạn cùng phòng vốn có quan hệ bình bình với Bạch Chỉ, thấy thế, niềm thông cảm vừa rồi cùng nhau lập tức biến mất.

Họ không kiên nhẫn kéo Lưu Hoạ, nhỏ giọng nói: “Thôi bỏ đi, mặc kệ cậu ta. Làm như là chúng ta bắt nạt cậu ta vậy.”

Lưu Hoạ cũng không tức giận, cô đặt sữa chua lên bàn, “Không thích uống thì không cần uống, nếu cậu đói bụng, trong ngăn tủ của tớ có chút đồ ăn vặt, cậu có thể lấy ra ăn.”

Nói xong ba người mới đi.

Cũng không biết là có phải nghe nhầm hay không, vào lúc Lưu Hoạ đóng cửa lại, nghe được một tiếng cảm ơn rất nhỏ.

*

Mấy người cùng phòng vừa đi, Bạch Chỉ lập tức ôm đồ ngủ, vọt vào nhà vệ sinh.

Cô cởi bỏ chiếc áo khoác đang cột trên eo ra, lúc này vớ ba lê mới lộ ra.

Ở chỗ phía dưới bị rách, có một lỗ hổng, xấu hổ như mặc phải quần rách đáy, chỗ thịt non bị thít chặt, toàn bộ cửa mình lộ ra trước mắt cô.

Vỏ sò thịt hồng mịn, ánh nước ướŧ áŧ, hạt trân châu cứng đến muốn ứ máu, còn đan xen với vài đường cong trắng đυ.c đã khô một nửa…

Bạch Chỉ lập tức thay ra, ném vào thùng rác, dội nước tắm rửa.

Nhưng chỉ cần đυ.ng vào cơ thể của mình một cái, cả người cô liền run rẩy, trong đầu hiện lên việc một giờ trước.

Cô buộc phải nhìn mình ở trong gương, như thế nào bị thầy giáo làm cho gương mặt ửng hồng, biểu cảm say đắm.

Giữa hai chân chứa một cây gậy thịt nóng như lửa không thể lờ đi, tới tới lui lui chơi đùa cô hơn mười phút, tinh tế mà thong thả giày vò người.

Trước ngực có áo bó sát, cổ áo đã sớm bị Trần Lưu kéo xuống, hai con thỏ bị anh khều ra, bàn tay to cầm lấy, xoa nắn vân vê đầṳ ѵú đỏ như anh đào, lại bị nửa người dưới của anh đâm vào không ngừng nảy lên, cặρ √υ' tuyết trắng lắc lư như có sóng.

Mà đôi bàn tay to thon dài kia thật là lợi hại… Ngực được xoa nắn rất sướиɠ, phía dưới cũng vậy…

Cơ thể trở nên quái lạ, nhạy cảm đến mức không thể ngừng run rẩy, từng đợt tê dại và kɧoáı ©ảʍ vui sướиɠ kì diệu kéo đến, khống chế ý thức của đại não và cơ thể cô.

Bạch Chỉ thậm chí còn chưa tự hiểu thì mông nhỏ đã nhếch lên đón ý nói hùa với sự cọ xát của anh.

Miệng thơm khẽ nhếch, phát ra tiếng kêu mà cơ thể muốn cô tạo ra.

Cô ngửa khuôn mặt nhỏ, cặp lông mày mảnh nhăn lại.

Rõ ràng cô nhóc này đã động tình. Bên tai là một tiếng cười khẽ, “Nói em là thứ dâʍ đãиɠ cũng đúng quá. Muốn sao? Hử? Hôn tôi một cái tôi sẽ thưởng cho em thứ em muốn.”

Trần Lưu nói bên tai cô, giọng nói mê hoặc.

Bạch Chỉ cũng không biết bản thân đang muốn cái gì, nhưng hình như thầy biết.

Chỉ cần hôn, thầy sẽ lập tức cho cô.

Trần Lưu má kề má với cô, cô quay mặt đi, có thể chạm được vào môi anh.

Bạch Chỉ ngoan ngoan mổ một cái, sau đó lùi lại.

Sau đó nghe thấy anh trầm giọng khen cô: “Thật ngoan.”

Cô dựa sát lại gần để chờ được khen thưởng.

Trần Lưu ngậm lấy cánh môi cô.

Đôi môi mềm mại, bị đầu lưỡi nhỏ hơi thô ráp liếʍ láp, nhuộm một lớp ánh nước trơn bóng.

Bạch Chỉ có hơi thích cảm giác tiếp xúc dịu dàng này, thoải mái nhắm hai mắt lại, ngoan ngoãn hưởng thụ khen thưởng.

Bỗng nhiên, ngón tay đang thăm dò ở môi âʍ ɦộ cô dùng sức nhấn một cái, cách một lớp mỏng, thành thạo mạnh mẽ mà điên cuồng xoay tròn nhào nặn.

Bạch Chỉ không chịu được, kêu lên một tiếng, môi tự mở ra, bị Trần Lưu thừa dịp có chỗ trống, đi vào miệng thơm, quấn lấy đầu lưỡi cô “chụt chụt” mυ'ŧ vào.

“Ưm… A…” Tiếng rêи ɾỉ tràn ra từ trong miệng hai người đang dây dưa.

Trong cơ thể có thứ gì đó nảy sinh, kêu gào, từng đợt lại từng đợt thúc giục cô.

Bởi vì hôn môi nên khoảng cách quá gần mà hơi thở đan xen với anh, càng trở nên nóng bỏng nặng nề.

Ý thức của Bạch Chỉ hỗn loạn, hai chân kẹp chặt thêm vài phần, cửa động tự động lúc đóng lúc mở như đang hút cái gì đó.

Trần Lưu cảm nhận được trên gậy thịt có thứ đang mấp máy cắи ʍút̼, hừ cười, qυყ đầυ tập trung sa vào chỗ kia mà vân vê chơi đùa, xoay tròn, chất lỏng ấm áp xuyên qua lớp vải, thấm ướt qυყ đầυ.

Trần Lưu buông cô ra.

Bạch Chỉ “ưm” một cái, cúi đầu.

Được Trần Lưu nâng cằm lên, liếʍ láp trêu chọc với vành tai cô, trong mắt tất cả đều tối màu đi, mang theo tiếng thở dốc: “Huyệt nhỏ chảy nước. Rất sướиɠ?”

Cô nhóc nào có thể đáp lại anh được nữa, chỉ biết mơ hồ nức nở.

“Có muốn ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ không?”

Ngón tay Trần Lưu nhét vào miệng cô, kéo đầu lưỡi nhỏ ra, “Đầu lưỡi thực mềm, sau này liếʍ dươиɠ ѵậŧ cho thầy có được không?”

Bạch Chỉ không đáp lại, anh cũng không thèm để ý đến đáp án của cô.

Dù sao, cũng sẽ làm cho cô liếʍ.

Nhét vào miệng cô, dạy cô dùng cái lưỡi khéo léo đảo quanh thân gậy như thế nào.

Liếʍ láp,

Hút mát

Phun ra nuốt vào,

Cuối cùng để sẵn tay sau đầu cô, chọc đến nỗi má cô có hình dạng của gậy thịt.

Lại đâm vào sâu trong họng cô bắn ra, làm cô uống hết, một giọt cũng không để thừa.

Ánh mắt Trần Lưu tối sầm xuống.

Ngón tay dài quấn lấy đùa bỡn với đầu lưỡi cô, thiếu nữ không nhận ra mình đang dâʍ đãиɠ thế nào mà vươn đầu lưỡi truy đuổi ngón tay.

Bỗng nhiên, ngón tay thô bạo đâm vào khoang miệng ra sức quấy loạn lên.

“Ưm…” Nước miếng của Bạch Chỉ mất không chế, chảy xuống khoé miệng.

Trần Lưu thô bạo liếʍ láp, thuận thế đi lên trên, rút ngón tay ra, lại hôn lên môi cô một lần nữa.

Dùng sức cắn nuốt hơi thở ngọt ngào của cô.

Toàn bộ đầu gậy được mật dịch của thiếu nữ làm ướt, Trần Lưu cố ý làm cô cao trào trước.

Anh khảm chặt ở cửa huyệt, ngón tay nắm lấy hạt trân châu nhỏ, dùng tần suất cao mà rung nó, cánh tay cũng vì vậy mà dùng sức đến nổi đầy gân xanh.

Kɧoáı ©ảʍ toàn thân đột nhiên được đẩy lên đến đỉnh điểm, cơn sóng tình xa lạ dâng tràn.

“A…” Biểu cảm của Bạch Chỉ quyến rũ đến cực điểm, âm thanh được nâng lên cao, ở trong phòng vũ đạo trống trải rộng lớn như vậy, tạo ra tiếng vọng, lại bị một cái hôn chặn lại, chỉ có thể rêи ɾỉ buồn bực.

Thiếu nữ chưa trải sự đời chỉ trong một khoảng thời gian ngắn đã đạt tới lần lêи đỉиɦ mạnh mẽ đầu tiên trong đời.

Cảm giác này khó có thể nói rõ, giống như giẫm lên một đám mây kẹo bông gòn đang bay.

Nhưng sau khi dư vị của cơn cao trào đi qua, cô phục hồi lại tinh thần.

Vẫn chưa phải làʍ t̠ìиɦ thật sự, mà mới chỉ bị một người đàn ông vuốt ve phía dưới…

Người đàn ông kia lại là thầy giáo của mình.

Một cảm giác nhục nhã ùa đến, làm cô đỏ mắt.

Có thể nghĩ là nghĩ như thế, cửa hoa còn như có ý thức mà co rút hút lấy qυყ đầυ không buông, giống như dụ dỗ nó cắm vào.

Huyệt thái dương của Trần Lưu căng ra, hơi cắn cắn răng nói: “Bạch Chỉ, em nhớ cho kĩ, bình thường em đã hút tôi như vậy, hút đến nỗi tôi muốn đâm vào, làm đến bắn tinh trong tử ©υиɠ em.”

Hốc mắt Bạch Chỉ ngấn nước, nhỏ giọng nghẹn ngào phủ nhận: “Thầy nói bậy! Em không có!!”

“Không có?” Anh bóp lấy hạt trân châu của cô xoay nửa vòng.

Người Bạch Chỉ nhũn ra run lên, chỗ đó rất kì quái, ngoan ngoãn hút lấy anh vài giây.

Cô cũng không khống chế được, không phản bác lại anh, nước mắt tí tách tí tách rơi xuống.

“Còn chưa có làm, khóc cái gì mà khóc. Trả lời tôi, vừa mới nãy sướиɠ hay không sướиɠ? Có muốn thầy giúp em chơi đùa một lần không?”

“Không được!”

Lời từ chối của cô không được chấp thuận.

Lòng bàn tay nóng rực của Trần Lưu bao trọn hoa hộ đang mở, vuốt ve qua lại.

Lớp múa bọn họ không cần mặc qυầи ɭóŧ, đồ luyện tập lại mỏng, hơn nữa vì mỹ cảm, lông ở nơi riêng tư đều cạo sạch.

Trần Lưu cũng không bị thứ gì cản trở, có thể cảm nhận được mảnh đất riêng tư kia bóng loáng bao nhiêu.

“Sao chỗ này lại giống như một miếng đậu hũ trắng vậy, non mềm như thế trơn nhẵn như thế? Ừm? Thật muốn đi vào sờ thử xem có phải thật sự cạo sạch như thế không.”

“Khi nào lông dài ra, đừng có vội cạo, để đó trước, thầy sẽ mời em làm một tiết thực nghiệm, để các bạn học khác nhìn xem cạo lông như thế nào được không?”

Liên tưởng đến cô bị anh mời đến tiết, mở chân ra phơi bày nơi đó.

Khuôn mặt nhỏ của Bạch Chỉ tỏ ra xấu hổ, nói lắp, “Thầy, thầy biếи ŧɦái!”

“Vậy không cho bọn họ nhìn, chỉ cho thầy xem, được không? Hửm? Có cho tôi xem hay không?”

Luồng khí nóng ướŧ áŧ chui vào ốc tai.

Cô cúi đầu, nhỏ giọng, “Em, em… không cạo, vốn đã như vậy rồi.” Cho nên không có cơ hội, đừng hi vọng.

Mắt Trần Lưu hơi sẫm lại.

Thường ngày lúc cô đi học nghe giảng, hay lúc đi đường, đều có thói quen cúi đầu.

Mỗi khi ngoan ngoãn như vậy, lại làm người ta sinh ra xúc động muốn vò nát cô.

“Vậy sao? Để tôi nhìn xem.”

Anh vừa nói , vừa định cởi bộ đồ liền người của cô ra.

Cổ áo của cô vốn đã bị cởi đến dưới vυ', rất dễ cởi ra.

“Không được!” Bạch Chỉ giãy giụa vặn vẹo kịch liệt, rồi cứng đờ ra.

Cái mông của cô đè lên nam căn, nó thình lình bị dùng sức cọ xát nên bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, Trần Lưu đột nhiên không kịp đề phòng mà bắn ra trong hoa tâm của cô, chất lỏng trắng đυ.c thấm ướt cô, thậm chí hình như đang muốn xuyên qua lớp vải mà bắn nhanh vào hành lang. Bạch Chỉ cảm nhận được, người run run, sốt ruột nói: “Thầy, thầy, hình như, bắn vào một ít rồi…”

Dươиɠ ѵậŧ của Trần Lưu còn cứng kích động nảy lên, thở hổn hển rồi bắn ra thêm một ít.

Bạch Chỉ biết đây là chân thật, hu hu muốn tránh xa anh, “Là thật, thầy mau buông em ra đi…”

Trần Lưu nắm chặt eo cô, không cho cô rời đi, trong cổ họng phát ra tiếng thở dài, “Chờ một chút, nơi đó thật ấm…”

Trần Lưu dừng một phút, dươиɠ ѵậŧ bắn xong không những không mềm đi mà ngược lại lại càng cứng hơn.

Anh không để tâm đến bộ đồ liền thân của Bạch Chỉ, mà trực tiếp xé vớ quần của cô.

Vớ ba lê màu trắng hồng ở chỗ phía dưới bị xé rách tạo thành một lỗ hổng, Trần Lưu lật người cô lại, ngồi xổm xuống nhìn kĩ.

“A!...” Bạch Chỉ vắt chéo hai chân, cũng giữ chặt không cho coi.

Trần Lưu không nói gì, rất không kiên nhân mà tách hai chân nhỏ nhắn của cô ra, rồi nâng bắp đùi lên, để cô ngồi xuống trên thanh ngang.

Bạch Chỉ ngồi dựa vào tấm gương lạnh lẽo, hai chân mạnh mẽ tách ra, âʍ ɦộ như tự nhiên đã bóng loáng đỏ hồng, hoa hạch ứ máu thành màu hoa hồng, ở trước mặt anh bị nhìn không sót thứ gì.

Anh còn có tâm trạng nói giỡn với cô, “Không phải là đậu hũ trắng đâu, rõ ràng là đậu hũ hồng.”

Nhưng nhìn thấy dịch màu trắng đυ.c ở gần bông hoa hồng nhạt còn đang ánh nước, vẫn nhăn mày lại.

Tϊиɧ ɖϊ©h͙ đúng là đã xuyên qua lớp vải, dính vào cửa động một ít.

“Em sẽ mang thai sao…” Bạch Chỉ nghẹn ngào hỏi anh. Cô cũng không phải là cái gì cũng không hiểu.

“Ai bảo em không nghe lời. Đáng lắm.” Trần Lưu nhìn cô một cái, cúi eo xuống vùi đầu vào nơi đó của cô, cuốn hết dịch chung quanh cửa động.

Đầu lưỡi vốn định thăm dò đi vào đường hoa móc chất lỏng ra, nhưng cô nhóc này không chịu nổi loại kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, cắn ngón tay mà khóc.

“Đừng sợ.” Trần Lưu rốt cuộc vẫn không đành lòng, an ủi cô.

Đầu lưỡi linh hoạt trêu chọc bên ngoài nơi mẫn cảm của cô, “Đừng cố chịu, thả lỏng, để nước chảy ra, chảy ra là được rồi.”

Cảm giác kia, giống như đang đi tiểu, nên Bạch Chỉ mới cố nén.

Nghe được lời Trần Lưu nói, cô hít sâu một hơi, không để cho mình căng thẳng co chặt nơi đó nữa.

Vào lúc thở ra, dâʍ ɖị©ɧ cũng chảy ra nhiều thêm một chút.

Bị anh uống vào hết, cô còn có thể nghe thấy tiếng anh nuốt.

Qua nửa phút, Bạch Chỉ cảm thấy nước đã được dọn sạch sẽ, nhưng lại có một cơn buồn tiểu ngứa ngáy đang chảy tới.

“Ưm,” Cô lắc đầu nguầy nguậy , “Có thể… sao…”

Trả lời cô là tiếng thở nam tính nặng nề cùng tiếng liếʍ láp nước.

“Ư… Đừng nghịch nữa, em muốn đi tiểu…”

Giọng nói cuốn hút nặng nề lại mơ hồ, “Vậy thì tè ra quần đi.”

Phía dưới không biết vừa xót vừa ngứa ở chỗ nào, cô rất nhanh đã nhịn không được.

“Không thể! Thật sự…” Cô xoay người muốn chạy trốn, nhưng mông nhỏ đang bấp bênh ở trên thanh ngang, bị anh vây khốn đến muốn lui cũng không được.

Người đàn ông đang liếʍ ở nơi riêng tư của cô gái nhỏ lại ngước mắt lên nhìn chằm chằm cô, không bỏ qua chút thay đổi biểu cảm nào của cô.

Đường cong duyên dáng từ cổ đến thân thật dài, giống như thiên nga trắng.

“A, ưm… Thầy, buông em ra!”

Anh làm như không nghe thấy, chỗ đầu nhọn của răng đang nhẹ nhàng gặm cắn hạt ngọc, đầu lưỡi nhanh chóng khảy khảy.

Cô gái nhỏ bị tìиɧ ɖu͙© khống chế, vô thức kép cái đầu ở giữa hai chân, cái mông đong đưa trước sau với biên độ nhỏ.

Chưa đến vài cái, thân hình nhỏ xinh run rẩy mạnh mẽ, ý thức mơ hồ, mềm mại đáng yêu la lên: “Ưm a… Hu hu… Muốn đi tiểu a a a…”

Lúc phun ra mang theo tiếng nước âm vang, bộ ngực của Bạch Chỉ phập phồng, khuôn mặt nhỏ kinh ngạc của cô thấm đẫm nước mắt.

Trần Lưu lại cười, rời khỏi chỗ đó của cô, thẳng thắt lưng, ôm cô vào lòng, “Thật dâʍ đãиɠ, đầu lưỡi còn chưa cắm vào, đã chảy nướ© ŧıểυ.”

Đồng tử giãn nở của Bạch Chỉ dần dần tụ lại, ngơ ngác nhìn vết nước óng ánh trên cằm anh.

Nướ© ŧıểυ… Cô thật sự đã, tè ra quần trước mặt thầy giáo… Nướ© ŧıểυ bắn khắp người anh, còn có một ít nhỏ giọt trên sàn nhà…

Bộ dạng hồn bay phách lạc của cô thật đáng thương.

Suy xét đến tâm trạng hiện tại của cô, Trần Lưu đổi một cách nói dễ tiếp nhận hơn, “Cô bé ngoan, thứ hồi nãy không tính là nướ© ŧıểυ, mà là phun nước, là hiện tượng sinh lí khi rất thoải mái mới có thể xuất hiện, bình thường thôi.” Trần Lưu nhéo nhéo vành tai hồng nhạt trơn trơn của cô, “Cho nên thật ra là rất thích được thầy liếʍ, có phải không?”

Bạch Chỉ cũng không chấp nhận, nước mắt lặng lẽ chảy xuống, lắc đầu, “Đừng nói nữa…”

Cô trượt xuống khỏi thanh ngang, chân mềm đến nỗi không thể tưởng được mà trực tiếp ngồi trên nền đất, vừa khóc vừa dùng tay áo lau nước trên sàn nhà.

Trần Lưu nhấc cô lên, ôm vào lòng.

Bạch Chỉ muốn tránh thoát, nhưng tránh không được, phẫn nộ đến toàn thân run run.

Lúc này mới nhớ tới cô có thể chủ động làm chút chuyện gì đó.

Mắt cô đỏ hồng, giọng nói nhẹ nhàng, “Tôi phải báo cáo thầy!” Cô lấy hết can đảm, lại hơi lắp bắp một chút.

Trần Lưu cười, còn dạy cô cách báo cáo đúng đắn, “Cứ việc, đừng đến chỗ hiệu trưởng, ông ta chỉ biết một điều nhịn chín điều lành. Trực tiếp viết báo cáo gửi lên Bộ Giáo dục đi.”

“Còn có, nhớ rõ là phải lấy chút tϊиɧ ɖϊ©h͙ làm vật chứng.”

“Còn thuận tiện hơn nữa, chính là bây giờ chụp bức ảnh. Em mang di động tới không? Muốn tôi đưa di động cho em mượn chụp không?”

“Tôi giúp em chụp, góc độ này của tôi sẽ chụp rất đẹp.”

“Nhưng mà, Bạch Chỉ, bất luận là tôi có làm giáo viên của em hay không, tôi cũng sẽ… làm cái huyệt của em.”

“Thầy khốn nạn!” Cô tức giận đến cả người rùng mình.

Trần Lưu liếʍ đầu nhọn trước ngực cô, mặc lại bộ quần áo liền người cho cô xong, bỏ hai con thỏ trắng vào trở lại.

Nhưng vớ quần bị anh hứng lên nhất thời xé hỏng rồi, chỉ có thể hong cho khô.

Anh xoa nó một cách âu yếm , “Chỗ này sau này chỉ có thể cọ dươиɠ ѵậŧ của thầy, nhớ chưa?”

Bạch Chỉ không để ý tới anh.

Anh cúi đầu khống chế môi ngọc của cô, dịu dàng cọ xát một chút, giây tiếp theo liền đổi phong cách, dùng răng nanh ngậm giữ, như mãnh thú đang cắn xé con mồi.

Từng chữ lạnh băng bắn ra: “Nhớ rõ chưa?”

Bạch Chỉ gật gật đầu.

Trần Lưu hài lòng buông ra, rồi mới lật người cô qua, một lần nữa ấn gậy thịt vào sau mông cô.

Bạch Chỉ hoảng hốt, “…Tôi không muốn !”

Cô coi như đã hiểu rõ, ngay từ đầu anh đã nói là muốn bắn, kết quả cô bị chơi đến khi ra hai lần, anh cũng chưa bắn một lần!

Cô thật sự không muốn !

Mắt dài của Trần Lưu liếc mắt nhìn cô một cái, vỗ vỗ mông cô, “Kẹp chặt, dùng động tác múa. Em phải có thói quen với sự tồn tại của nó, bằng không điệu múa này vĩnh viễn em sẽ không học tốt.”

“Học không tốt thì học không tốt! Phần điểm đó tôi bỏ!”

Lần đầu tiên cô giận giữ.

Hướng về phía thầy giáo. Còn rất lớn.

“Còn một phần ba động tác nữa phải học, em nói không học thì không học, vậy lớp tiếp theo làm sao em qua? Còn ở trước mặt mọi người cọ sát làm tôi bắn ra? Bạch Chỉ tôi đã từng nói cho em chưa, nếu còn tiếp tục như vậy, tôi sẽ thật sự ở trước mặt học sinh cả lớp đâm xuyên tử ©υиɠ của em. Hay là nói, em cũng rất muốn bị bọn họ nhìn tôi làm em?”

Trần Lưu nghĩ đến sự lúng túng ngày hôm qua, sắc mặt trầm xuống.

Bạch Chỉ trừng mắt nhìn anh, trong mắt hiện lên một chút hoảng sợ, không nói lời nào.

Trần Lưu biết cô đã thoả hiệp, bắt đầu vỗ nhịp.

Bạch Chỉ gượng gạo mà nhón mũi chân lên, tạo ra một động tác tay.

Chân co duỗi theo nhịp, duỗi người.

Trần Lưu đỡ eo cô.

Mở đầu đều rất thuận lợi, nhưng vừa đến một đoạn cố định, qυყ đầυ liền khảm đi vào nơi đó của cô, nguy hiểm tưởng như chạm vào là nổ.

Bạch Chỉ giống như lúc trước, theo bản năng rụt người lại như con tôm nhỏ, cong lưng muốn né tránh.

Trần Lưu khảm vào sâu thêm một ít, đằng trước đi vào cửa huyệt một chút, ở chỗ đường may ở chân vốn đã có dâʍ ɖị©ɧ trơn trượt, mang theo hiệu quả bôi trơn, thoáng chốc đã thuận lợi cho anh đi vào, có dấu hiệu muốn căng ra hoàn toàn.

“Đừng sụp xuống, tư thế thẳng lên, thích ứng với nó.” Anh rất có lực mà cầm eo cô, không để cô trực tiếp ngồi lên cây gậy của mình.

Bạch Chỉ nhịn cảm giác có dị vật ở dưới cửa động, kéo động tác sụp người mà thẳng người lên.

Trần Lưu cũng không rút ra, cứ như vậy, kéo ra một chút.

Còn nếu không nhịn được mà sụp người xuống vài lần, anh cũng không ngại phiền mà lặp lại động tác ở đoạn này một lần nữa.

“Nhìn gương.”

“Mắt luôn ở hướng 12 giờ, vị trí của khán giả.”

“Chú ý đến việc quản lý cảm xúc.”

“Bạch Chỉ, tôi nói gì em có nghe không? Hồn chạy đi đâu rồi?”

Bạch Chỉ sợ hãi bị cắm vào thật, lại phải nghe anh dạy dỗ, vừa khóc vừa làm động tác múa.

Trần Lưu không quản đến thần thái biểu diễn của cô, mặc cô khóc.

Cũng may trong mười động tác đầu tiên, cô đã có thể coi như cái thứ gì đó đang không tồn tại.

Cô càng múa càng tốt.

Trần Lưu lại càng thêm không vui, huấn luyện cho cô như vậy vốn dĩ chính là vì không để cô tránh, mà khi cô thật sự có thể coi nhẹ chỗ kia của anh, anh lại bất mãn. Thật sự mâu thuẫn.

“Đạt tiêu chuẩn. Lần sau nhớ rõ giữ cho tốt.”

Trong lòng Bạch Chỉ vui vẻ, cho rằng đã được giải thoát.

Lại không chú ý đến, mình đã bị đẩy đến góc.

Trong góc có một cái ghế cho giáo viên, Trần Lưu ngồi xuống, ôm cô gái nhỏ ngồi trên đôi chân dài của mình , hai chân cô tách ra hai bên của anh, buông thõng xuống.

Vật cứng thô dài ưỡn thẳng giữ hai chân anh, trước mắt cô, cô chỉ cần ngồi xích lên trước một chút, là có thể cọ đến gốc cây.

Chỗ này đèn đóm đầy đủ, Bạch Chỉ nhìn thấy rất rõ ràng hoàn chỉnh kích cỡ của nó.

Cô không biết chỗ đó của người đàn ông khác như thế nào, nhưng đã nghe bạn cùng phòng nói qua, rất xấu.

Nhưng một cái này của anh… Thẳng tắp thô tròn, còn rất xinh đẹp, nhưng lại lớn đến nỗi hơi doạ người.

“Muốn dùng tay hay dùng miệng?” Lòng bàn tay của Trần Lưu vuốt ve bên môi cô.

Nếu không có những chuyện thân mật lúc trước, có thể Bạch Chỉ sẽ không tin được anh đang nói cái gì.

Nhưng hiện tại, dù cô muốn giả bộ như không hiểu ý của anh cũng không được.

Giúp anh ra.

Dùng tay hay là khẩu giao.

Không chọn.

Không làm.

Cô quay mặt, né tránh cái tay sờ miệng mình của anh.

Nhưng trốn không được…!

“Đã như vậy rồi, còn muốn ngoan cố với tôi.” Trần Lưu thở dài một tiếng, “Dùng miệng có thể chỉ hai phút, dùng tay có thể lên đến sáu giờ, tự em chọn đi.”

“Hoặc là cứ giằng co như vậy đến khi em chịu thua mới thôi. Tôi là một giáo viên không quan tâm đến chức danh hay thanh danh, bị người khác phát hiện tôi làm học sinh của mình cũng không sao, nếu không tin, em có thể thử xem xem tôi dám hay không dám, nói thật hay không thật.”

Bạch Chỉ tin.

Bởi vì có bạn học bàn tán gia cảnh của thầy Trần rất trâu bò, xe dùng để đi làm đều là những mẫu xe sang trọng có giới hạn, một giáo viên nhân dân hoàn toàn không thể có cuộc sống như vậy.

Còn cô, không thể bị người ta nhìn thấy cô như vậy, bị thầy giáo ôm trong lòng.

“…” Kim phút xoay hai vòng, mặt Bạch Chỉ tái nhợt, thoả hiệp.

Chọn cách nào?

Cô ngẩng đầu nhìn lên đồng hồ giữa vách tường, lớp học kết thúc lúc bốn giờ mười, hiện giờ đã năm giờ rưỡi.

Sáu giờ sẽ có anh chị khoá trên tới trường luyện tập.

Cô chần chờ một chút, hơi sợ hãi nhìn về phía anh.

Trần Lưu đã hiểu, kéo cô để cô quỳ gối giữa hai chân mình.

……

Gần 5 giờ 50 phút.

Miệng Bạch Chỉ đang bị gậy thịt của anh nhét vào, nhét đến tràn đầy.

Kẻ lừa đảo! Nói hai phút cho hay vào!

Hơn nữa lựa chọn khẩu giảo, thực ra chính là tay và miệng đều phải sử dụng, miệng nhỏ ăn không hết, thì vẫn phải dùng tới tay!

Cô ngậm qυყ đầυ, được anh dạy dùng đầu lưỡi đảo quanh.

Nước mắt chảy dài, lên án mà nhìn anh, hận không thể cắn đứt cái thứ tồi tệ này!

Một tay Trần Lưu thủ sẵn sau đầu cô không cho cô chạy, một tay kia đan lấy mười ngón tay của cô, hơi hơi ngửa mặt, cảm giác sung sướиɠ hiện lên trên biểu cảm nhẫn nhịn của anh.

Liếʍ con mẹ nó thật.

Thiếu chút nữa đã thật sự bắn vào cái miệng nhỏ của cô trong hai phút.

Đóng chặt cửa xả đến bây giờ, đã sớm đứng bên bờ vực bùng nổ, đầu lưỡi mềm mại làm cho dươиɠ ѵậŧ dữ tợn đầy gân xanh của anh kịch liệt nhảy lên trong khoang miệng vừa mềm vừa nóng của cô.

“Dâʍ đãиɠ, dùng sức mυ'ŧ, ư a!... Thật thông minh, thầy đã bị em liếʍ đến bắn ra, lúc tôi liếʍ em có phải em cũng sướиɠ như thế này hay không? Hử?”

Bạch Chỉ liếc anh một cái, một cái liếc ngang này, chứa cả một tia quyến rũ thật dài.

Hơi thở của Trần Lưu cứng lại, bắt đầu thẳng lưng tự thọc vào rút ra, thở gấp càng thêm mạnh bạo, vào lúc sắp bắn tinh, nặng nề hỏi cô: “Tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào trong miệng cho em ăn nhé?”

Bạch Chỉ hoảng sợ mà ưm ưm vài tiếng.

“Bé con không có lương tâm.” Anh thầm mắng cô một tiếng, đâm vào miệng nhỏ càng sâu càng tàn nhẫn.

Ý nghĩ muốn bắn dần dần mạnh mẽ hơn, anh đang muốn rút gậy thịt ra, nhưng động tác quá nhanh, hàm răng của cô vào lúc này đang khép lại, không cẩn thận một chút liền cọ nửa thân gậy vào, làm cho Trần Lưu không kịp rút ra, vạn phần chật vật bùng nổ bắn nước gạo vào miệng cô.

“Ư hư ——!”

“Ưm…!”

“Ư a…” Trần Lưu kêu rên mà bắn tinh, rút gậy thịt ra dùng sức nắm lấy, một tay nâng cô lên, bắn không ngừng ở ngoài huyệt non bại lộ giữa ngã ba đường của cô.

Một cơn sóng tϊиɧ ɖϊ©h͙ lớn bắn nhanh giữa hai chân và môi cô, liên tục bắn hơn bốn mươi giây, Trần Lưu xoa xoa qυყ đầυ, cuối cùng bắn một đợt cuối cùng trước ngực cô, rồi mới thoải mái phát ra tiếng rên nhẹ, tựa lưng vào ghế ngồi, thở hổn hển thưởng thức dư vị.

Bạch Chỉ lần đầu tiên khẩu giao đã bị bắn vào miệng, ngẩn ra.

Trong miệng chứa một lượng lớn dịch đặc, không biết nên làm sao, nhổ ra ở đâu.

Đúng lúc này, bên ngoài phòng múa có người đi qua.

Cửa không khoá, khép hờ, chỉ cần đẩy cửa mở ra, là có thể nhìn thấy bọn họ đang làm gì bên trong.

Bạch Chỉ căng thẳng, liền nuốt vào.

Động tác nuốt vào rất rõ.

Trần Lưu đột nhiên cười, một chút cũng không hoảng hốt, chọc vào vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ lốm đốm trên ngực cô, nhẹ giọng nói: “Đã như vậy rồi, huỷ chứng cớ trong miệng rồi thì dùng thế nào?”

Bạch Chỉ duỗi tay bịt miệng anh.

Cho đến khi người bên ngoài đã đi xa, mới buông ra.

Rồi liều mạng cố nén nước mắt không để nó lăn xuống, nhấp miệng, không chịu phát ra chút âm thanh nào, sợ trong miệng toàn là mùi tϊиɧ ɖϊ©h͙.

Cô đã ăn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông…

Không đúng, cả buổi chiều hôm nay, đã rất quá đáng…

Sao cô lại như vậy…

Bạch Chỉ dụi khóe mắt đang đỏ lên.

“Sorry, là tôi không đúng, không nhịn được.” Trần Lưu kéo đôi tay dụi mắt của cô ra, lau hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ trên mặt cô.

Là lúc rút ra, không cẩn thận phun vài giọt trắng đυ.c dính làm dính lên mặt cô.

Bạch Chỉ khóc đến không thể thở được, đẩy anh ra, nhũn chân đi vào phòng thay quần áo trong phòng tập múa, lấy áo khoác trong tủ của mình ra, cột vào eo.

Nhưng áo khoác hôm nay cô mặc là loại sa mỏng, nửa trong suốt, nhìn một chút là thấy chỗ bị rách của cô, đặc biệt rõ ràng…

Một cơ thể cao lớn ôm chặt lấy cô từ phía sau, Bạch Chỉ xoay người mất khống chế mà đấm đá anh, “Đều tại thầy! Gạt tôi bảo là hai phút! Gạt tôi là không bắn vào miệng!”

“Được được được, đều là tôi sai.” Trần Lưu lấy áo khoác của mình buộc trên hông cô, thắt chặt tay áo.

Áo khoác đàn ông to rộng, kín mít như váy mà che đậy chỗ khó chịu của cô.

Anh xoa xoa cái đầu của thiếu nữ đang xù lông, giọng thoát ra từ cổ họng mang theo ý cười ấm áp, “Trở về tắm rửa một lần, ngoan ngoãn ăn cơm ngủ một giấc, nhé?”

Bạch Chỉ lại bị ngữ khí dỗ dành này của anh, dụ đến ma xui quỷ khiến gật gật đầu.

Rời khỏi phòng tập múa, hai chân của Bạch Chỉ nhũn ra đi về phòng ngủ.

Khuôn mặt trong sáng với một lớp da hồng nhạt, đặc biệt vị trí là khoé mắt, đuôi mắt và chóp mũi.

Lúc đi qua sân thể dục, có hai bạn học nam cùng lớp nhìn thấy cô, định đi lên chào hỏi, nhưng Bạch Chỉ lui lại vài bước, cúi đầu vòng qua.

Cô sợ sẽ bị người ta ngửi thấy mùi trên người, đó đều là của anh, thật nồng.

Học sinh A nhìn cô gãi gãi đầu, “Xảy ra chuyện gì?”

Học sinh B: “Cái váy của cậu ấy có hơi quen mắt nhỉ, hình như đã thấy ở đâu rồi.”