Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 110

"Tình nhi, nàng dùng thử xem món này đi. Là ta đặc biệt chuẩn bị cho nàng." Tử Huyền gắp thức ăn để vào chén Y Tình, ôn nhu nói.

Y Tình gật đầu nhẹ nhàng cầm đũa gắp thức ăn trong chén dùng thử, cá rất tươi, không hề tanh, vào trong miệng liền tan ngay, thịt cá rất ngọt, nêm rất vừa ăn, vào trong cuống họng lại có mùi thơm nhẹ. Quả thật rất ngon.

Tử Huyền nhìn nàng gắp thêm miếng nữa thì mỉm cười, Tình nhi khẩu vị quả nhiên không có thay đổi. Không uổng công chính mình xin Lam Yên chỉ dạy món này.

"Huyền, thật rất ngon. Là đầu bếp nào làm, thật tài giỏi a, người cũng ăn đi" Y Tình ánh mắt mang theo ý cười, vừa nói tay vừa gắp một miếng để vào chén Tử Huyền.

"Là ta" Tử Huyền nhìn nàng, ánh mắt mang theo sủng nịch, Tình nhi của nàng thật đáng yêu, kiếp trước cũng không thấy nàng đối với mình thả lỏng như vậy. Có lẽ ngôi vị mẫu nghi thiên hạ đối với nàng cũng là một ràng buộc đi.

"Là Huyền sao?" Y Tình kinh ngạc nhìn Tử Huyền, chốc sau ánh mắt liền biến thành nhu hoà, trong lòng tức khắc liền có một dòng nước ấm chảy qua. Bất kể là thái tử hay phò mã, Huyền của nàng luôn đứng ở trên người khác mà nhìn xuống.

Nhưng mặc kệ thân phận ra sao nàng đều vì nàng mà bỏ qua hết thảy, tựa như hôm nay, người này vì nàng mà xuống bếp học nấu món nàng thích vậy. Y Tình cảm thấy như hiện tại thật tốt, bỏ qua tất cả thân phận, bỏ hết thảy mọi chuyện sau lưng, chỉ có hai người bên cạnh nhau, tựa như đôi "thê thê" bình thường vậy.

Đôi mắt Y Tình đã bắt đầu ươn ướt, nàng cúi đầu nhìn vào chén cơm, không muốn để Tử Huyền thấy mình rơi lệ. Nàng vẫn còn nhớ kỹ, trước kia hai người đã từng mơ ước về một cuộc sống bình yên, một lời hứa mà tận bây giờ vẫn chưa thể hoàn thành. Nhưng nàng không cần nhiều lắm, như hiện tại, nàng cũng đủ mãn nguyện rồi.

Thương tiếc, vén nhẹ mái tóc của người đối diện, Tử Huyền hiện tại cảm nhận rõ ràng chính mình kiếp trước khiến nàng thua thiệt ra sao. Chính mình tước đi của nàng tự do, tước đi của nàng vui vẻ, ngay cả sinh mạng của nàng cũng vì mình mà mất đi.

"Tình nhi, thật xin lỗi" Tử Huyền đột nhiên xin lỗi khiến Y Tình hơi bất ngờ, nàng ngẩng đầu, nhìn trong mắt người kia tràn ngập thương tiếc cùng đau lòng, thậm chí có tia tự trách.

Khẽ vuốt lên dung mạo có chút hốc hác, Y Tình đau lòng nói "đừng xin lỗi, người gầy quá, mau ăn thêm chút đi." nói rồi nàng liền gắp thức ăn vào chén cơm của Tử Huyền.

Tử Huyền vẫn im lặng cúi đầu, Y Tình đột nhiên tiến lại gần Tử Huyền, nâng cằm nàng lên, môi mọng kề sát môi Tử Huyền nhẹ nhàng ma sát, cảm nhận được sự mềm mại cùng nóng ấm, bất kể là Y Tình hay Tử Huyền đều cảm thấy rung động.

Tử Huyền mạnh mẽ hôn lên đôi môi quen thuộc, bất kể là kiếp trước hay kiếp này, hương vị ngọt ngào của đôi "cánh hoa" này vẫn chưa từng thay đổi.

Nhẹ nhàng tách đôi môi đang hé mở, lưỡi mềm mại trơn tuột vào bên trong, tìm kiếm đồng bạn quen thuộc. Hai cái lưỡi trơn tuột dưới sự nhiệt tình của cả hai mà quấn quít hồi lâu trong khoang miệng.

Cuối cùng, người chấm dứt cuộc rượt đuổi này là Tử Huyền, nàng còng không có quên là đang ăn cơm đâu, mặc dù trong chứa một bụng hoả nhưng cũng phải cố dập tắt thôi chứ làm sao bây giờ. Nương tử no bụng vẫn là quan trọng hơn.

Hai gò má Y Tình nổi lên từng rặng mây hồng, nàng thở dốc cả người có chút vô lực. Nhìn sang phía đối diện, người kia vẫn thản nhiên nhìn nàng, trong lòng không khỏi căm tức.

Vì cái gì mỗi lần như vậy người xụi lơ luôn là nàng? Còn kẻ gây hoạ thì ung dung tựa tại. Tức chết người mà!

Tử Huyền hít sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc trong lòng, hơi hơi mỉm cười gật đầu. Hai người bắt đầu ăn, cũng không nói thêm lời nào.

Cơm nước xong, Tử Huyền đi ra ngoài có chút chuyện. Một mình Y Tình trong phòng ngẩn người hồi lâu, cuối cùng nàng cắn môi, giống như đã quyết định việc gì đó.

Tử Huyền ở bên ngoài cũng không biết Y Tình đang suy tư, nàng từ chỗ Diên Mạc Vi nhận được tin tức Diên hoàng đã đồng ý Diệp Lâm cùng nàng điều tra vụ việc muối lậu. Vài ngày nữa nàng phải khởi hành đến Quý Châu, là đất phong của lục vương gia.

Trong lòng Tử Huyền không khỏi thở dài, để Tình nhi ở nơi này một mình nàng thật không an tâm, nhưng để nàng ấy đi chung sợ rằng sẽ có nguy hiểm, huống chi Diệp Lâm luôn nhắm tới nàng. Nàng không muốn hắn nhìn ra sơ hở, còn nữa....lão hồ ly Diên Hoành Vũ mới là nỗi lo lớn nhất. Hắn gần đây yên tĩnh đến bất thường, thật để nàng lo lắng.

Thở dài một tiếng, Tử Huyền loại mấy suy nghĩ vẩn vơ này ra khỏi đầu. "Thuyền đến đầu cầu tự nhiên thẳng" nàng nghĩ nhiều cũng vô ích, quan trọng nhất vẫn là bảo bối của nàng.

Tử Huyền tắm rửa thay y phục xong liền đi thẳng đến phòng Y Tình, nàng dự định sẽ nói chuyện đi Quý Châu với Y Tình, tránh để nàng ấy lo lắng.

"Tình nhi, ta vào nha" Tử Huyền mỉm cười gõ cửa, trong lòng có chút nôn nóng muốn nhìn thấy bảo bối của nàng. Tuy rằng tách nhau ra không quá một canh giờ nhưng xa người này dù chỉ một khắc nàng cũng không chịu nổi, huống chi là tận một canh giờ.

Y Tình ở bên trong nghe được giọng Tử Huyền, mặt không biết vì sao lại đỏ lên, nàng hiện tại trong lòng tràn đầy ngượng ngùng nên cũng không có lên tiếng.

"Tình nhi, là ta, nàng mở cửa a" Tử Huyền gõ cửa lần nữa, nhưng vẫn không thấy Y Tình trả lời. Trong lòng có chút lo lắng muốn xông cửa vào, nhưng lại sợ nàng nếu đang ngủ chính mình làm vậy sẽ đánh thức nàng.

Nghĩ tới nghĩ lui, Tử Huyền nghĩ khả năng Y Tình ngủ quên sẽ lớn hơn. Bởi vì phủ đệ của nàng được bảo vệ rất cẩn mật, một con ruồi cũng đừng chui vào.

Nghĩ vậy, Tử Huyền đành bất đắc dĩ dừng tay, không đập cửa nữa, có chút ảo não nói "nếu nàng đã ngủ, vậy ta không làm phiền nữa."

Thời điểm Tử Huyền xoay gót định đi thì trong phòng truyền ra giọng nói ngượng ngùng "vào đi."

Tử Huyền nghe vậy, không suy nghĩ nhiều lập tức mở cửa phòng đi vào, nhìn người kia ngồi trên giường mặt mày đỏ bừng, nàng vội vã đi tới.

"Tình nhi, nàng làm sao vậy? Sao ta vừa mới đi một lúc mặt nàng liền đỏ đến như vậy. Là do bệnh sao?" Tử Huyền lo lắng đặt tay lên trán Y Tình, lo sợ nàng bị bệnh.

Y Tình cảm nhận bàn tay có chút lạnh của người kia tiếp xúc với trán mình, mặt càng thêm đỏ, liên tục lắc đầu "thϊếp....thϊếp....không sao."

"Cái gì mà không sao a, đỏ thành như vậy. Không được, ta ra ngoài gọi đại phu." Tử Huyền tâm nóng như lửa đốt, nhanh chóng xoay người định ra ngoài gọi đại phu.

"Huyền, thϊếp không sao thật mà" Y Tình bất đắc dĩ kéo tay Tử Huyền lại. Người này bình thường thích trêu chọc nàng, cái gì cũng nói được. Hôm nay tại sao lại biến ngốc như vậy, tức chết nàng mà!

"Tình nhi, nàng....." lời nói chưa xong đã bị đôi môi mềm mại chặn lại. Tử Huyền trợn tròn mắt kinh ngạc sau đó dần dần biến thành nhu hoà, vòng tay ôm lấy eo người trước mắt, khiến nàng cùng mình không còn một khe hở nào.

Y Tình liếc mắt nhìn Tử Huyền, ánh mắt ngượng ngùng làm sao cũng không che giấu được, trong miệng bị người kia công thành chiếm đất đến cả người mềm nhũn suýt ngã.

Tử Huyền giống như đã biết trước, tay ôm Y Tình càng thêm chặt, để nàng tựa vào lòng mình, tránh để nàng ngã xuống. Hai đôi môi mềm mại ma sát ngày càng nhiều, lưỡi của nàng trong miệng Y Tình quấy phá hồi lâu, chơi chán chê liền muốn rủ thêm "bạn". Lưỡi mềm trơn tuộc như kɧıêυ ҡɧí©ɧ lưỡi nhỏ của Y Tình.

Cả người Y Tình run rẩy, trong bụng xẹt qua dòng nước ấm, nàng cảm thấy thân thể mình như bị thiêu đốt. Ánh mắt nheo có chút mơ màng, lý trí cũng từ từ biến mất.

Tử Huyền trong mắt ý cười càng rõ ràng, nàng dẫn dụ Y Tình sang miệng nàng. Bị kɧıêυ ҡɧí©ɧ, lưỡi nhỏ của Y Tình ở trong miệng Tử Huyền chuyển từ bị động sang chủ động, thậm chí còn có chút cuồng nhiệt. Quả nhiên là thầy giỏi trò hay, năng lực học tập của Dạ tiểu thư thật kinh người a.

Tử Huyền chậm rãi rút lưỡi về, hơi tách ra để Y Tình hít lấy không khí, nhưng môi vẫn chạm môi Y Tình, chưa từng rơi đi.

Nhìn người kia thở hổn hển, gò má hiện lên hai rặng mây đỏ, ánh mắt có chút mơ màng, Y Tình lúc này càng thêm kiều diễm mê người, Tử Huyền vén tóc người yêu sang một bên, nhỏ giọng kêu "Tình nhi" bởi vì hai môi đang chạm nhau, nên khi Tử Huyền nói, môi hai người liền ma sát.

Y Tình cả người vô lực dựa sát vào người Tử Huyền, nghe được tiếng kêu của người kia thì nâng mắt nhìn nàng, chỉ "ân~" nhẹ một tiếng. Nhưng cũng để Tử Huyền cảm thấy cả người khô nóng.

Nàng khẽ nuốt nước bọt, cố gắng áp chế nôn nóng trong lòng, giọng nói ôn nhu, mang theo tia chờ mong "làm nữ nhân của ta có được không?"

Y Tình tuy rằng vô lực, nhưng vẫn hiểu được lời nói của nàng, vừa hồi hộp lại vừa chờ mong, xiết chặt lấy eo Tử Huyền khẽ "ừm" một tiếng, sau đó tách môi ra, vùi mặt vào trong lòng Tử Huyền.

Tử Huyền mỉm cười. Tình nhi, cảm ơn ngươi kiếp trước kiếp này đều lựa chọn ta, dù cho ta là một nữ nhân.