Cả người Diệp Thành lao theo kiếm, kiếm khí như cầu vồng, dường như có thể chém rớt được cả sao trên trời.
Nhưng vô ích, thanh niên áo bào đen cũng chỉ búng tay một cái liền dễ dàng đánh nát ánh kiếm của Nhất Kiếm Cách Thế và ảo ảnh thiên tướng, sau đó phất tay áo, đánh cho Diệp Thành và thần binh bay đi.
“Diệp Thành, giở hết các ngón nghề rồi chứ? Chỉ có chút thủ đoạn này thôi sao? Bản Chân Tiên đã xem rồi, chẳng buồn xem nữa”, thanh niên áo bào đen bật cười, trên khuôn mặt lạnh lùng như sông băng của thanh niên lộ vẻ chế giễu.
“Nếu chỉ có chút thủ đoạn và thanh thần binh này, thì bản Chân Tiên sẽ không giữ lại làm gì nữa, trực tiếp nghiền nát cậu, rút linh hồn đi, tra khảo từ từ. Đến lúc đó, với thủ đoạn của bản Chân Tiên, ta không tin cậu còn có thể cứng miệng không nói”.
Lăng Tiêu Chân Tiên bình thản nói.
“Khốn kiếp!”
Khoảnh khắc đó, không biết có bao nhiêu người trên Địa Cầu nghiến răng kêu lên.
Một số người hâm mộ trẻ tuổi của Diệp Thành chỉ mong có thể thay thế anh, đại phát thần uy, dạy cho người được gọi là Lăng Tiêu Chân Tiên kia một bài học. Rất nhiều người hâm mộ nữ của Hoa Hạ, Nhẫn Quốc, Âu Mễ, người da đen, người da trắng, người da vàng, lúc này thậm chí còn rơi nước mắt, quay đầu đi, không muốn chứng kiến cảnh tượng này.
Các cô gái của Sương Diệp nghiến chặt răng đến mức muốn vỡ ra.
“Gϊếŧ!”
Diệp Thành cầm kiếm lao ra.
Đằng sau anh, Cửu Thần Linh Lung Anh hiện ra không trung, mơ hồ có chín loại thần tướng xuất hiện.
Huyền Vũ, Chu Tước, Hải Hoàng, Đại Thánh… các thần tướng ảo ảnh đan xen hoán đổi, trong đó thần tướng Thanh Long bỗng sáng lên. Diệp Thành đầu tiên chém một nhát kiếm ra, lần thứ tư kích phát Nhất Kiếm Cách Thế, ảo ảnh thiên tướng lại bước ra, nhưng gần như mờ ảo trong suốt.
Đồng thời, thân hình anh nhoáng lên, hóa thành một con thần thú Thanh Long, cầm thần binh trong tay, biến lưỡi kiếm gãy thành đao, chém ra một luồng ánh đao cắt toạc hư không.