Không biết bắt đầu khi nào, không gian xung quanh tối mịt chỉ được một cột ánh đèn pin soi sáng, âm thanh cũng không chỉ phát ra từ chỗ ngọc thạch bị giẫm lên. Ở nơi ánh sáng không soi tới được, chuông nhạc ngân vang, trầm thấp ổn trọng, đàn Không trầm bổng, doanh trống tùng tùng, tựa như vô số u linh trốn ở trong cổ mộ nghìn năm rốt cuộc cũng chờ được người tới nơi đây, cùng lúc từ trong bóng tối phát ra, ở nơi này lần nữa đệm nên khúc nhạc cùng điệu múa của nghìn năm trước.
Vương Phú Quý cùng Du Thần cuối cùng cũng lấy lại được tinh thần, hai người vụиɠ ŧяộʍ nhìn nhau, ở trên mặt của đối phương đều thấy được sự kinh ngạc cùng sợ hãi đến cực điểm. Nhưng bọn họ cũng không dám lên tiếng, sợ cắt ngang điệu múa của Mông Tranh cùng những "người" trốn trong bóng đêm tấu nhạc. Bánh tông toàn thân cứng nhắc, chỉ biết cắn người, làm sao có thể tấu nhạc, hơn nữa bên người còn có một quỷ, điều này khiến bọn họ không biết phải quy tiếng nhạc này cho đối tượng nào. Chỉ có thể âm thầm cầu nguyện Quân Y Hoàng nể mặt Lam Túy giúp bọn họ, cho bọn họ toàn thân trở ra.
Nhưng ở trong đám người, kinh hãi nhất không phải Vương Phú Quý cùng Du Thần, cũng không phải Báo Tử với Mông Điền, mà là Lam Túy.
Có lẽ không nên gọi là kinh hãi, mà nên gọi là ngây người xác thực. Lam Túy nhìn thân ảnh đang phiêu vũ trên ngọc thạch, hoàn toàn bất chấp hình tượng, miệng há đến nỗi có thể nhét vào một trứng vịt. Điệu nhảy của Mông Tranh trước mắt cùng thân ảnh múa trên mặt hồ vô cùng giống nhay, tuy động tác của Mông Tranh không mềm mại trôi chảy bằng Hạ Lan Phức, nhưng bất luận là nhịp chân hay động tác, đều giống như đúc, không hề sai lệch.
Điều đó không có khả năng là trùng hợp! Tuyệt đối không có khả năng!
Lam Túy ngơ ngác nhìn chằm chằm vào Mông Tranh, ngay cả âm thanh các loại đàn sáo đều như không nghe thấy, mất hồi lâu mới xoay cần cổ cứng nhắc qua phía Quân Y Hoàng lắp bắp nói: "Quân... Quân Quân... Cô ấy... Cô ấy... Mông Tranh.... Hạ Lan... Cô ấy..."
"Khép miệng lại, nữ hài tử như nàng sao một chút cũng không chú trọng dáng vẻ, rất khó coi." So sánh với mọi người, Quân Y Hoàng đứng ở bên cạnh Lam Túy bình thản hơn nhiều, chẳng qua là dùng ánh mắt hơi ghét bỏ lườm Lam Túy miệng mở thật to, mi tâm nhăn nhẹ, khóe miệng muốn nhướng lên lại mạnh mẽ áp xuống.
Lam Túy thật sự là quá mức kinh ngạc cho nên tạm thời không để ý đến vẻ mặt chịu không nổi của Quân Y Hoàng, chẳng qua là bất khả tư nghị trừng mắt Quân Y Hoàng: "Quân Quân, cô ấy múa điệu của Hạ Lan Phức a! Chẳng lẽ cô ấy là Hạ Lan Phức chuyển thế! Nàng, ta, cô ấy... Đợi một chút, nàng đã sớm biết?! Nàng vậy mà lại không nói cho ta!"
"Không phải." Lần này Quân Y Hoàng không nhiều lời, chỉ là nhàn nhạt cho ra một đáp án, đôi mắt nhìn chằm chằm vào bóng người đang múa phía trước, không biết nghĩ tới điều gì, thần sắc lại mang thêm vài phần lạnh lẽo.
"Không phải? Không phải cái gì?" Cảm giác này giống như miếng ăn tới tận miệng rồi lại không thể ăn, thật làm cho người ta phát điên. Lam Túy kiềm chế xúc động muốn liều mạng nắm cổ áo Quân Y Hoàng, khuôn mặt gần như dán đến chiếu cằm của Quân Y Hoàng, mong chờ ai kia cho mình một đáp án, vậy mà không biết tại sao Quân Y Hoàng trực tiếp xem cô như không khí, im lặng không hề trả lời.
Không biết có phải do Mông Tranh đã nhảy mệt hay không, chỉ nghe thanh âm đế giày gõ trên ngọc thạch dần dần chậm lại, tiếng nhạc cũng bắt đầu lộn xộn. Lam Túy không có được câu trả lời, đối với Quân Y Hoàng cũng không có kế sách gì khả thi, chỉ có thể buồn bực đem ánh mắt dán lên người Mông Tranh. Đối với việc Mông Tranh dừng múa, mi tâm Lam Túy dần dần nhíu lại, nhịp chân Mông Tranh có chút chần chừ, động tác đình trệ, mặc dù chưa từng nhìn qua Hạ Lan Phức múa cũng biết, đã xảy ra vấn đề.
Lam Túy không biết nếu như múa một nửa rồi ngừng lại sẽ gặp phải chuyện gì, nhưng hiện tại Mông Tranh đang ở chính giữa hồ ngọc thạch, ván đã đóng thuyền rồi. Mấy lần Lam Túy muốn nhắc nhở, nhưng đối với điệu múa của Hạ Lan Phức cô cũng mới nhìn qua một lần, chỉ có ấn tượng đại khái, thực sự không nhớ được hết các điệu múa trong đó, nói không dẽ nghe cho lắm thì chính là, để cô lên đó múa chưa chắc đã bằng Mông Tranh. Về phần đi nhắc cho Mông Tranh, cô cũng không có can đảm mở miệng, bởi vậy chỉ có thể đem trái tim xách lên tới cổ họng, một lòng run sợ nhìn Mông Tranh do dự không biết bước tiếp theo như thế nào, nhãn quan tỏa ra bốn phương tám hướng chuẩn bị đối phó với tình huống phát sinh.
"Trái tiến ba bước, sang trái hai, phải lùi hai, tiến một, trái một."
Ai cũng không ngờ được một giọng nữ đạm mạc vang lên, thanh âm không lớn, nhưng rơi vào tai mọi người lúc này, nhất là Lam Túy lại tựa như tiếng sấm nổ bên tai. Nếu như điệu múa trước đó của Mông Tranh khiến cô kinh ngạc, thì câu nói này lại làm cô triệt để kinh hãi.
Mà cái người kia lại chẳng để ý đến đủ loại ánh mắt của mọi người đang đổ về mình, chỉ tập trung nhìn về phía Mông Tranh, tiếp tục chỉ điểm: "lùi một trái một tiến một phải hai, phải tiến bốn, phải ba."
Mông Tranh đứng ở giữa hồ ngọc thạch cũng ngẩn người, quay đầu nhìn về phía người ở bên này giúp nàng giải vây, rồi liền tiếp tục dựa theo lời Bạch Tố Hà mà di chuyển. Cứ như vậy, một người nói, một người múa, tiếng nhạc lẻ tẻ dần khôi phục, bước nhảy ngày càng liền mạch, thân ảnh Mông Tranh xa dần, khuất dần vào bóng tối.
"Mau, lấy đèn pin soi sáng giúp cô ấy!" Cho đến lúc mọi người không nhìn thấy nữa, Vương Phú Quý mới như tỉnh mộng, cuống quýt bảo Báo Tử tăng độ sáng đèn pin soi đến Mông Tranh. Ánh sáng ngày càng ít, thân ảnh Mông Tranh cũng ngày càng mơ hồ, bước nhảy dưới chân cũng không nhìn rõ được nữa. Nhưng điệu múa ấy dường như đã được Bạch Tố Hà khắc ghi trong đầu, càng về sau Bạch Tố Hà cũng không hề nhìn đến, hai mắt nhắm lại, không ngừng nói ra thứ tự bước chân cho Mông Tranh.
"Cô ấy... Cái này.... Họ.... Bọn họ..." Lam Túy nhìn một cảnh này, chỉ cảm thấy trong đầu lùng bùng, loạn thất bát tao không thể nào ngờ được.
"Hóa ra cô ấy... Đúng vậy, lẽ ra ta nên sớm nghĩ đến a. Cả nghìn năm rồi, giờ đây từng người lại tụ họp về đây, chẳng phải là ý trời sao?" Ngay cả Quân Y Hoàng luôn lạnh nhạt không để lộ tâm tình ra bên ngoài, nay lại thốt lên thanh âm không ai nghe được lẩm bẩm. Đôi mắt tựa như hắc ngọc lưu ly quét từ Bạch Tố Hà tới Mông Tranh, cuối cùng nhìn tới Lam Túy đang ngẩn người, trong ánh mắt tràn ngập đau thương oán hận mới bớt lại, lộ ra một chút ấm áp.
"Nàng ta mới là Hạ Lan Phức."
"A?" Quân Y Hoàng nói ra một câu giải thích, liền đưa Lam Túy ngốc một chỗ đem về. Chỉ trong năm phút ngắn ngủi đã phát hiện ra sự thật kinh người, từng người bên cạnh mình vậy mà đều là người có quan hệ khúc mắc với mình từ kiếp trước chuyển thế, các nàng thậm chí còn nhớ được cả ký ức kiếp trước, cái này thực không thể dùng hai chữ trùng hợp để hình dung được.
"Vậy Mông Tranh chẳng lẽ là..."
"Hạ Nhược Khanh."
Lam Túy ngây ra như phỗng, Bạch Tố Hà, Hạ Lan Phức, Mông Tranh, Hạ Nhược Khanh, cô, Tô Linh Vũ, Quân Y Hoàng.
Đây là chơi trò thu thập sao? Những người quen biết hơn một nghìn năm trước vậy mà gom về một chỗ, rất tốt, vừa bặn một bàn chơi mạt chược!
Sau đó thì sao? Bài đều đã đủ rồi, sau đó muốn làm gì?! Trực tiếp nổ luôn à?
Ngay tại thời điểm Lam Túy không tự chủ được suy nghĩ lung tung, âm thanh cùng tiếng nhạc đã im bặt. Lam Túy run một cái, đưa mắt nhìn lại, mới phát hiện trong lúc cô ngẩn người, Mông Tranh đã qua được bên kia hồ ngọc thạch.
Yên lặng, một mảnh yên lặng, từ lúc mọi âm thanh vang lên đến khi yên tĩnh lại, cũng chỉ trong chốc lát. Hiện tại giống như là chưa có chuyện gì xảy ra, ngoại trừ Mông Tranh luôn núp sau lưng mọi người đang đứng ở đằng xa, giờ đây dưới cảnh tranh tối tranh sáng giống như không phải con người, mà giống như đã hòa vào với cổ mộ, tựa sứ giả chiêu hồn đang đợi bọn họ.
"A mễ, các tháp tỏa thị hữu dát lạp?" (Em gái, bên đó rốt cuộc có những thứ gì vậy?)
Mông Điền đột nhiên hét lớn, dọa mọi người kêu to một tiếng. Chờ giây lát, đầu kia mới truyền đến thanh âm trong trẻo của Mông Tranh: "Nhất khỏa thụ, dát lạp các mạc."
Đám người Lam Túy nghe không hiểu thổ ngữ của Mông gia thôn, chỉ có thể cau mày nhìn chằm chằm Mông Điền. Nghe xong lời Mông Tranh nói, sắc mặt Mông Điền lập tức trở nên rất khó coi, không để ý đến người khác, lại quát: "Cập nhất khỏa thụ? Kỳ tha lặc?"
"Mạc."
Du Thần thật sự nhịn không được, trầm giọng hỏi: "Mông Tranh nói cái gì?"
"Bên kia ngoại trừ một thân cây ra, không có cái gì cả, má nó chứ!" Mông Điền không nhịn được trả lời, môi mỏng căng thành một đường thẳng tắp, không biết trong đầu đang nghĩ gì.
"Không thể nào"
"Sao lại như vậy được"
Du Thần Báo Tử đều tỏ vẻ không tin, đương nhiên Lam Túy càng không tin, mắt nhìn Quân Y Hoàng, Quân Y Hoàng gật gật đầu, thấp giọng nói: "Ta không có tới gần nhìn kỹ, nhưng mà nhìn từ xa thì quả thực bên đó chỉ có một thân cây. Nàng thực sự không cần phải qua đó."
Làm sao bây giờ?
Đây là câu hỏi của tất cả mọi người.
Bình thường Mông Tranh là người ngây thơ nên lời nàng nói có độ tin cậy rất cao. Nhưng mà đã đến được đây rồi, thông đạo cũng đã tìm ra, lại vì câu nói của một người mà dẹp đường hồi phủ, đối với mọi người mà nói đều có chút không cam lòng.
Tai nghe là giả, mắt thấy mới là thật, thực tế phía trước như thế nào cũng đều muốn lấy được một thứ gì đó, loại tâm tình này ngày mãnh liệt.
Vì vậy ánh mắt của mọi người không hẹn mà gặp, đều tập trung lên người Bạch Tố Hà. Mặc kệ lý do Bạch Tố Hà và Mông Tranh làm thế nào mà biết cách đi qua hồ ngọc thạch, nếu như muốn qua được bên đó, hy vọng duy nhất đều ở trên người Bạch Tố Hà.
Lam Túy cũng nhìn Bạch Tố Hà, nhưng suy nghĩ lại hoàn toàn bất đồng. Nếu như Bạch Tố Hà là Hạ Lan Phức chuyển thế, mà hiện tại Bạch Tố Hà đã khôi phụ lại ký ức của kiếp trước, vậy bây giờ chẳng phải là để cho cô đi trộm mộ của chính mình, quấy rối sự yên bình của thi cốt bản thân hay sao? Loại sự tình này... có chút không dám nghĩ đến.
Hơn nữa, điều quan trọng nhất là Lam Túy không hiểu hết được những ân oán khi xưa của bốn người, nhưng từ những ký ức vụn vặt trong mộng cảnh cũng có thể suy đoán ra mối quan hệ giữa Hạ Nhược Khanh, Hạ Lan Phức và Quân Y Hoàng không được tốt. Từ những sự việc xảy ra trong mơ, Lam Túy đối với người tên Hạ Nhược Khanh này thập phần kiêng kị. Cô không thể nào tưởng tượng được Mông Tranh đơn thuần vậy mà lại là Hạ Nhược Khanh chuyển thế! Tuy rằng Lam Túy biết rõ cô ấy cùng mình đều là người vô tội, nhưng thân phận một khi đã chuyển biến, Lam Túy sẽ khó có thể tin tưởng cô ấy như trước.
Về phần Hạ Lan Phức, vốn là người bên phía Hạ Nhược Khanh. Bạch Tố Hà rốt cuộc đã nhớ ra chuyện cũ lúc nào, liệu cô ấy sẽ khoanh tay đứng nhìn trước hành vi trộm mộ này hay không, nếu thật sự tìm được hồn phách của Quân Y Hoàng, cô ấy sẽ vẫn giúp đối thủ khi xưa ngưng hồn vững phách hay không, mọi chuyện chỉ sau một khoảng thời gian ngắn đã không thể đoán được gì nữa.
Trọng thúc đi rồi, không thể hoàn toàn tín nhiệm đám người Du Thần, vết thương trên người còn âm ỉ, cũng không thể để Quân Y Hoàng tiếp tục dùng âm lực, người bản thân có thể tin tưởng nhất lại có thể trở thành kẻ địch, tình thế đột ngột chuyển hướng, thật không biết phải làm sao.
Hiện tại Lam Túy mới thật sự hối hận đã để Đổng Trọng tức giận bỏ đi. Trước mắt chuyện quan trọng nhất không phải là làm thế nào vượt qua hồ ngọc thạch, mà là biết rõ ai là địch ai là bạn, miễn cho bị người khác đâm sau lưng.
"Lam Túy, nàng đi lên đi."
Không biết có phải Quân Y Hoàng có thuật đọc tâm hay không, Lam Túy còn chưa suy nghĩ xong, Quân Y Hoàng đã nhàn nhạt nói
"Không được, ta lên trên rồi nàng làm sao bây giờ!"
"Hiện tại cho dù tìm được hồn phách rồi thì sao chứ? Ta không nghĩ cô ấy vẫn như trước. Chuyện đến lúc này, nàng cần gì phải mạo hiểm thêm nữa?"
"Nhưng mà... Lỡ như..."
"Nàng không phải đã từng hỏi ta chết như thế nào sao? Tốt, bây giờ ta nói cho nàng biết, ta chính là chết bởi tay Hạ Lan Phức." Đối với biểu cảm không thể tin nổi của Lam Túy, Quân Y Hoàng khẽ nhếch mi, chậm rãi nói: "Nàng không nghĩ tới điều này có phải không?"
Tựa như một quả bom lại một quả bom đổ xuống, nổ đến khiến Lam Túy choáng váng, Lam Túy nỉ non cả buổi mới tìm về được thanh âm của bản thân: "Sao lại... là cô ấy..."
Đối với mọi người trong hậu cung ở giấc mộng, Lam Túy đều đã đoán được phần nào, chỉ có Hạ Lan Phức lạnh lùng cao ngạo khiến bản năng Lam Túy cảm thấy không phản cảm, lại cảng không nghĩ tới Quân Y Hoàng vậy mà lại chết dưới tay Hạ Lan Phức.
Bạch Tố Hà có nhớ đến chuyện này không? Nếu như đã nhớ, vậy là thời điểm nào đây?
Chứng kiến hồn phách của người đã chết dưới tay mình nghìn năm trước, cô ấy làm sao lại có thể bình tĩnh tỉnh táo như vậy!
Lam Túy đưa mắt nhìn lại, vừa đúng lúc đυ.ng phải ánh mắt Bạch Tố Hà nhìn sang.
Ánh mắt Bạch Tố Hà trước sau như một lạnh lùng không gợn sóng, dường như cái gì cũng không biết, vẫn là Bạch Tố Hà trước kia.
Lại là cô ấy! Tại sao là cô ấy!
Tuy nói số lần gặp mặt chỉ đếm trên đầu ngón tay, nhưng đã cùng nhau trải qua mấy lần sinh tử!
Dù mỗi lần gặp mặt đều khẩu chiến đấy, nhưng trong nội tâm Lam Túy đã xem Bạch Tố Hà là bằng hữu của mình, hơn nữa là thuộc loại bằng hữu tâm giao.
"Các người vẫn muốn qua sao?"
"Muốn, đương nhiên muốn."
Lam Túy đột nhiên cao giọng trả lời, không để ý đến sắc mặt Quân Y Hoàng đã trầm xuống, hướng tới chỗ Bạch Tố Hà đi tới.
Cô muốn biết, bạch Tố Hà rốt cuộc nhớ được bao nhiêu.
Cô muốn biết, một đời này, bọn họ rốt cuộc muốn làm gì!
Đối với chuyện ân oán của đám người Lam Túy, Du Thần căn bản không biết. Hắn chỉ muốn nhanh một chút qua bên kia nhìn xem, có thật là chỉ có một cái cây hay không. Không biết tại sao Bạch Tố Hà không hề để ý tới hắn, vất vả đợi được Bạch Tố Hà mở miệng, hắn lập tức nói: "Bạch tiểu thư, có thể phiền cô chỉ đường cho chúng ta qua bên đó không?"
"Mông Tranh đã nói bên kia không có gì, các người vẫn muốn qua sao?"
"Đã đến đây rồi, đương nhiên phải qua xem chứ!"
"Tùy các người." Bạch Tố Hà vẻ mặt không hề gì, vịn vai Lam Túy đứng lên: "ĐI theo ta, một bước cũng không được dẫm sai."
Du Thần liền vội vàng gật đầu, nhìn nhìn Vương Phú Quý ngồi dưới đất, chần chờ: "Vương thúc, bên kia có lẽ không có vấn đề gì, người ngồi tạm ở đây được không?"
"Được, bên này rất an toàn, ta ở chỗ này đợi các ngươi." Vương Phú Quý biết chân mình không tiện, cùng với việc Mông Tranh ở bên đó cũng không xảy ra chuyện gì, xem ra bên đó không có nguy hiểm, liền đáp ứng ngồi xuống chờ đợi.
"Ta đối với một thân cây cũng không có hứng thú, ta ở bên này cùng Vương thúc là được." Vương Phú Quý vừa dứt lời, Mông Điền cũng lên tiếng.
Du Thần khẽ cau mày, nhưng cũng không nói thêm gì. Từ bên này tới chỗ cái cây cũng chỉ tầm mười phút. Hắn muốn tranh thủ thời gian, không muốn dây dưa cho lắm, chỉ dùng ánh mắt cảnh cáo Mông Điền, tránh cho hắn làm ra loại chuyện thiếu não nào đó.
Đã biết cách thức đi qua, nên mọi chuyện cũng nhanh chóng hơn. Đáng nói là, khi họ đến chỗ hồ ngọc thạch, các loại nhạc khí lại vang lên, khiến bọn họ hiểu được là do cơ quan được bố trí bên dưới ngọc thạch, chỉ cần đạp lên sẽ sinh ra chấn động khiến các loại nhạc khí ngân vang.
Đi được nửa đường, Du Thần liền nâng đèn pin, đã có thể nhìn được đại khái tình hình bên kia hồ. Mông Tranh đứng phía trước, sau lừng là một gốc cây so với hoàng kim cây thì nhỏ hơn một chút, có điều hình dáng lại giống như đúc. Chẳng qua gốc cây này đã héo rũ cả rồi, cành lá đền khô đen không còn màu vàng sáng lạn nữa, những cành cây đã chết này phủ kín đầy đất, để lộ ra tường đất màu vàng phía sau.
Nơi đây giống như lời của Mông Tranh, ngoài cái cây ra thì không còn gì khác.
Cái cây này, chính là điểm đến cuối cùng.
"Cái này... Sao lại như vậy chứ! Làm cả một mảng lớn ngọc thạch, cùng mấy cơ quan phức tạp kia nữa, vậy mà ở đây chỉ có một cái cây? Này là đang trêu chọc lão tử à!" Báo Tử nhìn rõ rồi liền nhảy dựng lên: "Du ca, cái mộ này rốt cuộc là thứ quỷ gì vậy! Sẽ không phải là cũng ta nhầm rồi chứ, hay là chủ mộ nằm ở phía dưới đống ngọc thạch kia?!"
Du Thần không xem là đúng, híp mắt tỉ mỉ đánh giá một vòng hoàng kim cây, ném về phía Lam Túy một ánh mắt thắc mắc. Lam Túy lại không tỏ về gì, khóe môi cười một cái đầy hàm ý, nhìn về phía vẻ mặt không chút biểu tình của Bạch Tố Hà.
"Lam Túy, cô động thủ hay ta động thủ?" Cuối cùng vẫn là Du Thần nhịn không được, mở miệng hỏi.
Lam Túy lại không trả lời, ánh mắt từ Bạch Tố Hà chuyển tới Mông Tranh, dừng một chút lại quay lại trên mặt Bạch Tố Hà: "Bạch tỷ, Mông Tranh, có thể mở không?"
Thần sắc Mông Tranh một mực hoảng hốt, đột nhiên bị Lam Túy gọi tới, vẻ mặt mờ mịt như mới sực tỉnh khỏi giấc mộng: "A? Cái gì?"
Bạch Tố Hà giống như không phát hiện Lam Túy đang nhìn chằm chằm vào mình, cúi đầu nửa ngày, rồi nghiêng người sang bên cạnh nửa bước, lộ ra hoàng kim cây sau lưng.
Ánh mắt Lam Túy lập tức trở nên phức tạp, tiếp tục nhìn chằm chằm Bạch Tố Hà một lát, mới lướt qua cô, đi đến thân cây bên cạnh.
Chỉ thấy Lam Túy duỗi ra đầu ngón tay, nhẹ nhàng đặt trên cành cây, hai mắt nửa khép, đầu ngón tay di chuyển chậm rãi, tựa như thứ cô chạm đến không phải vỏ cây thô ráp mà là tuyệt thế trân bảo. Nhẹ nhàng đi được nửa vòng thân cây rồi dừng lại ở vị trí chếch một chút so với vai.
"Xẻng Lạc Dương, loại nhỏ nhất." Lam Túy trầm giọng phân phó, Báo Tử lập tức móc xẻng ra đưa cho Lam Túy.
Lam Túy đem đầu nhọn của xẻng cắm vào vị trí ngón tay cô vừa dừng lại, một tay giữ xẻng, một tay lục lọi đồ vật gì đó. Chỉ thấy tay phải cô kéo xuống, phần xẻng sắc nhọn giống như cắt đậu hủ, phạt đi một đoạn vỏ cây, Lam Túy nắm chặt tay nạy ra một cái, chỉ thấy một thứ nhỏ màu vàng sáng bị xẻng nạy bay ra ngoài, vẽ trên không trung một đường cong nhỏ rồi rơi xuống đất, lăn đến bên cạnh chân Báo Tử.
Báo Tử định thần nhìn lại, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi, lập tức đem vật nhỏ kia nhặt lên. Cầm trên tay có cảm giác nặng hơn hẳn, lấy đèn pin soi vào thì thấy ánh sáng vàng rõ ràng hẳn.
Lớp vỏ cây bên ngoài vậy mà lại bao lấy một tầng vàng ròng bên trong!
Lam Túy như không nghe thấy tiếng Báo Tử kinh ngạc hô lớn, bàn tay tiếp tục công việc. Mỗi lần dừng lại, một thỏi vàng nhỏ lại bị xẻng Lạc Dương nạy bay xuống mặt đất.
Báo Tử sững sờ nhìn Lam Túy đem một khối thân cay nạy ra từng lỗ nhỏ, những lỗ này được sắp xếp dày đặc, lại có quy luật, không lớn hay nhỏ hơn cói Lam Túy nạy lúc đầu, một cửa vào hình bầu dục bắt đầu hình thành rõ hơn.
"Không sai biệt lắm, Báo Tử Du Thần các người tốt nhất cùng làm đi, cái này là vàng ròng đấy, rất nặng." Lam Túy rốt cuộc thở dài, hương Du Thần nói tới.
"Vàng... Cái này... Không phải là cả một thân cây sao?" Trong tay vẫn cầm một đống thỏi vàng nhỏ, Báo Tử vẫn có chút không thể tin nổi. Nếu như cái cây này là bằng vàng, vậy cái bên ngoài không phải cũng vậy sao... Chẳng lẽ bọn họ nhầm, cái cây kia không chỉ có màu sắc giống vàng, mà nó thật sự là cây bằng vàng?!
Trời, nếu đúng như vậy, hai cái cây lớn như vậy, phải có bao nhiêu vàng đây!
Đừng nói đồ cổ, đồ cổ châu báu tính là gì! Nhiều vàng như vậy mua đồ cổ nào mà chả được! Hơn nữa cái này dễ sang tay hơn, mạo hiểm nhỉ tiên flowif lớn, chuyến này cuối cùng vẫn là quá đáng giá!
"Cái cây chết kia như thế nào thì ta không biết, nhưng gốc cây này đã được người ta lấy hết thân cây ra nên mới bị chết. Phía sau khu vực của phiến ngọc thạch đều là mộ thất chính, cái cây này — " Lam Túy gõ nhẹ ngón tay lên thân cây: "Chính là lăng mộ của chủ mộ, tầng quách của Hạ Lan Phức."
Theo lời của Lam Túy nói ra, một viên cuối cùng rơi xuống đất, Du Thần cùng Báo Tử chỉ cảm thấy cánh tay trầm xuống trong phút chốc, giống như sức nặng của núi Thái Sơn đè lên vai hai người. May mắn hai người phản ứng nhanh, một trái một phải đồng thời buông tay tránh ra, chỉ nghe một tiếng ầm vang nổ mạnh, một khối dày chừng nửa thước chiều cao bằng một người rơi xuống, nắp quan tài hình bầu dục toát ra ánh sáng vàng rực nện xuống dưới mặt đất, đem những rẽ cây bên dưới đè bẹp trong phút chốc.
P/S: Một chương dài sau gần 1 năm tạm drop, chúc mọi người đọc truyện vui vẻ nha :3