Tịnh Sơ đi đến đối diện hắn, cô vẫn chưa quen được ánh sáng trong phòng, liền hỏi thử: "Ba, con có thể kéo rèm ra được không?"
Căn phòng thật tối, cảm giác giống như đang chơi trốn tìm, mắt cô có vẻ không được thoải mái.
Thẩm Lâm thở ra một ngụm khói trắng, tựa như sương mù mà lan tràn khắp căn phòng tăm tối, hắn mở miệng: "Có thể."
Tịnh Sơ kéo rèm ra, ngoài cửa sổ là một ban công rất rộng, trên ban công có những chậu hoa được chăm sóc rất tươi tốt.
Bên ngoài, ánh sáng mặt trời nhanh chóng chiếu vào căn phòng.
Cô quay đầu lại, thấy Thẩm Lâm đang cau mày, như thể đang suy nghĩ điều gì đó.
"Tiểu Sơ!" Ánh mắt của Thẩm Lâm chậm rãi nhìn cô, sâu thẳm khó lường.
Những người có tiền tài và địa vị, đặc biệt là những người có địa vị càng cao, họ có khí chất rất giống nhau, đều mang lại cảm giác khó gần, Thẩm Lâm chính là như vậy.
Tuy nhiên, Tịnh Sơ từ lâu đã biết rõ, mặc dù cô và hắn không quá thân thiết, nhưng thật ra cô cũng không quá sợ hắn như những người khác.
Trong lòng Tịnh Sơ thấy được, Thẩm Lâm nhìn có vẻ uy nghiêm, nhưng đối với đứa con gái độc nhất vô nhị của mình, hắn luôn mang vẻ mặt ngọt ngào đến lạ thường.
"Đêm qua..." Thẩm Lâm dừng lại một chút, lại tiếp tục hỏi: "Con ngủ ở tầng 6 sao?"
"Vâng." Tịnh Sơ ngồi trên ghế sô pha bọc da mềm mại, nhìn hắn gật gật đầu.
Vài năm trước, Thẩm Lâm tự tay thiết kế một loạt các phòng trong ngôi nhà, tất cả đều được thi công tỉ mỉ bởi đội ngũ nước ngoài nổi tiếng.
Sau một thời gian, hắn không cho thuê cũng không bán, mà đem nơi đó thành chỗ ở chính của mình.
Hắn đã cử người thiết lập khóa vân tay của bản thân và Tịnh Sơ ở tất cả các cửa phòng.
Ban đầu Tịnh Sơ sống trong một căn biệt thự trên sườn núi. Kể từ khi được Thẩm Lâm đưa về, cô vẫn luôn ở trong căn nhà đó.
Nhưng cô thật sự không thích nơi đó, trống trải lại cô đơn, giống như một nhà tù xa hoa vậy.
Cho nên, cuối năm trước, cô đã nói với Thẩm Lâm ý nghĩ của bản thân.
Thẩm Lâm luôn đáp ứng những yêu cầu của cô, liền đồng ý, cử người chuyển đồ đạc của cô về nhà mà hắn thường xuyên lui về.
Cô chọn ở trên tầng 6, từ lúc đấy cô luôn chỉ ở trên khu vực này.
Vài tháng trước, Thẩm Lâm mang theo phụ nữ về nhà qua đêm, đại khái là uống say, ấn lung tung số tầng, như vậy mà ấn phải tầng cô ở.
Hai người ở sau cửa hôn nhau không biết trời đất, nữ nhân kia rúc vào l*иg ngực hắn, lộ ra bộ ngực sữa, Thẩm Lâm gấp gáp đến mức không chờ nổi mà duỗi tay cởi thắt lưng vướng víu.
Tịnh Sơ theo thói quen nửa đêm tỉnh dậy, từ giường đi ra phòng khách lấy nước, mở cửa vừa lúc nhìn thấy cảnh tượng nóng bỏng ấy, cô ngay lập tức hóa đá tại chỗ.
Bàn tay người phụ nữ chạm đến đũng quần Thẩm Lâm, vuốt ve đồ vật kia.
Bởi vì Thẩm Lâm chậm chạp không chịu động đậy, cô ta tức muốn ói ra máu nhưng lại tao tao làm nũng: "Lâm ca, anh thật cứng, thật dài a ~"
Tịnh Sơ tiến không được mà lùi cũng không xong, ánh mắt dao động.
Thẩm Lâm phát hiện ra cô đang ở đây, ngây ra một giây, nháy mắt hắn liền tỉnh táo lại.
Hắn nhanh chóng đẩy bộ ngực lớn kia ra, dùng tay kéo khóa quần, trong tay người phụ nữ kia tựa như bị cướp mất đồ vật, còn chưa từ bỏ ý định mà đuổi theo cọ cọ lên người hắn.
Hắn thay đổi sắc mặt, đưa tay tát cho nữ nhân kia một bạt tai.
Lại đối đãi với Tịnh Sơ thật hòa hoãn, hắn hướng tới cô truyền đạt ánh mắt xin lỗi, rồi tùy ý lôi kéo nữ nhân đang ở trên người hắn đi ra ngoài.
Tịnh Sơ không thể tiêu hóa được sự việc này, không nghĩ mấy tháng trôi qua, sự việc này lại lần nữa tái diễn.
Đêm qua, là hắn đi nhầm lần thứ hai.
Tiếp tục đem về người phụ nữ khác, cô ta cái gì cũng hơn hẳn người phụ nữ trước, thoạt nhìn so với người kia thì lần này càng muốn thao.
Lần này có vẻ như Tịnh Sơ cũng dễ dàng tiếp nhận được sự việc.
Cô cảm giác mình như được kim chủ baba - là Thẩm Lâm đang bao nuôi vậy.
Kim chủ baba không cẩn thận đi nhầm phòng, nhưng tất cả đều là của hắn, cũng không thể xem là hắn sai được.
Chỉ là, bắt đầu từ đêm nay, cô cần nhắc nhở chính mình phải luôn nhớ đem một cốc nước vào phòng trước khi đi ngủ.