Trước mặt Tống Mịch đột nhiên xuất hiện cánh tay sắt của Tam nhất phu nhân.
“Anh cầm về cho em này”
Cô giật mình phanh gấp nhìn sang vẻ mặt vô tội bên cạnh, rồi lại nhìn máu lẫn thịt còn đọng lại trên khuỷu tay, khóe miệng giật giật.
“Anh…cầm từ nãy đến giờ?”
“Ừ, anh cảm thấy nó khá thú vị, có vẻ sẽ giúp ích cho em”
Tống Mịch: “…ha ha ha, cảm ơn nha”
Nụ cười trên môi cô có chút gượng gạo, nhưng rất nhanh liền trở về trạng thái bình thường. Hai tay cô nắm chặt vô lăng, gồng lên khống chế sự run rẩy. Tống Mịch vừa lên số, Ngạo Đường không nói không rằng mở cửa bước xuống, chỉ để lại 1 câu.
“Mở cốp”
Tống Mịch nhanh chóng làm theo rồi quay đầu xem anh muốn làm gì. Ngạo Đường lôi từ trong cốp ra rất nhiều túi giấy lớn, đóng cốp rồi bước đến cửa ghế lái, cúi đầu nói.
“Xuống xe, anh lái”
Giọng nói khàn khàn quyến rũ khiến Tống Mịch bất giác nghe theo, vừa ngồi lên ghế phụ, vô số túi giấy được đặt vào lòng.
Cô mở ra, bên trong đều là đồ ăn vặt và chocolate cô thích nhất. Còn có cả đồ tự sôi, đùi thỏ, chân vịt, đùi gà, ah ha ha ha ha ha…
Tống Mịch thu người ngồi trên ghế, quay người nhìn chằm chằm Ngạo Đường, một tay cầm đùi gà cắn được một miếng, cười như đứa ngốc.
“Bảo bảo, em yêu anh chết đi được!”
Cô đột nhiên vươn tay muốn ôm liền bị anh đẩy ra, ném cho tệp khăn ướt, có chút chán ghét nói.
“Lau tay đi, nhây nhớp mỡ bẩn chết đi được”
“Ồ”
Tống Mịch cầm lấy bịch khăn ướt đặt sang bên cạnh, tiếp tục vừa ăn vừa nhây với Ngạo Đường.
“Ayda, bảo bảo, sao anh có thể đẹp như vậy?”
“Mỹ nhân, để ý em chút đi? Đừng lạnh lùng như vậy, đường có đẹp bằng em sao?”
Ngạo Đường: “…” Không đẹp bằng nhưng cũng không muốn chết…
Tống Mịch nói với anh cả chục câu Ngạo Đường mới bình thản đáp 1 câu.
“Em ôm đồ ăn của em ngồi yên không được sao?”
Tống Mịch đặt cái xương gà sang bên cạnh, nhúp lấy cái đùi thỏ mỉm cười híp mắt.
“Không thể. Em là đang thể hiện tình yêu khổng lồ với anh”
“Nhưng em đừng nghĩ em làm như vậy anh không tính sổ chuyện vết thương với em. Nói đi, em sắp chết rồi?”
Ngạo Đường đột nhiên nghiêm túc, Tống Mịch hết nhây được rồi.
Lão bà cô bị dọa đến nỗi này rồi…
Tống Mịch cười cười, nhanh chóng giải thích.
“Anh nghĩ nhiều rồi! Chỉ là viên đạn làm từ chất chống lại những người như em thôi, trên đời này làm gì tồn tại thứ không có khắc tinh chứ.”
“Bảo bảo đừng lo, em không thấy đau, thật đấy. Hơn nữa, vết thương chỉ lành chậm lại, tầm này chưa thể gϊếŧ em được”
“Em không muốn anh chết, vậy tốt nhất đừng chết”
Kétttttt
Xe xoay 108 độ dừng lại đúng điểm đỗ xe dưới nhà để xe, tạo lên 1 tiếng kéo dài khó chịu, Tống Mịch phải lấy tai bịt tai để giảm bớt tiếng ồn.
Vừa mở cửa nhà, đập vào mắt cô là một núi đồ ăn được đặt giữ nhà, trên sofa, trên bàn. Trong bếp cũng đầy ắp nguyên liệu nấu ăn, tủ lạnh đều là thịt, đủ các loại thịt.
Tất nhiên không phải nấu bây giờ, bọn họ còn ở thành phố L một thời gian nữa. Đã hơn 3 giờ sáng, Tống Mịch tắm xong ra ngoài liền thấy Ngạo Đường ngồi dưới thảm bên cạnh là tua vít, ốc vít, trên mặt bàn là cánh tay sắt bị tháo bung mỗi mảnh một nơi.
Anh bấm máy tính kết nối với hệ điều hành của ánh tay, ngồi xem cấu trúc vô cùng tập trung.
“Bảo bảo, anh có định ngủ không?”
“Người của em đến hết rồi?”
Ngạo Đường vừa bấm máy tính, vừa hỏi. Tống Mịch ngồi trên ghế sofa ngay bên cạnh anh, từ sau nhìn anh thao tác, nói.
“Chưa, có mấy tên hôm qua vừa làm nhiệm vụ trở về, khoảng tầm chiều này đến nơi”
Tống Mịch rút điện thoại ra, giơ màn hình tin nhắn về phía Ngạo Đường.
“Bọn họ còn đang pay lak trên bar, rủ em đi cùng, anh có muốn đi không?”
“Đi ngủ”
Ngạo Đường lập tức gấp máy tính, quay người lập tức bế bổng cô lên đi vào phòng.
…
“Dậy…còn ngủ nữa tôi hôn cô đấy”
Diệp Tịnh Y bị âm thanh nam tính bên tai làm tỉnh giấc, lập tức bật dậy nhìn sang bên cạnh. Sở Đặng Kì ngồi dựa lưng vào thành giường, trên tay cầm máy tính bản, tao nhã uống một ngụm rượu vang.
Diệp Tịnh Y lăn một vòng xuống giường, mắng một câu.
“Anh bị điên à? Leo lên giường tôi làm gì?”
“Cô biết bây giờ là mấy giờ rồi không? Còn muốn tôi đợi cô bao lâu nữa”
Diệp Tịnh Y nhìn đồng hồ trên tường, đã 9 giờ, 9 giờ 30 làm lễ nhận gia ấn và huy hiệu gia chủ. Cô ta bừng tỉnh lập tức chạy vào phòng tắm. Tối qua phải dọn dẹp xác chết của Tam nhất phu nhân, thần kinh đến bây giờ vẫn còn căng thẳng.
Cảnh tưởng khi bước vào căn phòng đó, Diệp Tịnh Y mãi mãi không thể quên, dù là đặc vụ đã nhiều năm, chứng kiến bao nhiên cái chết, nhưng xá© ŧᏂịŧ bị xé nát, nội tạng bị nhét vào từng bức tượng xứ như vậy, quả thực…
Càng nghĩ hình ảnh tối hôm qua càng hiện về rõ mồn một, Diệp Tịnh Y run rẩy cấu chặt vào cánh tay.
Tống Mịch…quá tàn nhẫn! Chính là một tên biếи ŧɦái!
Người này không thể sống!
Ánh mắt Diệp Tịnh Y tràn đầy sự quyết tâm, ý chí báo thù, kiến cường sống sót mãnh liệt.
Khi cô ta trở ra, Sở Đặng Kì cũng đứng dậy bỏ đi, chỉ để lại 1 câu.
“Đi lấy Gia ấn và Ưng hiệu tới đây”
Biểu tượng của Sở gia là một chú chim ưng vươn cao đôi cánh với nhưng móng vuốt sắc bén màu vàng. Cái này chính là đồ vật cho nghi lễ cuối cùng, vẫn luôn ở chỗ Sở Minh Quyết.
Diệp Tịnh Y nhanh chóng mặc vest bước ra ngoài, đeo lên tai nghe nghe cấp dưới thông báo tình hình, sắc mặt lạnh lùng, khí chất tự tin bước đến nơi ở của gia chủ.
Quản gia ở trước cửa phòng đã đứng chờ sẵn với một chiếc hộp gỗ đặt chính giữa khay đựng trang trọng.
Diệp Tịnh Y theo lẽ gật đầu khách sáo với Từ quản gia.
"Từ quản gia, làm phiền ông rồi. Gia chủ vẫn khỏe chứ?’
Từ quản gia nhìn Diệp Tịnh Y với đôi mắt sắc lẹm, nhưng vô cùng ưng ý, đáp lại.
“Gia chủ vẫn ổn, chỉ là không tiện đi lại nhiều. Lễ nhận chức này đành phiền thiếu gia chịu thiệt”
“Không có gì, cảm ơn, Từ quản gia. Tôi đi đây”
Diệp Tịnh Y nhận lấy khay đựng cúi đầu chào rời đi. Cô ta vừa khuất bóng, Từ quản gia đứng đó khẽ mỉm cười, một nữ hầu bưng khay đựng các hộp trang sức, đá quý là quà được tặng đến bước ra.
Trong giây lát hai người giao nhau, trên khay đựng xuất hiện thêm một hộp đựng quà lúc nào không hay.
Nữ hầu đi qua góc khuất camera, ném hộp gỗ qua khe cửa hé mở của căn phòng ở giữa hành lang.
Cửa phòng đóng lại, chiếc hộp gỗ được một bàn tay thon dài, tinh tế nhặt lấy.
“Boss, đồ đã có rồi”
Sở Tuyết Giang vận y phục xám quay người để lộ ra thiếu nữ phương đông xinh đẹp như hoa đào đầu xuân.
Tống Mịch ngồi vắt chân, một tay nhâm nhi tách trà, một tay nhận lấy hộp gỗ, chậm rãi mở ra. Gia ấn cùng Ưng hiệu làm bằng vàng sáng rực lấp lánh dưới ánh đèn.
“Cha ngươi hẳn đau lòng lắm, con cái của ông ta bị ta dụ dỗ hết rồi”
Tống Mịch thở dài nói đùa, Sở Tuyết Giang ngồi bên cạnh bật cười.
“Nào có mình ta, Bevis và Elysia cũng ở đây, bọn họ đang đến gặp người”
Cốc cốc
Có tiếng gõ cửa vang lên, Sở Tuyết Giang đứng lên đi mở cửa. Sở Lăng Đằng và Sở Họa Y bước vào, cúi đầu vào Tống Mịch theo phong cách hoàng gia. Một người lịch lãm, một người lolita quả thực trái ngược.
“Boss, bọn ta lấy cơ gọi Adele để đến chào người 1 tiếng và thông báo, mọi chuyện sắp xếp xong rồi”
Sở Họa Y nhanh mồm nhanh miệng, vừa vào đã nói, ánh mắt có chút u mê nhìn Tống Mịch. Cô gật đầu đứng dậy.
“Ba người ra trước đi, hai người bọn ta sẽ ra sau”
“Yes, madam”
Nói rồi ba người mở cửa rời đi trước, Tống Mịch đi đến bên Ngạo Đường đặt cằm lên vai anh. Anh đưa tay xoa xoa đầu cô rồi chỉ vào bản đồ đặt bom.
“Em bặt bom phòng Sở Minh Quyết làm gì?”
“Chắc chắn sẽ có chuyện vui”
“Ông ta chết rồi, em có thấy tốn bom không? Thà đặt ngay lên hộp gỗ giả kia”
“Anh có gì không biết không?”
“Đẻ con”