Tổng Tài Cực Sủng Cô Vợ Mạnh Mẽ

Chương 141: Thiếu đàn ông

Dọc đường đi, xe của Phong Dập Thần lao nhanh như một mũi tên, thẳng đến biệt thự trên núi.

"Tôi khó chịu." Cố Hảo thật sự bị tra tấn đến điên rồi.

Chiếc xe xóc nảy, cô lại cực kỳ khó chịu, muốn gỡ bỏ quần áo trên người mình: "Tôi rất nóng."

"Tôi mở điều hòa rồi!" Phong Dập Thần trầm giọng, nói: "Gió lạnh thổi sẽ khiến cô dễ chịu hơn."

"Tôi không cần điều hòa."

Cố Hảo chưa từng bị như bây giờ, cô cảm thấy bây giờ cô không cần cái gì cả, chỉ muốn một người đàn ông.

Mà người đàn ông này nhất định phải là Phong Dập Thần.

Đúng, trong đầu cô liền kiên định ý tưởng này, trừ Phong Dập Thần ra, cô không muốn người khác.

Cô không ngờ mình lại không có tiền đồ như vậy, chỉ là, cô cảm thấy mình không chiến thắng nổi ý chí của bản thân.

Cô sắp thất thủ rồi.

"Cô chịu đựng một chút, chúng ta sắp tới rồi." Phong Dập Thần vươn tay nắm lấy tay cô.

Nhưng Cố Hảo lại ôm chặt cánh tay của anh, không buông tay.

Dường như ôm như vậy mới có thể khiến cô kiên định hơn.

Anh không còn cách nào khác, chỉ có thể một tay lái xe, còn phải an ủi cô: "Cố Hảo, cô tỉnh táo lại đi, đừng như vậy, tôi không thể lái xe được."

Một hồi lâu nhân, anh ta mới dám rút tay mình ra, sau đó vội vàng điều chỉnh hộp số.

Phong Dập Thần nhanh chóng đưa cô tới biệt thự trên núi.

Chiếc xe dừng lại, Phong Dập Thần nhanh chóng mở cửa xe, ôm Cố Hảo xuống.

Quản gia nhìn thấy thì bị dọa."Thưa anh ——"

"Tất cả mọi người không được vào tòa nhà chính!" Phong Dập Thần trầm giọng phân phó xong, đá cánh cửa của tòa nhà chính trong biệt thự.

Dọc đường lên tầng, anh ôm Cố Hảo lên phòng ngủ chính trên tầng hai, sau khi đi vào thì tiến thẳng vào phòng tắm, Phong Dập Thần đặt Cố Hảo trong bồn tắm rồi xả nước lạnh.

"A ——" Cố Hảo hoảng sợ, nước lạnh kí©ɧ ŧɧí©ɧ khiến cô lập tức tỉnh táo lại.

Cố Hảo bất ngờ ngẩng đầu, cô nhìn về người đàn ông trước mắt.

Phong Dập Thần cúi đầu nhìn cô, ánh mắt thâm thúy mà lại nghiêm túc: "Cố Hảo, cô tắm nước lạnh trước đã, nếu có thể giảm tác dụng của thuốc thì rất tốt, còn nếu không giảm, ít nhất cũng giúp cô tỉnh táo lại nhiều hơn, đến lúc đó hãy quyết định, có cần tôi giúp cô hay không."

Cố Hảo hoàn toàn ngẩn ngơ.

Lúc này anh thật là quân tử.

Nhưng bây giờ cô không cần quân tử, thứ cô cần là dã thú.

Vậy phải sao cho tốt đây?

Cô mím môi, dòng nước tiếp tục chảy, lạnh và nóng xen lẫn nhau, băng và lửa đối nghịch nhau.

Cô hít vào một hơi.

Phong Dập Thần điều chỉnh nhiệt độ nước cao lên một chút, nói: "Cô tắm trước đi, nhiệt độ này sẽ không gây cảm, tôi sang phòng tắm khác tắm rửa một chút."

Cô chống lại đôi mắt của anh, há miệng nhưng cuối cùng vẫn là không nói gì.

Thật ra cô muốn nói, tắm cùng nhau cũng được.

Nhưng không thể nói ra những lời này được.

Dù sao thì cô cũng là một người phụ nữ.

Cô cũng không đến mức da mặt dày thiếu đàn ông như thế.

Có lẽ Phong Dập Thần nhìn ra sự do dự của cô, anh nhìn cô không chớp mắt, nói: "Tôi không muốn lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn."

Cố Hảo hơi hoảng hốt.

Bỗng nhiên cô cảm thấy anh là một người quân tử chân chính.

Mà cô thì sao?

Trong đầu cô bỗng nhiên dần hiện ra cảnh tượng lúc trước.

Cô gái có gương mặt xinh đẹp kia, cô ta nói chủ động yêu thương, nhung nhớ Phong Dập Thần.

Đó là đối tượng kết thân của anh.

Ách, có lẽ nguyên nhân anh không lợi dụng lúc người khác gặp khó khăn là bởi vì anh có đối tượng kết thân rồi.

Cô lập tức chản nản.

Nhìn chằm chằm dòng nước dần tràn đầy, bao phủ lấy chân mình, cô cứ ngơ ngác nhìn, mãi cũng không có phản ứng.

Có lẽ anh đã có vị hôn thê rồi.

Cho dù không phải thì cũng là đối tượng kết thân, thái độ của anh ấy với cô gái kia cũng không bình thường.

Ngày đó, cảnh tượng anh và cô gái rời đi chói mắt như thế.

Nghĩ lại, cô thấy mình thật giống như một trò cười.

Cảnh tượng đó như một mũi kiếm sắc bén, đâm thẳng vào trái tim Cố Hảo, làm cô đau đến mức không thở nổi.

Không thể.

Cô không thể lợi dụng lúc mình cần đàn ông mà làm to chuyện ra như thế.

Cô không thể không có đạo đức, không có lương tri.

Thấy vẻ mặt của Cố Hảo giống như đứa trẻ bị lạc mất phương hướng, Phong Dập Thần nheo mắt.

Xem ra, cô vẫn chưa chuẩn bị tốt.

"Anh đi ra ngoài đi." Cố Hảo bỗng nhiên mở miệng nói, trong giọng nói đã không còn khàn khàn như trước nữa: "Tôi tự mình kiên trì, tôi nghĩ là mình có thể."

Không có gì đáng lo ngại cả.

Cô có thể tự mình sinh con, tự mình nuôi đứa nhỏ khôn lớn, cũng có thể chịu được nỗi đau xé tim gan khi mất con, cô không hề sợ hãi, chút thuốc này lại càng không thể làm gì được cô.

Cô nhất định có thể.

Phong Dập Thần lại ngẩn ra, anh nheo mắt, trong giọng nói có phần không kiên nhẫn: "Được rồi, vậy cô thử đi."

Nói xong, anh xoay người rồi đi ra ngoài.

Không biết vì sao, cho cô cơ hội để cô cân nhắc rõ ràng xem có nên tiếp nhận anh mà không hối hận, là tác phòng quân tử của anh, theo lý thì nên như thế.

Nhưng cô thật sự cân nhắc lại khiến anh càng thêm tức giận.

Chẳng lẽ đây không phải kết quả mà mình mong muốn hay sao?

Phong Dập Thần đứng ở cửa một lúc, anh nhắm mắt lại, che lấp tia sắc bén trong đáy mắt, anh xoay người đi ra ngoài, đi vào phòng tắm bên cạnh tắm rửa.

Trước tiên tắm rửa sạch sẽ một thân đen đủi này đã rồi nói sau.

Đợi đến khi Phong Dập Thần đi rồi.

Cố Hảo đứng dậy, đi đến cửa phòng tắm, đóng cửa phòng lại, khóa trái nhốt mình bên trong.

Cô phải tự mình vượt qua, đây là hậu quả mà cô nên gánh vác.

Không bảo vệ được bản thân thì nên chịu giáo huấn, không bị Trần Lập Phi làm nhục đã là trong cái rủi có cái may.

Nước chảy tí tách theo quần áo, nhỏ giọt trên sàn nhà trơn bóng.

Cô đi chân trần trên sàn nhà, từng bước một, đi vào bồn tắm lớn.

Nước ấm.

Cô điều chỉnh nước ấm thành nước lạnh.

Cô đứng dưới vòi hoa sen, chống đỡ làn nước lạnh như băng, trong nóng ngoài lạnh, hai bên gia tăng công kích.

Khiến cô rất khổ sở.

Phong Dập Thần tắm xong rồi trở về, anh thay một bộ quần áo thoải mái ở nhà, càng tôn thêm dáng người cao lớn.

Tóc anh ướt sũng rơi trên trán, nhìn có chút nghịch ngợm.

Tới cửa phòng tắm, bên trong là tiếng nước chảy ào ào, anh vươn tay gõ cửa.

"Cố Hảo?"

"Đừng vào!" Bên trong truyền ra tiếng kìm nén của Cố Hảo.

Anh sửng sốt, hơi do dự, cuối cùng vẫn giơ tay vặn tay nắm cửa.

Không vặn được.

Khóa rồi?

Anh đứng ở cửa, mày nhíu lại, trầm giọng nói: "Cô đừng cố ép bản thân, tôi có thể gọi bác sĩ giúp cô, cũng có thể đưa cô đến bệnh viện."

Không có tiếng trả lời.

Cố Hảo hít vào một hơi, hơi khó chịu, lòng chua xót nghĩ, anh quyết định giúp cô mời bác sĩ, sẽ không tiếp xúc thân mật với cô.

Mà trong lòng cô cũng sáng tỏ.

Chỉ là không biết vì sao, trong lòng lại khó chịu như thế.

Cô hít vào một hơi, nói: "Không cần mời bác sĩ, tôi có thể làm được. Cho tôi một tiếng, anh cứ mặc kệ tôi."

Phong Dập Thần ngẩn người, trầm giọng nói: "Cô chắc chắn mình có thể chống cự được?"

"Tôi có thể." Cố Hảo trầm giọng nói.

Cho dù không thể, cũng sẽ không để anh chê cười.

Ý chí chiến đấu trong lòng cô bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ, cô đứng trong dòng nước lạnh như băng, vẫn không nhúc nhích, cắn răng chịu đựng.

Mặc cho dòng nước lạnh lẽo kia mang đi sức nóng trong cơ thể.

Một giờ sau, Phong Dập Thần đi qua đi lại ở cửa, không bước vào.

Mãi đến khi tiếng nước chảy dừng lại.

Năm phút sau.

Cửa mở.