Bẻ Thẳng Chàng Phi Công

Chương 31: Baba (H)

Hạ thân Trần An Lâm đã nước nôi đầm đìa, cô nằm trên sô pha, phần ngực bị ánh đèn chiếu lên lóng lánh ánh nước, trên da thịt trắng nõn in rõ dấu vết hồng hồng Tô Hàng vừa để lại.

Tô Hàng nhìn cơ thể hỗn độn của cô, nhìn khuôn mặt động tình của cô, nhìn đôi mắt đong đầy tình yêu của cô sau đó nhanh chóng cởϊ qυầи áo mình rồi lại lần nữa phủ lên người Trần An Lâm.

Cậu trân trọng hôn lên mắt, mũi rồi đến môi cô.

Trong khi ấy, bàn tay cậu vuốt ve trên làn da mềm mịn, từ eo đi lên trên, nắm lấy một bên vυ' mềm mại xoa nhẹ, hổ khẩu kề sát với núʍ ѵú, ngón tay nhẹ nhàng vuốt ve đầṳ ѵú hơi ướŧ áŧ, như có như không khẩy một cái.

Trần An Lâm cọ cọ hạ thể đã phồng lên của cậu, cô muốn cậu đi vào.

Tô Hàng dùng đầu lưỡi chống lên má mình, kề sát bên tai cô cười khẽ: "Sao thế?"

"Anh đừng có giả vờ đứng đắn, đã cứng đến thế này rồi." Tuy Trần An Lâm sắp mềm đến chảy ra rồi nhưng giọng nói vẫn nũng nịu như bông hoa hút no nước*, vẫn còn đủ sức lực ba hoa với cậu, không chịu rơi xuống thế hạ phong.

*Tui cũng không hiểu sự so sánh này của tác giả nên chúng ta hãy bỏ qua nó nhé ╮(╯_╰)╭

"Có nhớ lời mình nói lúc ở trung tâm thương mại không?" Tô Hàng sờ soạng qυầи ɭóŧ của cô, đầu ngón tay bị dịch thể của cô làm ướt.

Trần An Lâm cau mày nghĩ lại, "Vậy cậu nhanh lên a... baba." Cô mềm giọng gọi, hai chân trần trụi không ngừng cọ xát eo cậu.

Tô Hàng bất đắc dĩ, mà cậu cũng không muốn nhịn nữa, ngón tay móc lấy đai qυầи ɭóŧ của cô, kéo xuống, qυầи ɭóŧ của cô bị treo lơ lửng ở một bên mắt cá chân, hai tay cậu tách đùi cô ra, làm lộ ra nơi bí ẩn ướŧ áŧ, lông tóc thưa thớt bị nước xuân làm ướt dính lấy nhau, đẹp một cách da^ʍ mĩ, quyến rũ cậu tới gần.

"Xem đủ chưa?" Trần An Lâm không vui hỏi.

Tô Hàng sờ ngực cô, một lần nữa áp lên người cô: "Đợi lát nữa đừng khóc."

"Em không khóc đâu... A..." Trần An Lâm đột nhiên kêu lên một tiếng, nước mắt ứa ra vì đau.

Cậu lập tức xông tới, côn ŧᏂịŧ thô dài chen vào khe thịt mềm mại nhỏ bé của cô, nhờ nước xuân mà trực tiếp đi vào nơi sâu nhất.

Trần An Lâm xoắn thân mình, đẩy cậu: "Đau... Quá to rồi... hu hu..."

Tô Hàng bị cô xoắn lấy, khóe mắt như muốn nứt ra, bên trong của cô thật là chặt, vì cảm xúc dao động mạnh mà càng cắn chặt lấy côn ŧᏂịŧ của cậu.

"Không phải em bảo đi vào sao, ngoan, thả lỏng chút." Tô Hàng hôn môi cô, luôn miệng khuyên cô thả lòng, đôi tay cũng không ngừng âu yếm thân thể cô giúp cô chảy ra thêm nhiều ái dịch.

"Anh to quá..." Trần An Lâm hít hít mấy cái, tủi thân lên án.

Tô Hàng lau nước mắt cô, thử giật giật côn ŧᏂịŧ trong cơ thể cô, nghe tiếng khóc của cô dần dần biến thành tiếng rêи ɾỉ mới làm mạnh lên, một trước một sau di chuyển dươиɠ ѵậŧ của mình.

Nơi hai người giao hợp ướŧ áŧ cực kỳ, lông tóc đan vào nhau, đều bị dính chất lỏng dính nhớp, Tô Hàng nắm eo cô, đóng cọc từng cái từng cái như đang cày cấy trên cơ thể cô.

Tiếng rêи ɾỉ cùng với tiếng nức nở của cô gần như khiến Tô Hàng mê muội đến đỏ cả mắt, cậu cúi đầu cắn đôi vυ' bị cậu đâm đến run rẩy ở trong không khí: "Sướиɠ không?"

"Em bỏ cuộc, bỏ cuộc... Tô Hàng.." Trên mặt Trần An Lâm đầy nước mắt, vừa lắc đầu vừa khóc.

Cô không ngờ mới mấy tháng không làm mà Tô Hàng càng lợi hại hơn. Dươиɠ ѵậŧ xỏ xuyên trong cơ thể cô, có mấy lần còn đâm đến chỗ sâu nhất, chạm đến linh hồn cô, làm cô muốn lùi bước nhưng lại bị Tô Hàng giữ lấy eo không cho đi.

Quá sung sướиɠ, nhưng cô lại ăn không tiêu.

Cô nghi ngờ liệu có phải Tô Hàng hận mình không, nếu không sao cậu có thể dùng nhiều sức như vậy mà đâm cô. Tiếng thân thể va chạm trong không khí càng lúc càng lớn, cậu như muốn đem cả trứng dái cũng nhét vào cơ thể cô.

Hạ thể non mềm không ngừng bị đánh lên, đè ép, va chạm. Tiếng rêи ɾỉ của Trần An Lâm cũng vỡ thành mảnh nhỏ, thậm chí cô cảm thấy mình sắp bị cậu thao đến vỡ thành từng mảnh rồi.

Nước mắt thấm ra khóe mắt, cô cắn lên vai cậu: "Bỏ cuộc... anh mau bắn đi..."

"Chờ chút."

Kɧoáı ©ảʍ của Trần An Lâm dần dần tích tụ lại sau những cái va chạm, sắp lên đến đỉnh, cô ôm chặt Tô Hàng cầu xin: "Hôn em... ư ưʍ..."

Động tác dưới thân của Tô Hàng không dừng lại, nhưng vẫn nghe lời hôn lên môi cô, mυ'ŧ lấy lưỡi cô.

Trong đầu Trần An Lâm rốt cuộc hiện lên một vệt sáng trắng, cô run run, bụng nhỏ phập phồng, miệng nhỏ khẽ nhếch lên, thở dốc dồn dập.

Dươиɠ ѵậŧ bị một trận âm tinh nóng bỏng phun lên, Tô Hàng suýt chút nữa cũng tước vũ khí đầu hàng, nhưng may vẫn nhịn được.

Cậu đợi lý trí cô quay lại mới tiếp tục động tác, nói: "Lêи đỉиɦ rồi sao? Thích chứ?"

Trần An Lâm không còn chút sức lực cũng không ngăn được động tác của cậu, chỉ có thể mềm mại lay vai cậu, cầu khẩn bên tai: "Tô ... Hàng, xin anh đó, bắn nhanh lên."

"Hử? Không được."

"Baba... baba... em cũng không được..." Trần An Lâm liếʍ lỗ tai cậu, ra sức lấy lòng.

"Baba theo em có sướиɠ không?" Tô Hàng nhếch môi.

"Sướиɠ... sướиɠ muốn chết, baba..." Trần An Lâm hùa theo để cậu mau chóng bắn tinh.

"Bảo bối..." Tô Hàng lẩm bẩm.

"Ưʍ... em đây..." Trần An Lâm ngậm lấy vành tai cậu.

"Ưm a...." Tốc độ của Tô Hàng nhanh hơn, mạnh hơn, mông dùng lực chọc về phía trước, cắm thêm mấy chục cái, cuối cùng mới chịu rút dươиɠ ѵậŧ của mình ra, bắn tinh.

Côn ŧᏂịŧ cương cứng bị bao bọc bởi rất nhiều chất lỏng trong suốt, phần đầu lại không ngừng phun ra tϊиɧ ɖϊ©h͙, bắn hết lên người Trần An Lâm.

Trần An Lâm bất ngờ bị tưới tắm, chỉ có thể ngơ ngác nằm trên sô pha, ngây người nhìn cậu, cái miệng nhỏ khẽ thở dốc.