Cố Hảo ngạc nhiên nhìn Trì Tĩnh Tây, đáy mắt xuất hiện sự kinh ngạc và ý cười.
"Không ngờ cảnh sát Trì lại đảm đang khi ở nhà như vậy."
Trì Tĩnh Tây dừng chân lại, nhún vai, quay đầu nhìn Cố Hảo rồi nói: "Không có cách nào cả, loại nhân vật nhỏ như cảnh sát này không kiếm được nhiều bằng tổng tài. Được cái tính tình rất tốt, biết làm việc nhà, giành được một chút ấn tượng tốt cũng hay, lại nói làm chút việc nhà cũng giúp thân thể khỏe mạnh nữa, một công đôi việc."
Cố Hảo bật cười vui vẻ, nói: "Được đó, ý tưởng của anh xứng đáng được một trăm điểm."
"Cảm ơn đã khen ngợi." Lúc này Trì Tĩnh Tây mới bước vào bếp.
Cố Hảo rót một ly trà đặt lên bàn, cô cũng vào trong nhà để lại phòng bếp cho Tiểu Trúc và Trì Tĩnh Tây bồi dưỡng tình cảm.
Mộ Mộ nói đúng, không thể làm bóng đèn được. Lúc trở về phòng, cô mở máy tính lên, ngồi xuống, nửa ngày cũng không nhúc nhích.
Trong phòng bếp, Trì Tĩnh Tây vừa vào đã khiến Tiểu Trúc sợ hết hồn.
"Anh vào đây làm gì?"
"Vào giúp em rửa rau." Trì Tĩnh Tây mỉm cười nói.
"Anh sao?" Tiểu Trúc nói, mặt hơi nóng, cô ấy phát hiện Trì Tĩnh Tây đang bước tới, người này quá cao lớn, đứng trong phòng bếp khiến phòng bếp trở nên nhỏ hơn rất nhiều.
"Đúng thế." Trì Tĩnh Tây xắn tay áo lên làm lộ ra một đoạn da thịt màu lùa mì, vừa săn chắc lại vừa thon dài.
Anh ta nhìn Tiểu Trúc đang phân loại rau thì tự động đi tới bên cạnh bồn rửa tay để nhặt kĩ rồi rửa sạch.
Tiểu Trúc cau mày, đỡ đẫn một lúc rồi mới bắt đầu làm việc.
Cô ấy nhìn Trì Tĩnh Tây, thấy anh ta làm rất điêu luyện, chắc là sẽ làm tốt được.
Tiểu Trúc ngạc nhiên, sao người đàn ông này còn biết làm việc nhà như rửa rau thái thức ăn chứ.
"Em có cần xử lí đống đồ anh mua ngoài kia không." Trì Tĩnh Tây vừa hỏi vừa nhìn về phía ngoài phòng khách, nói: "Anh nghĩ chị em sẽ thực sự nghe theo ý kiến của Mộ Mộ là không làm kỳ đà cản mũi, nếu không xử lí thì đống đồ bên ngoài sẽ ôi thiu."
Đồ anh ta mua toàn là đồ tươi mới.
Tiểu Trúc nhìn Trì Tĩnh Tây, nói: "Trì Tĩnh Tây, chỗ thức ăn kia anh xào lên đi, tôi đi xử lí đồ bên ngoài."
Trì Tĩnh Tây ngẩn người, chớp chớp mắt, có chút mơ hồ nói: "Tiểu Trúc, em đang kiểm tra tay nghề của anh sao?"
Tiểu Trúc đỏ mắt, lập tức cởi tạp dề trên người xuống, nói: "Tôi đi xử lí đồ bên ngoài, anh xào thức ăn đi."
Trì Tĩnh Tây chặn đường lại.
"Trả lời anh đi rồi đi cũng được."
"Anh!" Tiểu Trúc ngẩng đầu lên, chống lại ánh mắt của Trì Tĩnh Tây.
Người đàn ông này rất cao, mang theo cảm giác bí bách cúi đầu nhìn cô ấy, biểu hiện rõ ràng nếu cô ấy không trả lời thì sẽ không tránh ra.
Tiểu Trúc không thể làm gì khác đành phải nói qua loa: "Ừ, anh cứ coi là thế đi, đang kiểm tra tay nghề của anh, anh nói phải thì là phải."
Đôi mắt Trì Tĩnh Tây hơi lóe lên, tiến gần hơn một chút, hơi thở của anh ta bao trùm lấy Tiểu Trúc.
"Mặc tạp dề giúp anh." Anh ta nói.
Tiểu Trúc nhìn Trì Tĩnh Tây, cau mày nói: "Anh quá cao, tôi không với tới."
Trì Tĩnh Tây hơi cúi thấp người xuống, phối hợp với lời của cô ấy.
Tiểu Trúc bất đắc dĩ, đành phải mặc tạp dề giúp Trì Tĩnh Tây, sau đó miễn cưỡng thắt dây lưng giúp.
"Em phải học cách thích nghi, phải thành thói quen." Trì Tĩnh Tây nói.
Tiểu Trúc không nói gì thêm, chỉ thờ ơ nói: "Anh nấu nhanh đi."
Trì Tĩnh Tây quay đầu lại nhìn Tiểu Trúc, ánh mắt thâm thúy.
"Chiếc tạp dề này hơi nhỏ."
Tiểu Trúc nhìn tạp dề trên người anh ta, đúng thật.
"Ngày mai sẽ mua một cái lớn hơn." Tiểu Trúc nói.
"Ừm." Giọng điệu mang theo chút mong đợi: "Em đang hy vọng anh có thể tới nấu cơm cho mọi người nữa sao?"
Tiểu Trúc sững người, chết lặng tại chỗ, miệng hơi mở ngơ ngác nhìn anh ta.
"Anh không ngờ em lại mong đợi anh tới như vậy." Trì Tĩnh Tây bật cười rạng rỡ, nụ cười thật chói mắt.
Con ngươi Tiểu Trúc sâu hơn một chút: "Anh không cần phải mè nheo nữa, đừng vào nhà chúng tôi làm gì."
Sau đó cô ấy duỗi tay đẩy người anh ta ra, bản thân thì đi ra ngoài.
Gương mặt xinh đẹp đỏ bừng.
Cô ấy hít sâu một hơi, bắt đầu sắp xếp đồ ăn tươi sống bên ngoài.
Sau khi sắp xếp xong đồ ăn mới biết Trì Tĩnh Tây mua quá nhiều.
Cô ấy đi gõ cửa phòng Cố Hảo.
"Vào đi." Bên trong truyền ra giọng nói của Cố Hảo.
Tiểu Trúc đẩy cửa vào, nhìn Cố Hảo, đôi mắt to ai oán: "Chị, chị nhốt mình trong phòng làm gì."
"Không muốn làm bóng đèn chứ sao nữa." Cố Hảo thẳng thắn nói: "Mộ Mộ nói rất đúng, chị cũng cảm thấy có lý."
"Chị làm như vậy khiến em rất lúng túng." Tiểu Trúc đi tới, vươn tay kéo Cố Hảo: "Chúng ta đi ra ngoài đi, em đã sắp xếp đồ ăn xong hết rồi, chị ra ngoài đi. Mình em ở bên ngoài rất không thoải mái, nếu không em cũng tự nhốt mình trong phòng đấy."
"Như vậy sao được?" Ánh mắt Cố Hảo thay đổi, nói: "Em như vậy không nghĩ Trì Tĩnh Tây sẽ lúng túng như thế nào sao?"
Tiểu Trúc hơi chu miệng: "Do anh ta tự tìm."
"Được rồi, chị sẽ đi ra ngoài." Cố Hảo đành đứng dậy, đi ra ngoài cùng em gái.
Vừa ra khỏi cửa phòng thì mùi thơm đã xông vào mũi.
Hai người sửng sốt.
Cố Hảo nói: "Thơm quá, không lẽ là Trì Tĩnh Tây đang xào thức ăn sao?"
"Đúng vậy." Tiểu Trúc gật đầu nói: "Anh ta nói biết xào, em cũng chưa xem thử."
Tiểu Trúc vừa nói vừa tò mò đi vào phòng bếp, thấy Trì Tĩnh Tây đang đảo đồ ăn.
Cô ấy mở lớn mắt kinh ngạc.
Cố Hảo cũng đi vào, kinh ngạc tới mức mở to mắt.
Hai chị em đều ngạc nhiên, thoạt nhìn Trì Tĩnh Tây nấu nướng rất điêu luyện.
Trì Tĩnh Tây là cảnh sát, dĩ nhiên là có năng lực quan sát rất nhạy bén.
Cửa phòng bếp có người đang đứng.
Trì Tĩnh Tây nghiêng đầu, nhìn thấy hai chị em nhà này đang há miệng ngạc nhiên liền bật cười, nói: "Hai người đang nóng lòng chờ đợi lắm đúng không? Sắp xong rồi đây, tôi nấu hai nồi, nồi này để chưng, chảo này để xào."
Thực sự đang bật hai bếp.
Cố Hảo và Tiểu Trúc đều thấy được, trên bếp đang đun một cái nồi đất.
Không biết trong nồi đất đang chưng cái gì, chỉ thấy hơi nóng đã bốc lên.
Cố Hảo dùng cùi chỏ chọc chọc em gái Cố Tiểu Trúc.
Tiểu Trúc giật mình quay đầu nhìn chị gái.
"Rất giỏi!" Cố Hảo giơ ngón tay cái lên, mỉm cười nhỏ giọng nói: "Nhất định là một người đàn ông tốt."
Một người đàn ông tốt giỏi việc nhà.
Lúc này, điện thoại của Trì Tĩnh Tây lại reo vang.
Trì Tĩnh Tây đảo đồ ăn xong liền cho ra đĩa.
Xong xuôi mới cầm điện thoại lên nhìn, không nhận.
"Để tôi." Tiểu Trúc mở miệng đúng lúc: "Anh đi nghe điện thoại đi."
Trì Tĩnh Tây nói: "Không cần đâu, là Phong Dập Thần gọi tới, anh không muốn nghe."
Điện thoại vừa bị ngắt lúc này lại vang lên, anh ta cũng không có tâm trạng nhận.
Cố Hảo vừa nghe thấy tên của Phong Dập Thần thì sắc mặt hơi đổi.
Tiếng chuông điện thoại ngừng một lúc, sau đó lại vang lên.
"Phiền muốn chết." Tiểu Trúc nói: "Anh đi nghe điện thoại đi, hận anh ta gần chết."
Nói rồi kéo Trì Tĩnh Tây sang một bên, bản thân thì đi rửa nồi sạch sẽ tiếp tục nấu nướng.
Trì Tĩnh Tây cầm theo điện thoại, không thể làm gì khác đành phải ra ngoài nghe điện thoại.
"Alo, cậu có việc gì?"
"Cậu xuống đây." Phong Dập Thần trầm giọng nói: "Bây giờ tôi đang ở cửa tiểu khu nhà Cố Hảo."
"Cậu đang ở đây?" Trì Tĩnh Tây kinh ngạc nói: "Cậu tới đây làm gì?"
"Cậu giúp tôi một chuyện." Phong Dập Thần nói một cách đương nhiên.
"Dựa vào đâu mà tôi phải giúp cậu làm việc chứ?" Trì Tĩnh Tây cau mày, nói: "Cậu cho rằng cậu là ai, tôi không làm."
"Cậu mau xuống đi, nếu không tôi sẽ thu hồi lại Thập Lý Hoa Đình, cho cậu ngủ ngoài đường."