Mấy ngày sau bệnh tình của Đường Nhã Khiết dần chuyển biến tốt hơn. Nhưng nỗi sợ nho nhỏ về Âu Dương Vũ Tình đột nhiên ôn nhu vẫn cứ thế ám ảnh nàng đến trong mơ. Bộ dáng yêu kiều mặc vào tạp dề hoạt hình nấu những món đơn giản cũng túa mồ hôi, thỉnh thoảng sẽ nắm lấy vai nàng dùng cái trán trơn nhẵn áp vào nơi đồng dạng của nàng, dù rất khó thích nghi, bất quá ánh mắt Âu Dương Vũ Tình luôn hàm chứa loại nhu tình khiến nàng vô phương phản kháng.
Sinh hoạt của hai người tiếp diễn như cũ, đơn xin phép nghỉ hết tuần mà Âu Dương Vũ Tình giúp nàng gửi về học viện đều hết hạn. Hôm nay đầu tuần, Đường Nhã Khiết liền hưng phấn mang balo ngồi ở sofa chờ thiên hạ tẩy trần sáng sớm.
Âu Dương Vũ Tình bước ra không quên đóng chặt cửa phòng, mái tóc hơi ẩm ướt có vài sợi lưu lại trên chiếc cổ trắng nõn mê người. Có lẽ chính nàng cũng không ý thức được điểm câu dẫn nho nhỏ này, nhưng Đường Nhã Khiết luôn rất đúng lúc thu vào tầm mắt. Hai má hồng thuận kín đáo vạch trần khẩn trương nơi ngực trái, Âu Dương Vũ Tình lúc này bất ngờ nheo mắt nhìn khuôn mặt hơi đỏ, lại phát sốt sao?
Nàng chính là không cho Đường Nhã Khiết chuẩn bị, lập tức đi qua làm cái động tác áp trán quen thuộc mấy ngày nay. Vốn dĩ hồng hồng chuyển hẳn sang đỏ ửng, Đường Nhã Khiết suýt nữa thì cắn vào đầu lưỡi mình.
Khoảng cách gần như vậy, nàng là nhìn rất rõ hàng mi cong vυ't kia như muốn chạm vào điểm dưới lông mà, cũng thấy thật rõ đôi môi khép hờ bất giác mím lại ướŧ áŧ.
"Như thế nào hôm nay lại phát sốt? Chi bằng chị xin cho em nghỉ thêm một tuần ở nhà dưỡng bệnh. Thời tiết này..."
Còn chưa kịp nói xong thì Âu Dương Vũ Tình đã cảm thấy bên tay phải nặng trịch bất thường, Đường Nhã Khiết níu chặt mảnh áo sơ mi công sở trắng tinh, trên mặt viết mấy chữ "chị còn không cho em ra ngoài em sẽ chết khô trong nhà". Âu Dương Vũ Tình dâng lên tia thú vị thưởng thức, cuối cùng hôn lên trán ấm.
"Được rồi, hôm nay tôi đón em. Nhớ kĩ tìm nơi gần điều hòa sưởi ngồi."
Vest đen khoác lên che đi vết nhăn do thủ phạm khiến người ta dâng lên tiếu ý để lại, nàng nhất định đem mũ len và khăn quàng quấn chặt Đường Nhã Khiết mới cho nàng bước ra. Một cao lãnh và một...cục bông di động chậm rãi xuống bãi xe, cùng nhau bắt đầu ngày mới.
--------
"Đường tỷ!!!!!!"
"Tiểu Khiết đáng yêu của tôiiiii!!!!"
"..."
"..."
Đường Nhã Khiết mới vừa khó khăn vác đống quần áo ấm kín mít lên lớp đã bị tràng thanh âm không biết là gọi ai liên hoàn bắn tới. Cũng không biết biệt danh kia bọn họ lấy từ đâu ra, bất quá nhìn người thì ôm tay, kẻ ôm đùi phối hợp diễn cảnh cuối phim "Bến Thượng Hải", Đường Nhã Khiết nhịn không được cười rộ lên hạnh phúc.
Nguyên lai còn có nhiều người vì nàng lo lắng đến vậy, cuộc sống cô đơn trước đó dường như vì sự xuất của một Âu Dương Vũ Tình đã mở đầu cho chuỗi tốt đẹp sau đó. Nàng vui vẻ, thật sự rất vui vẻ.
Trong khi cả đám còn quấn quýt như đàn con thương yêu mẹ vĩ đại trở về, Đường Nhã Khiết bất ngờ bắt gặp bẳng thông báo to dán tường lớp.
"Đây là lễ hội gì đây?"
Cái mũi vì lạnh mà đỏ ửng hít hít vài hơi nghiên cứu poster treo kia, nàng ở đây hơn ba năm, vì cái gì chưa bao giờ nghe qua loại lễ hội mới lạ này. Vẫn là tiểu Lưu nhanh miệng nhảy đến nhiệt tình giải thích.
"Đây là chủ ý của hiệu trưởng nha! Năm nay học viện chúng ta sẽ không ăn mừng bằng cách truyền thống mà đổi thành....Tèn ten!!!! Vũ hội!!!!!"
Nhìn thấy mọi người ai cũng háo hức bàn tán, Đường Nhã Khiết không hiểu sao cũng cảm thấy khoái hoạt nho nhỏ. Nghĩ đến cảnh Âu Dương Vũ Tình ngự tỷ dắt nàng cùng khiêu vũ, chỉ mơ thôi đã cảm thấy xoắn xít lắm rồi!!!!! Bắt quá chị ấy là loại nữ nhân nào nàng hiểu rõ lắm, chính là vĩnh viễn ghét chỗ đông người.
"Đường tỷ! Có soái ca tới tìm kìa!"
Khi Đường Nhã Khiết quay đầu, liền nhìn thấy nam sinh cao lớn đứng ở cửa kiên định nhìn nàng. Ngũ quan có chút quen thuộc, nhưng là nhớ không ra từng chạm mặt ở đâu.
"Ahhhhh Trần công tử!!!!"
Tiếng hét của đám sinh viên mê trai đồng thời thức tỉnh não bộ Đường Nhã Khiết. Đây còn không phải tên Trần công tử bột trong miệng Âu Dương Vũ Tình nhắc đến sao?
Nam sinh kia tiến tới chỗ nàng, giống khung cảnh trong mấy phim ngôn tình học đường khiến lũ con gái hâm mộ hắn ghen tức l*иg lộn. Bây giờ không phải sẽ đến cảnh quỳ xuống tặng quà trong truyền thuyết sao?
Quả nhiên, hắn ta quỳ xuống giơ một bông hồng lên trước mặt nàng.
"Đường tiểu thư, có thể cho anh cơ hội mời em làm bạn nhảy trong vũ hội sắp tới không?"
Đương nhiên nàng rất muốn hung hăng đoạt lấy cành hoa hồng rồi dẫm đạp dưới chân cho nát bét, nhưng hoa thì không có tội, mà hình tượng thục nữ nàng gìn gĩư bao lâu cũng tuyệt đối không thể để tên này hủy hoại. Đường Nhã Khiết hít ngụm lãnh khí, sau đó hòa nhã nhận lấy bông hoa. Hắn ta nhếch môi đắc ý, nàng liền cho hắn đẹp mặt, cài hoa trên tay lên bên tai hắn.
"Trần công tử, thế này mới đúng bộ dáng đi cầu thân. Trông quả thực xinh đẹp bội phần."
Khá cho cha ngươi làm õng ẹo với Âu Dương thị! Giờ thì Trần "tiểu thư" khẳng định vang danh khắp nơi. Hắn tức giận đem hoa ném xuống đất, muốn kéo tay Đường Nhã Khiết thì đã có ngay biệt đổi cảm tử do tiểu Lưu cầm đầu chắn ngang.
"Trần tiểu thư, thỉnh trở về phủ quận túa. Tệ xá này không có hoan nghênh người nha."
Mặt hắn đỏ như trái cà, vừa xấu hổ lại ngượng ngùng rời đi. Theo như ánh mắt xem đam mỹ lâu ngày của Đường Nhã Khiết, Trần công tử kia đích thị là uke không sai lệch!
Đợi lúc hắn đi khỏi, Đường Nhã Khiết liền nhìn tiểu Lưu phốc cười ra tiếng! Cái gì gọi là vỏ quýt dày cũng bị người ăn sạch sẽ, hôm nay nàng đã minh bạch rồi.
Buổi trưa rất nhanh thì đến, Đường Nhã Khiết cùng với đám tiểu Lưu quyết định đến căn tin ăn nhẹ trước khi tan học, dù sao chiều nay các nàng cũng có ba tiết thôi. Theo thói quen, nàng chọn cho mình bánh bông lan trứng muối và hộp sữa đậu nành ít đường, nhà ăn đông đúc sau đó liền bị sinh viên lấp đầy. Các nàng không còn lựa chọn khác ngoài gốc gây trong sân trường.
"Đường tỷ, cái người hay đi xe hơi xịn đến đón có phải tình nhân tỷ không?"
Miệng đỏ đang ăn của Đường Nhã Khiết suýt nữa răng môi lẫn lộn vì câu hỏi vu vơ kia. Tùy kỳ thực nàng rất muốn Âu Dương Vũ Tình có thể cùng mình tiến triển chút gì đó ngọt ngào, bất quá cái bóng quá khứ quá lớn vô tình che lấp mất hiện thực tốt đẹp, hình ảnh người kia trong nhân sinh chị ấy dường như chưa bao giờ phai nhạt. Có đôi lúc, nàng thực vô vọng.
Nhìn thấy đám nhỏ nhao nhao hiếu kỳ, Đường Nhã Khiết gượng gạo mỉm cười tỏ ý chân thật.
"Không phải, là tỷ tỷ tôi."
Bộ mặt tiểu Lưu liền như bong bóng xì hơi, bí xị đem bánh mì ngấu nghiến trút giận.
"Cái gì cũng là tỷ tỷ ah! Tỷ tỷ cậu rốt cuộc hoàn mỹ vậy sao?"
Trong mắt Đường Nhã Khiết mà nói, Âu Dương Vũ Tình so với nữ thần thậm chí còn muốn tốt đẹp hơn. Lý do không xuất phát từ đâu cả, chỉ là nàng cảm thấy đối phương tựa như khối băng thanh ngọc, ai chạm vào đều không xứng đáng.
"Ân, tỷ tỷ... Là nữ nhân hoàn mỹ nhất."
--------
Hôm nay tâm trạng Âu Dương Vũ Tình đặc biệt tốt, trên môi thỉnh thoảng hào phóng cong lên thành nụ cười khuynh thành dưới ánh nắng nhạt mùa đông. Vì thế tốc độ phê duyệt "tấu chương" tồn động đều khiến cấp dưới kinh hoàng, nhất là vị thư kí bên cạnh nàng bấy lâu.
Vào cái tuổi sắp nở nộ thành thục như Âu Dương Vũ Tình, vị nữ thư kí rất kín đáo suy đoán nguyên do. Bởi lẽ đã từng trải qua, nàng làm sao không biết sức sống kia từ đâu mà có. Đem tách trà lài thơm lừng đặt lên bàn, mùi hương lập tức hấp dẫn Âu Dương Vũ Tình.
"Mời cô, trà lài đem về từ M thị."
Mi tâm nàng nhíu lại nhìn cách hoa hờ hững trôi trên mặt nước trà, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền đặt xuống hồ sơ trong tay, phong tình ngẩng mặt.
"Tuổi trẻ của cô thế nào?"
Vị thư kí có chút khó hiểu nhìn lão bản, nhưng là tuổi trẻ mà, không phải là khoảng thời gian rất đẹp sao?
"Là ngày tháng vùi vào con số. Bất quá xung quanh đều có người ủng hộ, tôi quả thực rất may mắn."
Âu Dương Vũ Tình chăm chú nhìn vào tận đáy mắt mơ hồ hoài niệm đối diện, mang theo loại thưởng thức cùng bi thương nho nhỏ. Tuổi trẻ của nàng là hàng chuỗi liều lĩnh nối tiếp những sai lầm. Duy nhất chỉ có tình cảm đó, dù là đến lúc nhắm mắt nàng vẫn không thể nào lên tiếng trách móc. Hết thảy đều là tự nguyện.
Là nàng tự nguyện ở bên Diệp Linh, lặng lẽ từng chút một thực hiện nguyện vọng của nàng ta. Cũng là nàng một mực gĩư trong lòng tiếng yêu quá sợ hãi để thổ lộ.
Ánh mắt đặt vào tách trà, cà phê đều chán rồi, từ nay về sau trung thành theo đuổi hương trà ngát hương không phải sẽ tốt hơn biết mấy sao? Hốt nhiên Âu Dương Vũ Tình bật cười, nhàn nhạt lắc đầu lên án nhân sinh.
"Đúng là cái gì vừa đủ cũng là hạnh phúc nhất."
------
"Em có chuyện gì khó nói à?"
Âu Dương Vũ Tình như một nữ vương ưu nhã ngồi trên ghế sofa lớn giọng. Đứa nhỏ kia từ lúc tan học trở về liền len lén nhìn nàng, một hai lần đều có thể bỏ qua, đến cả khi xem series phim Hàn yêu thích cũng không buông tha nàng! Thật muốn đem mắt to kia trực tiếp móc ra!
Đường Nhã Khiết bị gọi đến ngay lập tức luống cuống tay chân, ly sữa còn nửa trên tay còn thiếu chút nữa đã rơi xuống sàn gỗ.
"Nói."
Đường Nhã Khiết cúi đầu ủy khuất.
"Trường em có buổi họp phụ huynh học sinh."
"Thì sao? Như mọi năm tôi sẽ đi."
Đường Nhã Khiết lập tức quỳ xuống dập đầu.
"Nhưng... Nhưng là hiệu trưởng biếи ŧɦái đổi buổi họp thành dạ hội họp mặt rồi!!!!!!"
Mặt đẹp của Âu Dương Vũ Tình lập tức nhăn lại như khỉ, trên trán giấu sao cũng không hết hắc tuyến tràn bờ đê, uy nghiêm gầm lên.
"Hứa Nhiên!!!! Cô là bất mãn giường không bếp trống sao?????"