Từ đầu giây bên kia vang lên là thanh âm của Trương phu nhân. Giọng nói vẫn duy trì điềm tĩnh và dịu dàng đã hun đúc ra Trương Đình Ngữ hiện tại, đã lâu rồi con gái không về khiến bà có vài phần lo lắng. Mà Trương Đình Ngữ bên này tựa hồ như bị đâm trúng chỗ hiểm.
"Đã lâu không về nhà, mẹ đến công ty cũng không tìm được con. Con đã đi đâu vậy tiểu Ngữ?"
Trên mặt Trương Đình Ngữ liền hiện ra mấy tia hắc tuyến rõ nét, ngón tay đặt trên mặt lưng điện thoại cũng vì dùng lực mà trở nên trắng bệch khó coi. Lấy tốc nhanh nhất và trấn định nhất, nàng mới hướng mẹ mình trả lời.
"Dạo này công việc nơi khác có hơi bận rộn, vả lại một...bằng hữu của con lại ở bệnh viện, con cũng nên quan tâm cho phải đạo."
Có lẽ nàng không nhận ra nhưng giọng điệu lúc thốt ra hai chữ bằng hữu để nói về Tô Uyển khiến tâm nàng dâng lên ngàn tia khổ sở, dồn ép xuống cổ họng thành tiếng nghẹn trong thầm lặng. Không phải không muốn cùng Tô Uyển đường đường chính chính, nhưng còn Trương gia thì sao. Ân tình bồi dưỡng bấy lâu nay của họ đối với nàng cao tựa như núi, nàng không thể phụ nỗi kì vọng nào của Trương phu phụ.
"Vậy sao? Đồng Đồng bệnh tình nặng lắm sao?"
Trương phu nhân trong số bạn bè ít ỏi của Trương Đình Ngữ cũng chỉ biết một mình Diệp Vị Đồng. Nếu muốn trách thì nên trách yêu nghiệt kia diễn kịch qua giỏi, hai mươi mấy năm hoàn thành vai diễn đứa con ngoan ngoãn trước mặt người trong nhà đến Trương gia cũng bị gạt. Cho nên Trương phu nhân cũng đem lòng yêu quý Diệp Vị Đồng như con ruột.
Chỉ riếng Trương Đình Ngữ vừa nghe thấy đã giật bắn người khẩn trương. Bây giờ nếu không thừa nhận đó là Diệp Vị Đồng thì mẹ nàng rất có thể sẽ tìm đến xem mặt mũi Tô Uyển. Mà khổ nỗi hai người đã có lần chạm mặt hai năm trước, không khỏi có chút quỷ dị. Trương Đình Ngữ ấp úng một chút, đã lỡ miệng thốt ra.
"À... Là Đồng Đồng... Nhưng nàng không sao rồi. Vài hôm nữa con sẽ dẫn nàng về nhà chúng ta một chuyến..."
"Được, vậy con giữ gìn sức khỏe. Lúc về nhớ báo cho mẹ."
"Vâng."
Lúc cúp điện thoại đi, Trương Đình Ngữ mới lấy hết hơi thở ra mạnh mẽ. Nghĩ một chút, nàng nhắn cho Diệp Vị Đồng cái tin về chuyện mới xảy ra nhờ nàng ta che giấu. Mà hẳn nhiên lúc nhận được tin nhắn, tầm mắt Diệp đại luật sư của chúng ta liền lóe lên tia bất đắc dĩ với cái mỏ cong lên cáu kỉnh. Nhưng có lẽ nàng cũng hiểu, Trương Đình Ngữ giấu không được bao lâu nữa rồi.
Ngồi xuống suy tư trấn định một hồi lâu ở dãy ghế ngoài hành lang, Trương Đình Ngữ mới khe khẽ nhắm mắt tĩnh tâm. Thầm nghĩ nói dối một lần, sau này lại phải dùng hàng trăm hàng ngàn lời để lấp liếʍ cho lời nói dối đó cũng đủ khiến mi tâm nàng nhíu chặt. Phải chi nàng can đảm hơn một chút thì tốt biết bao. Tay đặt lên đùi dần nắm lại chặt chẽ, như cố trừng phạt chính mình hèn nhát.
Tựa hồ không lâu sau đó, bên cạnh Trương Đình Ngữ liền có thêm một người. Thời điểm nàng hé mi nhìn xem là nhân vật nào, ngũ quan tinh xảo mà thành thục của Mac Tư Tư đã đập ngay vào mắt. Nàng lập tức khôi phục bộ dáng điềm tĩnh, quay sang chào hỏi bà ta.
"Mạc phu nhân, xin chào."
Tuy không biết vì sao Mạc Tư Tư lại bất ngờ xuất hiện ở đây thay vì Tề Đình nhưng Trương Đình Ngữ cũng không vì thế đánh mất tư duy logic. Mạc Tư Từ nhìn cái đầu cúi thấp cung kính của Trương Đình Ngữ với đôi mắt vô vị, thoáng chốc lại trở nên âm trầm khó đoán.
"Vừa rồi là Trương phu nhân? Mẹ nuôi cô?"
Trương Đình Ngữ chấn động trong một khoảnh khắc, không ngờ lại bị Mạc Tư Tư nghe được. Bối rối rất nhanh rút đi, Trương Đình Ngữ lễ phép gật đầu, thanh âm theo hai cánh môi hé mở vang lên.
"Vâng, đó là mẹ tôi."
Mạc Tư Tư nhếch mép cười khẽ, đem chân tao nhã gác lên chân còn lại nhìn chuyên chú Trương Đình Ngữ, hồi lâu mới lên tiếng.
"Xem ra họ vẫn chưa biết chuyện tốt đẹp cô làm. Mà... Bằng hữu cô cũng khỏe rồi, mau trở về nhà đi. Tiếp tục ở đây sẽ khiến ba mẹ lo lắng, thật không phải phép."
Trương Đình Ngữ không trả lời, cứ thế trốn tránh ánh mắt Mạc Tư Tư như lưỡi dao sắc nhọn đâm vào tâm khảm nàng. Hai tay đặt bên đùi siết chặt, cơ thể cũng trở nên căng cứng. Giọng nói châm biếm rõ ràng của Mạc Tư Tư không phải nàng nghe không hiểu, nhưng lại vô lực phản kháng.
"Không biết là tôi có hay không hiểu lầm ý tứ của cô, nhưng cái kim trong bọc sớm muộn cũng lộ, giấu không được, tốt nhất là ngưng hèn nhát đối mặt. Cô nói xem đúng không?"
Mạc Tư Tư cố tình kéo dài từng câu từng chữ, như chọc ngoáy vào vết thương sâu thẳm trong lòng Trương Đình Ngữ. Thanh âm đay nghiến mang theo bất mãn và phỉ báng là tất cả những gì nàng có thể cảm nhận được. Bất quá bà ta nói không hề sai. Nàng nhát gan, có gan yêu mà không có dũng khí thừa nhận. Trong khi Tô Uyển kiên định cùng nàng, nàng lại ở đây phân vân che giấu tình yêu chân chính của bản thân. Không cần Mạc Tư Tư ở đây lên tiếng, ngay từ giây phút Trương Đình Ngữ dùng hai chữ bằng hữu gọi người mình yêu thì nỗi hổ thẹn đã chặn đứng tâm nàng rồi.
"Ý Mạc phu nhân là sao?"
"Cần thiết tôi phải nói ra sao? Tôi tin cô là người thông minh, nghe cũng hiểu được ý tứ của tôi. Nếu là chướng ngại, tôi sẽ không từ thủ đoạn loại bỏ. Chỉ cần là vì hạnh phúc của người tôi yêu thương."
Mạc Tư Tư đem bó hoa Trương Đình Ngữ mua đặt trên ghế ném xuống đất, cũng tỏ rõ sự cương quyết phản đối trong ánh mắt. Khoảnh khắc Trương Đình Ngữ lấy hết can đảm ngẩng đầu, liền gặp được căm ghét trong đáy mắt người kia. Nàng hoảng loạn, bối rối, mà cũng như thế ghét bỏ chính mình. Không đợi Trương Đình Ngữ trả lời, Mạc Tư Tư đã đứng dậy bỏ đi, để lại sau lưng là bóng dáng Trương Đình Ngữ chết lặng tại chỗ.
Thật lâu sau đó, Trương Đình Ngữ mới hồi phục tinh thần cúi xuống nhặt lên bó hoa chỉ dính một ít cát bụi. Phủi đi đôi chút, màu trắng tinh khiết lại hiển lộ rõ ràng. Môi run rẩy mấp máy, Trương Đình Ngữ đem đóa hoa ôm vào trong lòng nỉ non.
"Làm sao đây... Em nói cho chị biết... Chị phải làm gì đây..."
----
Đẩy cửa bước vào, Trương Đình Ngữ liền nhìn thấy bóng dáng Mạc Tư Tư trang nhã ngồi bên sofa trong phòng bệnh. Thấy nàng, bà ấy thoáng đảo mắt một cái, cũng làm như là không thấy dời lực chú ý vào tài liệu trong tay. Có lẽ Mạc Tư Tư có năng lực che giấu rất khá nên ngay cả Tô Uyển đều không nhận ra điểm bất ổn của hai người trước mặt.
"Ngữ, chị về rồi sao?"
Tô Uyển nâng khóe môi lêи đỉиɦ điểm vui vẻ, liền hướng Trương Đình Ngữ muốn xuống giường đón tiếp. Chỉ tiếc dây truyền nước đã đem động tác của nàng ngăn lại, sắc mặt Tô Uyển liền trở nên chán ghét thứ ghim vào da thịt mình. Trương Đình Ngữ thấy vậy vội vã tiến đến bên cạnh Tô Uyển ân cần hỏi han.
"Em làm sao vậy? Vì sao phải truyền nước?"
"Không có gì nghiêm trọng, chỉ là cảm thấy mệt mỏi đôi chút."
Tô Uyển không hề cố kị Mạc Tư Tư ngồi đằng xa có hay không nhìn thấy nàng trở giọng âu yếm người yêu, một tay tự do vươn ra kéo eo Trương Đình Ngữ lại gần dụi vào trong lòng nàng ta nhu thuận.
"Em sốt phải không?"
"Ân, sao Ngữ biết?"
Tô Uyển kinh ngạc ngước nhìn Trương Đình Ngữ đứng bên cạnh, rõ ràng nhiệt độ đã trở lại bình thường rồi mà vẫn bị phát hiện sao. Nhưng Trương Đình Ngữ chỉ đơn giản khẽ cười, tay nâng lên vuốt ve vành tai ửng đỏ của Tô Uyển. Nguyên lai mỗi lần phát sốt thì dù có khỏi hai, ba ngày thì vành tai của nàng ta lúc nào cũng đỏ ửng lên báo hiệu. Có lẽ Tô Uyển nhận không ra, nhưng Trương Đình Ngữ lại hiểu rất rõ.
"Còn mệt mỏi không?"
Trương Đình Ngữ nâng tay âu yếm bộ tóc ngắn ngủn của Tô Uyển, thanh âm cật lực đè nén khẩn trương và lo lắng. Nhưng mà Tô Uyển trong lòng lại tựa hồ lên cơn làm nũng.
"Mệt ah, mệt muốn chết."
Hóa ra cái mệt muốn chết của nàng ta là nâng má lên đòi hỏi hai phiến môi, làm sao Trương Đình Ngữ lại đoán không ra được. Ý cười trên môi càng đậm, nàng tiến lại gần má trơn nhắn của Tô Uyển. Trong khoảnh khắc họ Tô rất hưởng thụ thì hai ngón tay của Trương Đình Ngữ đã tiến công nhéo mũi nàng.
"Mệt lắm, cho em mệt ngất luôn đi."
"Mũi giả cũng liền bị chị nhéo đi bảo trì nha!"
Tô Uyển chun mũi nheo mắt nhìn Trương Đình Ngữ muốn tỏ ra hùng hổ, chỉ tiếc khi vừa nhìn vào mắt nữ nhân đối diện, bao nhiêu ủy khuất hóa thành không khí bay đi không sót mảnh nào. Nàng lại ôm eo Trương Đình Ngữ, giật lấy bó hoa trong tay nàng ta cười gian manh.
"Từ khi nào thì vợ biết lãng mạn như vậy chứ?"
Trương Đình Ngữ "đột ngột" bị hỏi tội, thật ra chỉ là một dạng trêu chọc thôi đã liền ho khan run rẩy. Hai má đỏ lên, đến cả vành tai nhỏ bé cũng vì thế mà nhuộm sắc hồng. Điều này không thể nghi ngờ càng làm cho tâm Tô Uyển tốt lên.
"Em.. Em thích không?"
Dù hơi lắp bắp một chút nhưng cuối cùng Trương Đình Ngữ cũng thành công đem ý tứ thổ lộ. Nhìn đến Tô Uyển săm soi bó hoa, chợt thấy mắt nàng sáng lên khi phát hiện trong đó còn một hộp quà nhỏ được gói lại bằng giấy màu cam. Tô Uyển nghi hoặc xen lẫn kinh hỉ nhìn Trương Đình Ngữ, như có như không xác minh.
"Của em đấy."
Nghe đến đây Tô Uyển mới đặt bó hoa sang một bên giường mở hộp quà nhỏ xíu, chỉ là vừa xé góc bìa, nàng đã reo lên vui sướиɠ.
"Đĩa mới của Tần Sở Hàm!!!!!! Cái này bắt đầu bán từ khi nào vậy chứ????"
Tô Uyển vui mừng cười toét cả miệng làm cho Mạc Tư Tư gần đó cũng không có cách nào tập trung vào duyệt tư liệu. Mặc dù không quay lại nhưng linh cảm của người mẹ mách bảo rằng Tô Uyển rất thích đi. Chỉ là một cái đĩa, nói con dâu một tiếng không phải sẽ có cả thùng sao? Thậm chí chịu bỏ ra ít công sức, không chừng còn thu khăn tay con dâu từng xài qua hay thậm chí...áσ ɭóŧ nha. Kỳ thật Mạc Tư Tư không hề biết lúc này gương mặt nghiêm túc của bà có bao nhiêu mâu thuẫn với suy nghĩ biếи ŧɦái cực hạn.
Gấp lại sấp tư liệu, Mạc Tư Tư đem tất thảy bỏ vào túi xách rồi đứng dậy hướng tới giường Tô Uyển. Ánh mắt như có như không đảo qua biểu tình của Trương Đình Ngữ như một lời đe dọa ngầm, sau đó rất nhanh trao âu yếm và dịu dàng cho con gái mình.
"Mẹ phải về công ty, ngày mai xuất viện mẹ sẽ đến."
Thanh âm ôn nhu chỉ dành cho vài người may mắn nhất thế gian vang lên, có chút làm Trương Đình Ngữ hoảng loạn. Có ai dám nói người lúc nãy ngoài hành lang và vị phu nhân tao nhã ôn nhu hiện tại là cùng một người chứ! Trương Đình Ngữ bất đắc dĩ tập trung vào gương mặt thoáng biến đổi của Tô Uyển, tuy không quá đặc sắc thế nhưng tia chán ghét cũng không còn.
"Được."
Tô Uyển vân đạm đáp lại, nhưng ai cũng có thể nghe ra ý tứ tiếp nhận trong đó. Mạc Tư Tư khẽ mỉm cười quay lưng rời đi thì bị câu nói của Trương Đình Ngữ làm bước chân đình chỉ.
"Tôi tiễn bà."
Vẫn là đường cong hoàn mỹ, nhưng vừa quay lưng đi, ánh mắt bà ta đã trở nên thâm tàng sâu xa. Thời điểm mở cả hai đã một trong một ngoài, Trương Đình Ngữ mới lấy hết can đảm nói một câu từ đáy lòng.
"Hạnh phúc của em ấy, tôi tuyệt sẽ bảo vệ đến cùng."
Lại là cái nhếch mép khinh thường, Mạc Tư Tư đơn giản bỏ lại một câu.
"Mong là cô giữ lời."
P/s: Mạc Tư Tư lại giả bộ ác tiếp =)) bả thích đóng cái zai phúc hắc để tôn zinh mấy mẹ zai chính ghê =)) Hãy thương Mạc