Năm tháng đã khiến rễ của hoàng kim cây khô giòn hơn, nay bị nắp quan tài đè lên khiến mùi ẩm mốc cùng bụi đen mù mịt bay lên bao phủ mọi người.
Lam Túy cùng Bạch Tố Hà nhanh chóng rút lui che đi miệng mũi, Du Thần và Báo Tử không kịp lùi ra xa liền bị bụi bay tới làm cho ho khan liên tục. Chỉ có Mông Tranh vẫn đứng nguyên tại chỗ, giống như bị trúng tà chỉ nhìn chằm chằm vào nắp quan tài
Một luồng ánh sáng màu cam từ trong đám bụi đen dần dần lộ ra, tựa như ánh sáng từ U Minh ẩn ẩn hiện hiện dưới lớp bụi đen, biến hóa kỳ ảo. Lam Túy phản xạ có điều kiện, thân thể căng cứng chuẩn bị đối phó với tình huống bất chợt xảy đến, chỉ có Mông Tranh không lùi mà tiến, chủ động bước tới chỗ ánh sáng phát ra.
"Mông Tranh!"
Bạch Tố Hà gấp gáp quát một tiếng, Mông Tranh lại để ngoài tai, khóe miệng mấp máy giống như tự nói gì đó, một dòng nước mắt liền lăn xuống.
Tình cảnh này hết sức quỷ dị, Lam Túy liếc mắt nhìn Quân Y Hoàng, chỉ thấy nàng vẫn đứng tại chỗ không có ý tứ cảnh báo, khiến cô cũng yên lòng. Bạch Tố Hà ở bên cạnh muốn lôi kéo Mông Tranh quay lại, Lam Túy liền chặn cô lại, híp mắt cẩn thận quan sát phát âm của Mông Tranh.
Bụi dần tản ra, tiếng ho khan của Du Thần và Báo Tử cũng dần tắt. Mọi thứ đều nhất mực yên ắng. Mông Tranh nói không ngừng, cuối cùng Lam Túy cũng nghe ra được nàng đang nói cái gì, chính là nhắc đi nhắc lại tên của môt người: A Phức.
Bụi rốt cuộc cũng lắng xuống, không còn động tĩnh gì khác. Lam Túy buông tay Bạch Tố Hà ra, chậm rãi bước đến chỗ quan tài
Ánh sáng màu cam bên trong quan tài đã không còn bị bụi che lấp, tản mát ra bên ngoài ánh sáng ấm áp. Lam Túy chăm chú nhìn kỹ, chỉ thấy bên trong cây treo mấy cái đèn l*иg Lưu Ly lớn tầm nắm đấm. Mặc dù đã trải qua nghìn năm, những cái đèn kia vẫn sáng rỏ, không có một chút lập lòe, soi sáng một vùng không gian nhỏ hẹp bên trong cây.
Không gian bên trong cái cây cũng không lớn, phạm vi khoảng chừng hia thước, được tu chỉnh thành một khối vuông ngăn nắp, bên trong được dán lên một lớp vàng trộn lẫn bạc, tạo nên những đường vân tựa như gân lá, được ánh đèn phản chiếu đến chói mắt. Chính giữa gốc cây, bên dưới những chiếc đèn là một nữ tử đoan chính đang ngồi, khoác lên người trường bào lông tuyết trắng mướt, eo thắt băng rộng, được cài bằng một viên phỉ thúy, nàm trên áo bào trắng lại càng chói mắt. Chân đi giầy bó cao màu bạc được thêu như ý đoàn văn, mũi giầy điểm xuyến bằng một hạt trân châu lớn bằng ngón cái.
Tư thế nữ tử ngồi rất đoan chính, hai tay đặt trên gối, mười ngón tay được áo che khuất, chỉ lộ ra móng tay Phụng Tiên. Cần cổ thẳng, cái cằm hơi giương cao, để lộ ra khuôn mặt tuyệt mỹ. Lông mi cong, khóe mắt sâu, mũi đẹp tinh xảo cùng bờ môi mỏng. Ngọn đèn chiếu rọi làn da trắng ngọc nõn nà, quai hàm sắc bén như gọt. Hai bên gương mặt cùng cần cổ được vây quanh bởi cổ áo lông cáo. Thứ duy nhất không thể thấy được chính là đôi mắt đã nhắm của nàng, nhưng có thể đoán được một khi cặp mắt ấy mở ra, chính là ánh nhìn sắc bén câu hồn đoạt phách.
Dung mạo này chính là nữ tử xinh đẹp múa trên mặt nước trong giấc mộng của Lam Túy, chính là chủ mộ - Hạ Lan Phức.
Hoàn toàn không thể nhận ra Hạ Lan Phức đã qua đời cả nghìn năm rồi, da thịt không có dấu hiệu hư hại, toàn thân tựa như người còn sống, nhìn qua giống như người đang nhắm mắt nghỉ ngơi bên trong hốc cây mà thôi. Dung nhan diễm lệ đến nỗi khiến mọi người cảm giác tùy lúc mà nàng sẽ tỉnh lại trừng mắt giận dữ mắng bọn họ.
Từ nhỏ Lam Túy đã nhìn qua không ít thi thể, biết rõ người xưa có rất nhiều phương thức bí truyền để bảo vệ thi thể không bị mục rữa, nhưng vẫn bị thi thể này dọa tới lui vài bước. Bạch Tố Hà mặc dù không bị dọa đến lui bước nhưng thần sắc cũng trở nên phức tạp, chỉ có Mông Tranh vẫn luôn thì thòa, từng bước từng bước tiến lên phía trước.
"Phức... A Phức... Ta rốt cuộc, lại gặp được nàng rồi..."
Không một ai nói lời nào, cũng không hành động gì, chỉ có tiếng thì thầm của Mông Tranh không ngừng vang lên.
Bên trong cổ mộ dưới lòng nhất, một thi thể không có chút nào giống như thi thể, một người lại đối với thi thể nghìn năm này tựa như đã rất lâu mới gặp lại. Tình hình này thật vô cùng quỷ dị, khiến Du Thần vốn muốn nhanh chóng vào bên trong tìm kiếm đồ cũng phải ngừng lại, cùng Báo Tử kinh hãi nhìn chằm chằm Mông Tranh, hai vị hảo hán không sợ trời không sợ đất nay mặt đầy kinh hãi.
"Lam Túy! Cô ta do cô đem xuống đây, rốt cuộc cô ta đang làm gì vậy!" Du Thần lùi từng bước về phía Lam Túy, tóc gáy trên cổ dựng thẳng tắp, thấp giọng giận dữ chất vấn Lam Túy.
Lam Túy làm bộ không nghe thấy, không thèm để ý tới hắn.
Mông Tranh đi đến cửa mộ lại không bước thêm nữa, si ngốc dùng bàn tay muốn chạm đến gương mặt Hạ Lan Phức: "A Phức... Đã lâu như vậy, nàng thật sự không thay đổi chút nào... Một chút cũng không đổi... A Phức, ta đến rồi, nàng mở mắt ra nhìn ta một chút? Được không?"
"Đúng rồi... Ta nhớ rồi, nàng sẽ không nhìn đến ta... Nàng nói nàng thà rằng trước đây không gặp ta, nàng không bao giờ muốn gặp ta nữa... Nàng đã chết! Nàng thà chết cũng không muốn ở bên cạnh ta! Nàng từng nói sẽ luôn ở bên cạnh ta, đều là lừa gạt ta!" Nước mắt Mông Tranh càng rơi càng nhiều, thần sắc trên mặt càng lúc càng cuồng loạn dữ tợn.
Du Thần thấy việc đã đến nước này mà Lam Túy cũng không phản ứng, Bạch Tố Hà cũng đứng ở một bên, đoán không ra bọn họ đang giở trò quỷ gì. Cầu người không bằng cầu mình, Du Thần cùng Báo Tử nháy mắt ra dấu cho nhau, từ sau hông rút ra mã tấu, hướng phía sau Mông Tranh đi tới.
Mông Tranh vẫn đứng bên đó nổi điên, không nhận ra chút động tĩnh nào. Khóe mắt Lam Túy nhắm lại, chỉ nhìn Mông Tranh mà không có ý muốn cảnh báo nàng. Ngược lại, Bạch Tố Hà không nhịn được, bước nhanh lướt qua Du Thần, đi đến bên cạnh Mông Tranh, một bạt tai đánh lên mặt Mông Tranh.
Âm thanh vang lên thanh thúy, Mông Tranh vô cùng kinh ngạc, nước mắt vì một bạt tai này mà ngừng rơi, sững sờ quay đầu lại nhìn Bạch Tố Hà, sau nửa ngày cũng không nói gì. Lam Túy cũng sững sờ, lập tức đi đến bên cạnh Quân Y Hoàng, hai tay khoanh trước ngực, một mực đứng xem kịch vui trước mắt.
"Người đã chết rồi, em khóc còn có tác dụng gì? Hơn nữa hai người có quan hệ gì chứ? Một người đứng đây, một người đã chết cả nghìn năm, đừng có làm như hai người rất thân quen như vậy, bệnh thần kinh nổi điên cái gì chứ." Bạch Tố Hà mặt lạnh lấy thu tay lại, trước sau như một nói ra lời khó nghe.
"Ta..." Mông Tranh mở miệng muốn phản bác, rồi lại cứng họng ngẩn ngơ, ánh mắt hồng hồng nhìn Bạch Tố Hà, xong lại quay đầu nhìn Hạ Lan Phức vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, trước đó còn đau khổ mà giờ lại không biết phải làm sao.
"Ta... Ta... Cô ấy là ai... Ta là ai! A Phức, A... Phức? Là ai? Các người là ai? Đây là đâu? Ta tại sao lại ở đây? Ta phải cứu A Phức, A Phức sẽ không chết. Ta sẽ để cho nàng sống, ta muốn nàng còn sống! Ngày mai chúng ta có thể rời đi, có thể rời đi.... A..." Mông Tranh hai tay ôm đầu, vẻ mặt tràn đầy thống khổ, toàn thân co rút, run rẩy trên mặt đất.