"Vậy các ngươi muốn thế nào? Đập bể cũng không chịu, đứng ở chỗ này nói không ngừng, chẳng lẽ các ngươi nhiều lời liền biết cách để đi qua?" Đường phát tài ở ngay trước mắt mà không thể đi, khiến trong đầu Mông Điền tràn đầy phẫn nộ, ngữ khí cũng không còn nhu nhược như trước: "Từng người một đều sợ chết đúng không, sợ chết thì tránh ra, để lão tử đập một khối ra xem, xem có phải hay không đυ.ng tới liền chết! Nếu không có việc gì, các ngươi tránh qua, tất cả ngọc thạch phía trước đều là của ta! Thế nào hả?"
"Được, chỉ cần ngươi phá được cơ quan, thì đều là của ngươi."
"Các ngươi đều là người trọng chữ tín, nói lời giữ lời!"
Nói xong, Mông Điền cầm xẻng Lạc Dương lên, đi tới phía biên giới ngọc thạch. Lam Túy nhìn sang Du Thần, lần này hai người ăn ý không có ngăn lại, mà hướng mắt về phía mọi người, lui về phía rừng cây hoàng kim, chỉ cần có động tĩnh liền lập tức quay người bỏ chạy.
Không phải cho là Mông Điền nói đúng, mà thật sự không có biện pháp. Mông Điền một bộ dạng cho rằng mình đúng, mà bọn họ cũng không thể cứ trì hoãn ở nơi này, sống hay chết dù sao cũng phải quyết định. Đã có người không sợ chết chủ động gỡ mìn, bọn họ thực sự không cần phải ngăn cản.
Trong mắt Mông Điền chỉ có tấm ngọc thạch động lòng người, nào có để ý những người khác. Hắn không phải là không sợ, chỉ là không thể bỏ xuống con đường tài phú dễ như trở bàn tay thế này được, bởi vậy một bước ngừng ba, vô cùng lề mề. Nhưng tổng cộng cũng chỉ mất năm sáu bước là tới nơi. Mông Điền sững sờ đứng ở biên giới ngọc thạch cùng rễ cây, nâng cao xẻng Lạc Dương, cắn răng thở sâu, chuẩn bị đập xuống.
"Quả, đông hạ lạc!" (Ca, chờ một chút!)
Ngay lúc mọi người nín thở chờ đợi kết quả thì Mông Điền bị một thanh âm trong trẻo ngăn lại.
Không ai nghe hiểu những lời này là có ý gì, nhưng Mông Điền nghe hiểu được. Giọng nói ngăn cản hắn là tiếng địa phương, không cần nghĩ đến cũng biết người này chính là Mông Tranh.
"Dát nông cá, nãi mạc tưởng lan ngạch toa!" (Cái gì, ngươi cũng muốn ngăn cản ta!)
Mông Điền quay đầu vẻ mặt giận dỗi trừng mắt nhìn Mông Tranh, trên thực tế trong nội tâm hắn được nới lỏng một chút, thuận thế để xẻng Lạc Dương xuống. Mồ hôi trên trán chảy xuống, Mông Điền đưa tay lên quẹt một vòng, mới phát hiện trên trán không biết từ lúc nào đã đầy những giọt mồ hôi to như hạt đậu, tim đập bình bịch đến loạn, tưởng như có thể một tiếng bay ra khỏi họng.
"Mạc thị." (Không phải) Mông Tranh lắc đầu, cúi đầu do dự nửa ngày tựa hồ đang suy nghĩ gì nung lắm, một lát sau mới nói tiếp: "Mạc kháo, ngạch quát năng tài lộ lạc." (Không được đập, có thể ta biết đường đi qua.)
Mông Điền sững sờ, mở to hai mắt cẩn thận dò xét Mông Tranh, biểu lộ của Mông Tranh cũng rất nghiêm túc, bình thường khóe môi luôn tươi cười hiện tại cũng không còn. Tròng mắt tròn cũng không nhìn hắn mà nhìn về một mảnh hư vô ở giưa hồ nước ngọc thạch, mặt không biểu tình, khiến Mông Điền thoáng cái nhìn không thấu muội muội đơn thuần này của hắn đang suy nghĩ cái gì.
"... Tôn cát?" (Thật sự?)
Mông Điền bán tín bán nghi, Trần lão đầu kia vừa nhìn thấy quyển sách ba mẹ Mông Tranh lưu lại cho nàng liền khăng khăng muốn dẫn Mông Tranh đến trộm mộ, chẳng lẽ nha đầu không bao giờ xuống núi kia biết được điều gì đó mà bọn họ không biết? Đã như vậy, không bằng để cho nàng thử xem, ngược lại chính mình cũng không chịu thiệt gì!
Suy nghĩ xong, sắc mặt Mông Điền lập tức hòa hoãn xuống, xẻng Lạc Dương cũng ném xuống bên chân: ""Hảo cát ma, nông lai tác." (Được, ngươi tới đi.)
Mông Điền và Mông Tranh nói chuyện với nhau mọi người đều không nghe được, chỉ như vịt nghe sấm nhìn cả hai. Thấy Mông Tranh nói mấy câu khiến Mông Điền ném xuống xẻng Lạc Dương, Lam Túy vừa nghi ngờ vừa tức giận, còn chưa kịp hỏi, lại thấy Mông Tranh đi ra khỏi rừng cây, lướt qua Mông Điền, dẫm lên phía trên ngọc thạch.
Giày quân nhân giẫm lên ngọc thạch vang lên thanh âm thanh thúy, rất êm tai. Nhưng thanh âm này rơi vào trong tai của bọn họ không khác gì bùa đòi mạng, mồ hôi lạnh túa ra. Mông Tranh bước tới nằm ngoài sự kiến của mọi người, ai cũng không nghĩ tới chứ đừng nói đến ngăn cản. Đợi đến khi Mông Tranh giẫm lên ngọc thạch thì đã muộn rồi.
"Mông Tranh em không muốn sống nữa à! Mau quay lại!" Tuy rằng Bạch Tố Hà chán ghét tiểu nha đầu ngốc nghếch này, nhưng cũng không thể ngồi nhìn nàng chui đầu vào chỗ chết mà không để ý. Ngọc này có bao nhiêu nguy hiểm, vốn cũng không rõ nhưng một đường tới đây trải qua không ít lần đứng trên lằn ranh sinh tử, hơn nữa nghe Lam Túy bọn họ thảo luận cả buổi, trong lòng cô cũng có thể đoán ra. Thấy Mông Tranh chủ động đi tới chỗ ngọc thạch, Bạch Tố Hà vừa tức vừa vội, thật không biết trong đầu Mông Tranh là thứ gì, Lam Túy Du Thần cũng không dám đυ.ng vào mà nàng lại chủ động nhào tới, đúng là chán sống rồi!
Bạch Tố Hà chạy tới muốn kéo người lại, nhưng hiện tại đừng nói đến chạy cô muốn đi còn khó nữa là, vừa đi được hai bước đã bị Lam Túy từ phía sau giữ chặt. Lam Túy nhìn Mông Tranh, sắc mặt lại hết sức kỳ lạ. Giữ Bạch Tố Hà lại vì Mông Tranh đã hướng chính giũa mà đi rồi, không còn kịp nữa, nếu như đυ.ng phải cơ quan, Bạch Tố Hà chính là chết một cách vô ích. Mặt khác, Lam Túy cảm thấy từ khi Mông Tranh tiến vào lăng Lan Phi liền có điểm lạ, kỳ kỳ quái quái, thay đổi hoàn toàn.
Chẳng lẽ là bị quỷ nhập?
Lam Túy âm thầm suy đoán, xong lại cảm thấy không thể. Có Quân Y Hoàng cùng Bạch Tố Hà ở đây, không có khả năng Mông Tranh bị trúng chiêu mà cả hai người họ lại không phát hiện. Một đường bọn họ tới đây cũng không phát hiện có người nào được tuẫn táng, nếu chỗ này có quỷ thì khả năng lớn nhất chính là chủ mộ Hạ Lan Phức, nhưng mà làm sao Hạ Lan Phức có thể chủ động dẫn bọn họ đi qua hồ nước ngọc thạch, đi vào mộ của mình?
Ý niệm trong đầu Lam Túy nhảy đến loạn thất bát tao, Mông Tranh không bị ai ngăn cản, đã đi về phía trước hơn mười bước. Một vòng ngọc thạch bên ngoài tựa hồ cấu tạo giống nhau, đạp lên đều vang lên thanh âm giống nhau. Chỉ là khi Mông Tranh tiếp tục bước lên một bước, thanh âm đột nhiên cất cao, phát ra âm luật khác với lúc trước.
Mông Tranh khẽ giật mình, thu hồi chân cúi đầu suy nghĩ một chút, một lần nữa bước tới, bước tiếp theo không tiến thẳng về phía trước mà đi ngang, từng bước nhỏ mà đi.
Mỗi một bước đạp xuống đều đem đến thanh âm hơi khác nhau một chút, điểm khác nhau vô cùng nhỏ nhưng vẫn có thể nghe ra. Cả đám người tim xách lên đến tận cổ, nhìn Mông Tranh vẫn cúi đầu bước trên ngọc thạch. Đi được tầm mười bước, Mông Tranh đột nhiên đứng lại, một lần nữa đưa chân bước lên khối ngọc thạch kia, ngọc thạch lập tức phát ra tiếng hồi âm trong trẻo.
Mông Tranh đột nhiên ngẩng đầu, nhìn bóng tối phía trước, không chùn bước đi tiếp.
Thanh âm du dương theo bước chân của Mông Tranh liên tục phát ra, đan vào nhau tạo thành tiếng nhạc êm tai ngân nga trong đêm tối. Mông Tranh không ngừng di động trên hồ nước ngọc thạch, ánh sáng đèn pin chỉ có thể soi sáng thân ảnh nàng, khiến đám người Lam Túy chỉ có thể lờ mờ trông thấy một thân ảnh không ngừng ở trên ngọc thạch vòng qua vòng lại. Xoay người, tay múa, eo uốn, chân đá, mỗi một động tác vừa đúng nhịp, Mông Tranh ẩn trong bóng tối, chỉ có thể nhìn thấy thân ảnh mảnh mai mềm yếu, ở trên ngọc thạch nhảy múa. Kỹ thuật của Mông Tranh nhìn có vẻ như không lưu loát, nhưng lại không giảm đi chút ý vị nào, dưới ánh sáng nhàn nhạt càng lộ ra vẻ cô đơn lạnh lẽo đến thê lương, tựa như một vị tuyệt thế giai nhân hiu quạnh đã lâu, chỉ có thể lấy việc nhảy múa để quên đi đêm dài đằng đằng, phóng khoáng như nước xuân chảy trôi.
Phiên nhược kinh hồng, uyển nhược du long, lăng ba tái thế, phong thần xước ước.
Tuyệt thế giai nhân, bất quá cũng chỉ như vậy mà thôi!