Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 142: Có muốn thử không?

Khi cánh cửa mở ra, Phong Dập Thần thấy Cố Hảo mặc một chiếc áo choàng tắm màu trắng rộng thùng thình.

Cô đứng ở cửa, chiếc áo choàng tắm màu trắng kia rất dài, đó vốn là của anh, dài đến mắt cá chân cô, cả người cô bị bao bọc rất kín, chỉ lộ ra một đôi chân.

Đôi chân cô nho nhỏ, thanh tú trắng nõn, đầu ngón chân lại xinh xắn đáng yêu, đầy đặn như những viên trân châu.

Nhưng giẫm trên mặt đất lại làm cho đôi mắt Phong Dập Thần không khỏi nhíu chặt lại, lúc này mới anh mới ý thức được không có giầy.

Phòng tắm của anh không có đôi dép vừa vặn.

Phong Dập Thần giương mắt, chống lại khuôn mặt của cô.

Lúc này, khuôn mặt nhỏ nhắn của Cố Hảo ửng hồng, đôi môi đã bị cắn đến rách nhưng ánh mắt đã trấn tĩnh lại.

Xem ra hiệu quả của thuốc đã bị kiểm soát rồi.

Nhìn Phong Dập Thần ở cửa, Cố Hảo hơi khựng lại, sau đó cô mỉm cười, mở miệng nói: "Anh Phong, tôi không sao rồi, cám ơn anh đã cứu tôi."

Nói thế nào đi nữa, nếu không có người đàn ông này, cô sẽ không thể an toàn thoát thân được.

Sự biết ơn dành cho anh ấy là không thể nói thành lời.

Phong Dập Thần nhíu mày, đôi mắt siết chặt.

Cô thà cắn rách môi, chịu tra tấn cũng sẽ không gọi anh hỗ trợ.

Anh muốn cô cân nhắc, cẩn thận suy nghĩ một chút, kết quả lại thành ra như vậy.

Ánh mắt Phong Dập Thần di chuyển vài lần, nhìn cô, nói: "Cô chắn chắn không sao?"

Giọng anh rất khàn, đặc biệt có từ tính, nghe cực kỳ gợi cảm.

Hít vào một hơi, Cố Hảo gật đầu: "Không sao rồi."

Cô đã chịu đựng hết rồi, nước lạnh như băng cuốn nhiệt độ đi, mang lý trí trở về.

Bây giờ cô cảm thấy rất bình tĩnh.

Đối mặt với ánh mắt tràn ngập nghi ngờ của Phong Dập Thần, cô khẽ cười: "Thật sự không sao rồi."

Phong Dập Thần gật đầu, trong lòng xẹt qua một cảm giác mất mác."Không sao là tốt rồi, nghỉ ngơi một chút đi, quần áo của cô sẽ sớm được đưa tới."

"Tôi sẽ thu dọn, anh bận gì thì đi đi." Cô nói xong thì mỉm cười, xoay người đi vào trong toilet.

Phong Dập Thần nhìn bóng dáng mảnh khảnh của cô bị bao bọc trong chiếc áo choàng tắm rộng lớn, trong lòng hơi chua xót.

"Để lát nữa người giúp việc dọn dẹp là được." Anh ta trầm giọng ra lệnh.

"Không cần đâu, tôi có mang quần áo theo, vẫn là để tự tôi thu dọn thì hơn." Cố Hảo cũng không quay đầu lại, mở miệng nói.

Phong Dập Thần ngẩn ra, trong ánh mắt lộ một tia nguy hiểm.

Bỗng nhiên, anh sải bước về phía phòng tắm, chẳng mấy chốc đã đến sau lưng cô.

Khi Cố Hảo đang thu dọn quần áo của mình, Phong Dập Thần đã đến trước mặt cô.

Cô hoảng sợ, quần áo trong tay lơ đãng rơi xuống, lại rơi trên sàn nhà.

Hai tay cô bị anh nắm lấy, giây tiếp theo, anh nâng nách cô, dùng sức nhấc cô lên trên bồn rửa tay bên cạnh.

Cố Hảo ngồi trên đó, theo bản năng giương mắt.

Phong Dập Thần đứng trước mặt cô, khuôn mặt ảm đạm, bàn tay to của anh nắm cô, nâng lên, trong mắt là lửa giận rất rõ ràng.

Anh tức giận?

Cố Hảo ngạc nhiên, "Anh Phong, anh ——"

"Tôi nói, để giúp việc thu dọn, cô có thể nghỉ ngơi rồi." Anh ta trầm giọng nói, mang theo lửa giận rất lớn.

Cố Hảo ngẩn ngơ, cảm nhận được cơn tức của Phong Dập Thần, cô mím môi.

Phong Dập Thần lại nhìn thấy cô mím môi, đôi môi bị cắn đến rách lại làm cho người ta tức giận.

Ngón tay anh dùng sức, lực đạo tăng lên, tức giận nói: "Cô lúc nào cũng không nghe lời, cô khổ một lần, còn không biết trân trọng, không để cô thu dọn, cô còn thu dọn, cô đây là thích chống lại tôi đúng không?"

Cố Hảo im lặng.

Chống lại anh?

Cô không có ý đó, cô chỉ cảm thấy làm phiền anh, cô chỉ muốn tự giác một chút mà thôi, huống chi là quần áσ ɭóŧ của mình, cô hy vọng tự mình thu dọn vẫn hơn.

Một lúc lâu sau, Cố Hảo mới mở miệng, nói: "Anh Phong, để tôi tự thu dọn quần áo của mình là được rồi, tôi sợ không tiện làm phiền người khác."

Ánh mắt Phong Dập Thần tối tăm nhìn cô.

Cố Hảo cong môi, cho anh ta một nụ cười cảm kích: "Thật sự cảm ơn anh, anh Phong, lần này, tôi thật lòng thật dạ cám ơn anh, nếu không có anh, có lẽ tôi đã rất thảm, bây giờ chỉ sợ là không có dũng khí đứng trước mặt cậu như thế này. Tôi rất trân trọng may mắn, cũng rất trân trọng mạng sống."

Bởi vì cô biết mình không thể chết được.

Cô còn con.

Cho nên, cô trân trọng may mắn, trân trọng mạng sống.

Nghe thấy cô dùng giọng điệu như thế nói chuyện với mình, Phong Dập Thần rùng mình.

Giọng điệu chân thành, dịu dàng, khàn khàn, kiềm chế.

Tóm lại rất phức tạp.

Anh bình tĩnh nhìn cô một lúc, không lên tiếng.

Cố Hảo bị ràng buộc trên bồn rửa tay, không đi được, cũng không động đậy được, thân thể đều cứng nhắc.

Cô hít một hơi, nói: "Anh Phong, anh thả tôi xuống dưới đi."

Mũi cô hơi nóng.

Nhất là khi nhìn thấy anh ở trước mặt mình, sắc đẹp trước mặt, trong cơ thể cô vẫn còn lưu lại một ít thuốc, đương nhiên không đến mức làm tổn thương đến người khác và bản thân, nhưng vẫn hơi ngứa ngáy.

Anh càng ở trước mặt cô, trong lòng cô lại càng khổ sở.

Thấy sắc mặt cô thay đổi, biểu tình của Phong Dập Thần cũng trở nên cân nhắc, ánh mắt lại mờ ám.

"Tác dụng của thuốc vẫn chưa hết sạch à?"

Cố Hảo lập tức hít một hơi, mở miệng nói: "Anh Phong, tàm tạm rồi, tôi cảm thấy đã không còn đáng ngại nữa, thả tôi xuống dưới đi."

Phong Dập Thần nhìn cô: "Cô chắc chắn?"

Cố Hảo nghiêm túc gật đầu."Đúng vậy, anh Phong, hiệu quả của thuốc đã hết 90% rồi."

Nghe vậy, Phong Dập Thần nhíu mày: "Vậy nếu 10% còn lại làm hại cô thì sao?"

Cố Hảo mím môi, nói: "Không sao cả, sẽ không, tôi sẽ không làm tổn thương chính mình."

"Vậy nếu như tổn thương tới đàn ông khác thì sao?" Anh ta lại hỏi lại, ánh mắt sáng rực.

Cô ngây người, cắn răng, nói một câu: "Anh yên tâm, tôi sẽ không ép buộc đàn ông khác."

Phong Dập Thần cười chế giễu, bỗng nhiên tiến lên một chút, tay anh đặt trên đùi cô, nghiêng người tới gần, giam cô giữa mình và bồn rửa tay.

Anh ta mỉm cười, cực kì đẹp trai.

Trong lòng Cố Hảo lập tức rung động, không khỏi nhảy loạn xạ.

Đôi mắt cô né tránh, không dám chống lại con ngươi tối đen của Phong Dập Thần.

Anh ta mỉm cười tràn ngập mị lực như thế, cô sợ mình không kiên định, đẩy ngã rồi nhào vào anh mất.

Cô cắn chặt răng.

Màu mắt của Phong Dập Thần biến đổi, trong con ngươi sâu không thấy đáy hiện lên một ngọn lửa: "Đừng cắn nữa, nhìn tôi."

"Nhìn, nhìn anh làm gì?" Cô ngơ ngác hỏi lại, hỏi xong lại cảm thấy mình thật ngu ngốc.

"Cô nói xem?" Anh không nhanh không chậm mở miệng, giọng nói dịu dàng, khàn khàn, từ tính, trong giọng điệu cũng lộ ra sự dịu dàng: "Không dám nhìn tôi à?"

"Tôi ——" Cố Hảo nghẹn.

"Chột dạ?" Người đàn ông lại lên giọng, rất gợi cảm: "Có phải là sợ 10% hiệu quả của thuốc vẫn còn tác dụng nên không dám nhìn tôi?"

Cố Hảo ngạc nhiên, đỏ mặt khó xử.

"Sẽ không, sẽ không." Cô lại mở miệng, giọng điệu cũng không kiên định.

Phong Dập Thần nhìn chằm chằm khuôn mặt ửng hồng của cô, môi bạc hơi cong lên, "Nếu có thì sao?"

"Sẽ không." Cô lập tức phản bác.

"Vậy có muốn thử không?" Giọng anh khàn khàn.