Thần sắc trên mặt Bạch Tố Hà từ trắng chuyển đỏ rồi lại hóa xanh, cuối cùng vẫn là nhìn không được Mông Tranh không ngừng cuồng loạn, hai ngón tay từ miệng túi rút ra một ngân châm nhỏ cắm vào lên đầu Mông Tranh
Cổ họng Mông Tranh rẽ rên lên một tiếng, cả người nghiêng trượt xuống an an tĩnh tĩnh dữa trên nền đất. Bạch Tố Hà cũng vì động tác của mình mà tiêu tốn đi chút sức lực tích góp được, vịn vào Mông Tranh ngồi xuống trước mặt nàng, cúi đầu không nó.
Từ im lặng đến ầm ĩ rồi đột nhiên lại yên tĩnh, Du Thần Báo Tử không biết làm sao, Lam Túy cùng Quân Y Hoàng cũng không có ý nhúng tay vào. Chỉ có ánh nến trong mộ vẫn không lay động, Hạ Lan Phức vẫn ngồi ngay ngắn như cũ, đối với một phen khôi hài trước mắt cũng không phát giác.
Hồi lâu Bạch Tố Hà cũng không có mở lời. Du Thần mất hết kiên nhẫn, Lam Túy hơi nhíu mi, mở miệng lạnh lùng nói: "Cô nhớ được bao nhiêu?"
"Cô đã biết? Quân Y Hoàng nói cho cô?"
"Biết rõ hay không, có quan trọng sao?"
Bạch Tố Hà ngẩng đầu nhàn nhạt nhìn về phía Lam Túy, lại chuyển hướng nhìn Quân Y Hoàng phía sau, chờ Lam Túy nói tiếp.
"Quân Quân làm sao đây?"
Bạch Tố Hà trầm mặc như trước, sau nửa ngày đột nhiên duỗi ra từng ngón tay chỉ về phía Hạ Lan Phức: "Một phần hồn phách của cô ấy bị lấy mất đang ở bên trong, hơn phân nửa đồ vật mang âm khí cũng được chôn bên trong, các người là thế gia trộm mộ, chẳng lẽ muốn ta giúp mấy người?"
Một câu cuối của Bạch Tố Hà khiến Lam Túy như mắc nghẹn, lúng túng ho khan hai tiếng, cũng không muốn khách sáo nói lời xin lỗi mất thời gian, trực tiếp bước tới chỗ Hạ Lan Phức đang ngồi.
Mới đi hai bước, một cánh tay chắn ngang trước mặt Lam Túy, sau đó Du Thần cả người đứng chắn trước mặt cô
Lam Túy nhướn mày, cũng không nổi giận, Du Thần nở nụ cười: "Lam gia chủ, cô còn nhớ rõ chúng ta đang hợp tác chứ?"
"Du ca nói cái gì vậy, chúng ta cùng nhau chia đều, sẽ không để cậu phần ít đâu."
"Ta từ bỏ."
"Cái gì?" Lam Túy kinh ngạc, còn tưởng rằng cô ở dưới đất lâu đến ngốc rồi.
"Không cần nghi ngờ, ta nói chúng ta chia đều, hiện giờ ta từ bỏ."
Thiên hạ không có ai bỏ sức mà không lấy công, Lam Túy biết mọi chuyện không đơn giản như vậy, nên cũng không nói gì, chờ Du Thần nói tiếp.
Quả nhiên sau đó Du Thần liền nói: "Lam gia chủ, chuyện giữa các người, ta một chút cũng không biết, cô cứ coi như ta và Báo Tử điếc mù đi, sau khi ra khỏi đây mọi chuyện chúng ta đều không biết. Có điều Du gia ta bỏ ra tài lực không ít, một đường đến đây cửu tử nhất sinh, bây giờ các người cho ta chọn trước một vật, cũng không coi là quá phận đi?"
"Du ca, trước mắt đừng nói mấy chuyện mập mờ như vậy, đây cũng không phải chỗ để đôi co nhiều lời, muốn gì thì cậu cứ nói thẳng đi."
"Lam muội quả là người sảng khoái, có điều thứ đồ này ta không thể nói. Cô để ta chọn trước, những thứ còn lại đều là của Lam gia, khoản mua bán này không phải là rất lời sao?"
Việc này quả thực vô cùng lời, nhưng Lam Túy ngay cả một giây suy nghĩ cũng không cần, trực tiếp từ chối: "Không được."
Hồn phách Quân Y Hoàng được gửi vào đồ vật bên trong, lỡ như bị Du Thần chọn mất, vậy cô đến nơi này cũng không có ý nghĩa gì cả. Cho dù tỷ lệ là một phần vạn, cô cũng không muốn thử.
Du Thần sững sờ, nụ cười trên mặt dần dần cứng lại, yên lặng nhìn chằm chằm Lam Túy, thần tình cũng lạnh xuống: "Nếu đã như vậy, chỉ có thể đổi sang cách khác thôi."
Từ sau lưng Du Thần nhanh chóng rút ra súng ngắn chĩa vào ngực Lam Túy: "Lam Túy, cô nghĩ thử xem, tốc độ của nữ quỷ kia nhanh hay đạn của ta nhanh hơn?"
Màu sắc khẩu súng trong tay Du Thần cô cùng quen mắt, Lam Túy theo phản xạ đưa tay sờ sau lưng, liền cứng người.
"Không cần nghĩ nưa, đây là súng của cô." Du Thần tiếp tục nói: "Xuống đất ta là tay mơ, kinh nghiệm không bằng lại thêm cô có một nữ quỷ hộ thân, ta chỉ có thể sử dụng chút thủ đoạn nho nhỏ này. Vậy đáp án của cô bây giờ là?"
Lam Túy cắn răng, không nói một lời. Khẩu súng này cô luôn để phía sau lưng, một đường tới đây có bao nhiêu mạo hiểm, đồ vật lớn như vậy lại không phát hiện ra bị Du Thần lấy mất. Súng này vốn được chuẩn bị để đối phó với đám người Du Thần, không ngờ lại thành tự đào hố chôn mình.
Quân Y Hoàng từ lúc Du Thần móc súng ra dù muốn động cũng cứng rắn dừng lại. Thứ này không phải lần đầu tiên nàng nhìn thấy, uy lực từng nghe Lam Túy nói qua, nàng không dám chắn có thể gϊếŧ Du Thần đoạt súng trước khi hắn nổ súng hay không.
Chỉ cần Du Thần tùy tiện bắn một phát, trên người Lam Túy tùy thời có thể bị thương nặng.
"Nàng đi đi."
Lam Túy vẫn đang suy nghĩ thì Quân Y Hoàng đã thay nàng trả lời. Lam Túy tức giận nhìn Quân Y Hoàng, vậy mà nàng lại không để ý tới cô, mắt phượng híp nhẹ thản nhiên nói: "Đại trượng phu nhất ngôn cửu đỉnh, nếu ngươi không giữ lời, thì ta sẽ khiến ngươi ở lại đây bồi táng cho nàng ấy."
"Lam Túy quả thực xinh đẹp, bất quá cũng không phải khẩu vị của ta, ta không có hứng thú cùng cô ấy tư thủ, cô yên tâm đi." Du Thần nghe vậy âm thầm thở hắt ra, cảm thấy toàn thân gân cốt đã thả lỏng. Một chiêu này của hắn chính là trở mặt với hai người họ, không nói đến Lam Túy, năng lực của Quân Y Hoàng hắn đã biết được, trong lòng cũng không nắm chắc. Không nghĩ tới một phen đánh cược này lại thắng.
"Muốn lấy cái gì thì mau tranh thủ thời gian đi, ở đó lề mà lề mề lải nhải cái lông nhà ngươi!" Lam Túy một đường bị xếp đặt, nộ khí không có chỗ phát tiết, nhìn Du Thần vẫn đang đứng yên một chỗ càng làm hỏa khí của cô tăng đến đỉnh đầu.
"Báo Tử." Du Thần không để ý tới Lam Túy, cũng không thu lại súng.
Báo Tử đã sớm bên cạnh Du Thần, vừa thấy thế cục ổn định, cũng không nhiều lời, quay người đến chỗ Hạ Lan Phức trong cây
Lam Túy ở một bên bị súng chĩa vào không thể động, Bạch Tố Hà cũng giống như không phải chuyện liên quan đến cô chỉ thờ ơ lạnh nhạt, Báo tỬ không bị ai cản trở liền nhanh chóng đến huyệt mộ.
Cửa huyệt cao khoảng một thước, Báo Tử tay khẽ chống đầu cúi xuống, lưu loát chui vào bên trong. Giầy quân dụng giẫm vào bên trong cây nghe "đông" một tiếng trầm đυ.c, Báo Tử dùng hai giây chui vào này để quan sát toàn bộ một vòng huyệt mộ.
Huyệt mộ từ thân cây mà thành, dưới đấy có chút thấp hẳn xuống, kết cấu này làm cho bên ngoài không thấy rõ bên trong. Hiện tại Báo TỬ đã vào trong liền có thể thấy một rãnh mương nhỏ uốn lượn từ tây sang đông, giống như hình dạng của một dòng sông. Có điều bên trong không chứa nước sông mà là trang sức bảo thạch đủ màu, những đồ vật này đều có giá trị liên thành, được ánh đèn soi chiếu tỏa ra ngũ sắc lung linh.
Phía sau mương nhỏ được bày những món đồ sứ men xanh, sứ men xanh là dụng cụ được sử dụng hàng ngày ở thời cổ đại, những thứ đồ này được xếp đặt vô cùng phù hợp, tựa như một tòa núi nhỏ nằm bên cạnh rãnh mưỡng. Đằng sau núi nhỏ là thi thể tuyệt sắc vô song của Hạ Lan Phức.