Bẻ Thẳng Chàng Phi Công

Chương 30: Làm thôi (hơi H)

Tô Hàng xốc áo cô lên đến xương quai xanh.

Bầu ngực trắng nõn bị trói trong chiếc áσ ɭóŧ xam lam.

Cậu duỗi tay ôm lấy eo cô, như đang ôm một khối ngọc dễ vỡ, cẩn thận hôn lên khóe miệng cô.

Cánh tay ôm eo cô nóng bỏng, đôi môi dán lên môi cô cũng nóng, hạ thân cô cũng bị hâm nóng đến mức chảy ra hoa dịch dính nhớp, hai má Trần An Lâm ửng đỏ, da thịt lộ ra trong không khí phiếm màu hồng nhạt, nhiệt độ toàn thân tăng lên.

Một bộ dáng chờ người đến yêu thương.

Tô Hàng tiếp tục hôn xuống cằm cô, cần cổ mảnh dài, sau đó đi đến bộ ngực sữa nửa lộ.

Làn da dưới môi mềm mại, mỗi nơi được cậu hôn qua đều mang đến cảm giác không giống nhau, giống như món sữa đông cậu yêu thích hồi bé, cũng trắng mềm thơm ngọt như vậy.

Cậu phun ra một hơi ở trên bầu ngực cô, hài lòng nhìn khối thịt trắng mềm vì chủ nhân rùng mình cũng trở nên run run.

Trần An Lâm chu môi đỏ, tủi thân nhìn cậu, dường như đang hỏi sao lại chưa cởi nội y cô.

Tô Hàng đứng dậy, hai tay cậu ôm chặt cô vào lòng, ghé bên tai cô thì thầm: "Mình mở quà đây." Sau đó vòng tay ra sau lưng cô, chạm tay lên móc cài áo, chậm rãi cởi từng cái.

Hai vυ' bị trói buộc rốt cuộc cũng được giải thoát khiến Trần An Lâm cảm thấy thoải mái cực kỳ, cô khẽ thở ra một tiếng.

Tô Hàng nghe thấy, máu huyết toàn thân sôi sục, ý muốn hoàn toàn có được cô càng ngày càng mãnh liệt, muốn mạnh mẽ tiến vào cơ thể cô, muốn nghe tiếng cô rêи ɾỉ bên tai, muốn cô mở chân cho cậu thao, muốn bắn tϊиɧ ɖϊ©h͙ của mình vào hoa huyệt cô...

Nhất định cô sẽ ngoan ngoãn mở rộng thân thể của mình, ngoan ngoãn ăn dươиɠ ѵậŧ của cậu, thậm chí còn sẽ thì thầm bên tai cậu một vài lời không đàng hoàng.

Dươиɠ ѵậŧ dưới thân sưng to như muốn nổ.

Nó muốn được phóng thích.

Tô Hàng tận lực duy trì lý trí, cậu cởi một bên đai an toàn, áσ ɭóŧ treo ở trên vai trái cô, không rơi xuống.

Cậu đảo khách thành chủ, đè cô trên sô pha, yêu quý hôn lên môi cô, lẩm bẩm: "Đẹp."

"Không biết xấu hổ..." Trần An Lâm cắn cằm cậu.

Tay Tô Hàng đi xuống dưới, phủ lên vυ' cô, nong nóng có cảm giác đàn hồi, cậu thử khảy một cái, thiếu nữ dưới thân lập tức rỉ ra một tiếng hừ ngang ngược, cái miệng nhỏ đang cắn cằm cậu cũng nhả ra.

Thoải mái... thoải mái quá... Tay cậu thon dài khô ráo, lực tay với kỹ thuật đều rất dịu dàng.

Vừa phải, đúng kiểu cô thích nhất.

Hai chân cô nhẹ nhàng cọ sô pha, dưới thân lại phun ra dịch thể dính nhớp, cô chịu không nổi, muốn cậu đi vào.

Hô hấp nóng rực của cậu dần dần đi xuống, rốt cuộc cũng tới bầu ngực trắng nõn, hai mắt bị du͙© vọиɠ nhiễm hồng gần như nhìn chằm chằm vào hạt đầu hồng hào ở trên đỉnh, sau đó há miệng ngậm lấy.

Đầṳ ѵú bị khoang miệng ướt nóng bao vây làm thân thể Trần An Lâm run lên, đôi tay lung tung tóm lấy gối ôm sau đầu, cô rêи ɾỉ: "A ưʍ..."

Một tay Tô Hàng giữ eo cô, một tay nắm lấy bên vυ' còn lại xoa bóp.

"Thoải mái không...?" Cậu ngậm lấy đầṳ ѵú mơ mơ màng màng hỏi, lưỡi quét qua đầṳ ѵú dựng thẳng.

"..." Trần An Lâm ưỡn eo, càng đẩy vυ' mình đến gần miệng cậu.

"Ưʍ... ăn không hết được." Tô Hàng trêu chọc, phun ra đầṳ ѵú trong miệng, ở dưới ánh đèn mờ nhạt quan sát nơi cậu vừa âu yếm, bên trên bầu ngực trắng nõn dính đầy nước miếng, đầṳ ѵú vểnh cao, quầng vυ' biến từ hồng nhạt thành đỏ.

"Bên trái..." Trần An Lâm túm lấy đầu cậu thúc giục. Cậu chỉ mới hôn bên phải, bên trái chưa được hưởng chút nào đâu.

"Bên trái làm sao thế?" Tô Hàng dùng ngón tay bóp chặt đầṳ ѵú bên trái của cô nhẹ nhàng vuốt ve, trong chốc lát nó trở nên hoàn toàn cương cứng.

"Cắn nó... Liếʍ nó." Trần An Lâm rầm rì cầu xin.

"Ngoan. Gọi một tiếng anh đi." Bỗng nhiên Tô Hàng muốn bắt đầu trò đùa dai.

"Anh..." Trần An Lâm cũng không ngại.

"Ngoan quá." Tô Hàng thỏa mãn cười, liếʍ láp vυ' bên trái, đợi đến khi hai vυ' dính đầy nước miếng cậu mới chịu dừng.

Qυầи ɭóŧ của Trần An Lâm đã ướt đẫm, nhớp nháp dính lên bộ ρᏂậи 🅢iиɧ ɖụ© làm cô cực kỳ khó chịu.

Cô chen chân vào giữa hai chân Tô Hàng, dùng nơi đó của mình cọ cọ hạ thân cậu, rướn người ôm chặt cậu, bầu ngực cọ lên ngực cậu, ở bên tai cậu nhu nhược nói: "Tô Hàng... mình khó chịu... bên dưới ướt đẫm rồi, mình cho cậu món quà thứ tư được không~?"

Bàn tay đặt trên tấm lưng trần của cô run nhẹ, cậu không nói gì.

Tô Hàng đang do dự.

Hai người chỉ là học sinh, cậu hiểu rõ tình cảm của cô dành cho cậu, cũng rõ ràng cảm xúc của mình, nhưng tương lai phía trước rất dài, cậu không biết liệu sau này cô có hối hận về quyết định của mình hôm nay không.

"Tô Hàng..." Trần An Lâm thấy cơ thể cậu đột nhiên cứng đờ, lại nhu nhược gọi một tiếng, âm thanh lưu luyến ái muội.

"Mình đây."

"Mình khó chịu..."

"Mình biết... mình cũng khó chịu." Phía dưới của cậu như sắp nổ rồi.

"Vậy chúng ta cùng nhau thoải mái được không..." Trần An Lâm giống như thợ săn bắt giữ con mồi, dẫn dắt từng bước, cô phun nhiệt khí bên tai cậu, lúc nói chuyện thì dán lên tai cậu.

Tô Hàng lại không đáp.

Trần An Lâm nôn nóng không chịu nổi, nhưng cô lại sợ cậu đẩy mình ra nói không làm. Bây giờ thiên thời địa lợi chỉ thiếu mỗi nhân hòa nữa thôi.

Cậu ôm cô, hôn cô đến mức cô ướt đẫm, mà cô cũng có thể cảm nhận được sự cương cứng của cậu, tất cả đều phù hợp, không khí thích hợp, ánh đèn vừa phải, đến nỗi cô cũng tự cảm thấy tiếng rêи ɾỉ của mình dễ nghe, nhưng sao cậu lại dừng... Ở trong trí nhớ của cô, lần làʍ t̠ìиɦ của hai người đời trước tuy rằng lúc đầu là cô làm chủ nhưng sau đó cậu cũng gần như điên cuồng, làm đến mức cô không phân biệt được đông tây nam bắc, bị lăn lộn hết lần này đến lần khác.

Cho nên theo lý mà nói, tính dục của cậu rất mạnh mới đúng.

Trong lòng Trần An Lâm âm thầm cắn môi, tức giận không hiểu cậu còn băn khoăn cái gì, mỹ nhân cởi gần hết nằm trong ngực rồi còn không thèm phản ứng. Cậu thật sự là Liễu Hạ Huệ sao?!

"Tô Hàng... mình muốn cậu." Tiếng thở dốc của Tô Hàng bên tai cô trở nên thô nặng hơn.

"Em yêu anh." Trần An Lâm không ngừng cố gắng, bàn tay Tô Hàng đang vỗ trên lưng cô giật giật.

Cắn câu!

"Nó cứng quá. Cộm em." Trần An Lâm ủy khuất lên án cự vật đang chĩa vào chân tâm cô.

"Khương Duy Á, em biết mà, anh yêu em." Tô Hàng hôn lên sườn mặt cô.

Trần An Lâm hừ hừ nói: "Đừng gọi tên này... Gọi nhũ danh của em đi, An An." Cô không muốn nghe cái tên không thuộc về mình đâu.

Tô Hàng hơi khựng lại, sau đó lập tức khôi phục bình thường.

"Anh yêu em, An An." Giọng nói nồng đậm tình yêu.

"Ừm. Em biết..." Trần An Lâm đặc biệt thích cảm giác này, cảm giác được trân trọng yêu thương, như một viên đường cổ tích, ngọt thấm vào ruột gan.

"Anh sẽ chịu trách nhiệm, được không?" Tô Hàng tiếp tục si mê hôn khắp mặt cô, rồi tìm đến môi cô.

Trong đầu Trần An Lâm như có pháo hoa nổ tung, ngay sau đó trái tim cô cũng run rẩy, chóp mũi chua xót.

Cả hai đời, đây là lần đầu tiên cô được yêu đến mức trân trọng thế này.

Không liên quan đến tìиɧ ɖu͙©, chỉ có tình yêu.

Hai hốc mắt chứa đầy nước mắt đang không ngừng ứa ra.

Tô Hàng dừng lại, cuống quít lau nước mắt cô.

"Không muốn làm nữa sao? Đừng khóc, không làm nữa không làm nữa."

"Không được... phải làm. Em muốn làʍ t̠ìиɦ với anh." Trần An Lâm lập tức hôn lấy môi cậu, vươn đầu lưỡi liếʍ lung tung.

Tô Hàng giữ cằm cô, bắt cô dừng lại, bốn mắt nhìn nhau, trong mắt cô vẫn còn long lanh nước mắt, tình ý trong mắt cậu cũng như sắp tràn ra.

"Vậy làm thôi." Im lặng một lát, cậu thấp giọng nói, nhẹ nhàng dán lên môi cô.