Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 107

"Khụ....ta tới rồi" Tử Huyền hơi hơi cười bước vào trong phòng, nhìn Mạc Vi ngồi thong thả uống trà chờ sẳn có chút xấu hổ sờ sờ mũi.

"Tới trễ vậy, là do cùng tiểu nương tử ân ân ái ái sao~~" Mạc Vi không có nhìn Tử Huyền lúc này, nhưng cũng đoán được tám chín phần nguyên nhân vì sao nàng tới trễ.

Tử Huyền mặt cứng đờ, xấu hổ ho khan một tiếng ngồi xuống, có trời mới biết nàng muốn tới được đây phải qua bao nhiêu ải. Hiện tại ngẫm lại vết cắn trên vai vẫn còn nhức nhức đây, còn có lát nữa về phải trình báo rõ ràng mọi chuyện, mới nghĩ thôi cũng đã thấy đau cả đầu rồi.

Mạc Vi hứng thú nhìn Tử Huyền, tuy rằng người này đang ngồi rất nghiêm chỉnh, nhưng nhất định đầu óc đang nghĩ đâu đâu. Cử động này thật giống với người kia.

Nghĩ đến Tư Đồ Lam Yên, tay ngọc đang cầm ly trà bỗng khựng, Mạc Vi hơi khẽ lắc đầu cười khổ một tiếng, từ khi nào chính mình lại trở nên như vậy.

"Được rồi, không trêu chọc ngươi, chúng ta vào chuyện chính đi. Ta khi nãy đã cùng Diệp Lâm nói muốn hắn xin với phụ hoàng cho hắn hiệp trợ ngươi trong vụ án buôn muối lậu. Ngươi cũng biết việc này liên lụy rất nhiều, đặc biệt là mấy lão hồ ly trong triều hiện tại cũng đang nơm nớp lo sợ."

Tử Huyền nhếch môi, việc này can hệ lớn như vậy, Diên Hoành Vũ lại trực tiếp giao cho nàng, bên trong tất nhiên có âm mưu "Diên Hoành Vũ dường như đã nhịn không nổi nữa rồi, hắn là muốn mượn chuyện này dí ta vào chỗ chết đi. Nói cho cùng ta trong mắt hắn vẫn là một cái gai, chuyện này nếu ta làm tốt tất nhiên sẽ khiến mấy tên trong lòng nảy sinh oán hận không ít, còn nếu không tốt sợ rằng không tránh khỏi trách phạt đi. Huống hồ....không loại trừ khả năng hắn muốn ám hại ta."

"Phụ hoàng đi nước cờ này rất hay, nhưng mà hắn sẽ không ngờ Diệp Lâm cũng muốn nhúng tay vào. Hắn xem trọng binh quyền của Diệp Lâm, nhưng lại vẫn kiêng dè thế lực của hai vị lão thần, cho nên vẫn chưa nghĩ động đến Diệp Lâm, hắn muốn ta dụ dỗ Diệp Lâm cũng là bởi vì nguyên nhân này." Mạc Vi gật đầu, chuyện này nàng sớm đã đoán trước, Diên Hoành Vũ đối với Tử Huyền đã không còn kiên nhẫn, hắn tiếp theo chính là muốn đem Tử Huyền từ phò mã biến thành con tin, còn có....số binh quyền trong tay Diệp Lâm.

"Hiện nay, trong triều bè phái không ít, nhưng có thể cùng thế lực của thừa tướng Chu Hiển chống lại chỉ có Đặng Hầu-Đặng quốc công." Tử Huyền tiếp tục phân tích, Mạc Vi ngồi bên cạnh nàng liên tục nhíu mày.

"Gần đây ta nhận được tin, các vị thân vương, hoàng thúc của ta ở đất phong bắt đầu rục rịch. Dù sao hoàng huynh của ta cũng đã chết, phụ hoàng tuy nói vẫn đang ở tuổi tráng niên nhưng không ai biết hắn còn có thể có long chủng hay không. Các vị hoàng thúc đối với phụ hoàng ta bề ngoài tin phục, nhưng trong lòng từ lâu đã bất mãn sự chuyên quyền, độc đoán của hắn."

"Mạc Vi, trong các vị vương gia, ngươi cảm thấy người nào có khả năng nhất?" Tử Huyền suy nghĩ một chút liền hỏi ngược lại.

"Diên quốc có tổng cộng ba vị vương gia, bao gồm nhị hoàng thúc, tứ hoàng thúc cùng lục hoàng thúc. Trong đó, phụ hoàng đối với nhị hoàng thúc vẫn luôn nghi kỵ, luôn luôn lo lắng đề phòng. Nếu không phải trước nay nhị hoàng thúc đều rất an phận thủ thường ở trong đất phong thì sợ rằng không bao lâu sẽ bị người ám toán ôm hận mà chết. Còn về tứ hoàng thúc, người này là huynh đệ đồng mẫu với phụ hoàng, tính tình trước nay đạm mạc không thích chuyện triều đình, phụ hoàng đối với hắn không có nhiều lắm phòng bị. Cuối cùng là lục hoàng thúc, ta đối với hắn vẫn rất có hứng thú." Mạc Vi nói đến đây liền mỉm cười bí hiểm, lục hoàng thúc này của nàng ẩn dấu rất sâu, mặc kệ nàng phái bao nhiêu người đến điều tra, tất cả đều tay trắng mà về.

Lục vương gia bí ẩn, điều này cả triều đình đều biết, nhưng không ai dám dị nghị nhiều lời, bởi vì thái độ của Diên hoàng đối với hắn vô cùng đặc biệt, không nói, không nghe, không hỏi. Nhìn như không quan tâm nhưng lại cũng vô cùng để ý.

"Lục hoàng thúc số tuổi không lớn hơn ta bao nhiêu, hắn là hoàng tử nhưng lưu lạc dân gian nhiều năm, cách đây năm năm được phụ hoàng tìm trở về. Mọi người tuy đối với thân phận của hắn có điều nghi hoặc nhưng bởi vì được sự khẳng định của Cố tổng quản là thái giám cận thân của tiên đế năm xưa nên mọi nghi ngờ đều bị đè xuống." Mạc Vi nói đến đây ánh mắt loé lên tia sáng, giống như nghĩ đến điều gì.

Tử Huyền cầm ly trà lên uống một ngụm, nghĩ một lúc mới nói "vậy....ngươi nghi ngờ thân phận lục vương gia." Là một câu hỏi nhưng lại được nàng nói hết sức khẳng định

Mạc Vi mỉm cười khẽ gật đầu "lục hoàng thúc tuy trong tay không có binh quyền nhưng lại là phu tế của Giang Hạo đại tướng quân."

"Giang Hạo? Hắn có nữ nhi? Vì sao ta không có nghe được bất kỳ tin tức nào nói phu nhân hắn mang thai? Huống hồ không phải phu nhân hắn qua đời đã lâu rồi sao? Từ khi phu nhân hắn mất, hắn không phải luôn ở bên ngoài trấn giữ biên cương sao?" Tử Huyền hơi ngẩn người, vì sao chuyện này nàng chưa từng nghe người hồi báo?

"Ngươi không biết cũng không có gì lạ, ta cũng vô tình biết được thôi. Phu nhân hắn đã từng hoài thai nhưng thời điểm đó phụ hoàng đối với hắn tràn đầy nghi kỵ. Để bảo toàn gia tộc, hắn truyền ra rằng ngoài phu nhân hắn bệnh nặng cần phải tịnh dưỡng một thời gian, sau đó bí mật để nàng dưỡng thai, an toàn mà sinh ra một nữ hài. Phu nhân hắn sau khi sinh, sức khoẻ càng lúc càng yếu, không lâu liền qua đời. Giang Hạo yêu thê như mạng, phu nhân chết đối với hắn là nỗi đau quá lớn, không thể chấp nhận được sự thật hắn bỏ nữ nhi lại cho nha hoàn cận thân của Giang phu nhân chăm sóc, còn hắn quanh năm ở trên chiến trường chưa từng trở về nhìn nữ nhi."

Mạc Vi nói xong liền im lặng trầm mặc, những thông tin này là người kia bỏ ra hai năm giúp nàng điều tra được, nàng còn nhớ rõ Yên bởi vì điều tra chuyện này bị Giang Hạo dưới cơn thịnh nộ đánh đến trọng thương rơi xuống núi, suýt nữa thì mất mạng. Không nghĩ tới, nhiều năm như vậy thông tin mà Yên bỏ mạng ra đoạt lấy lại giúp nàng nhiều như vậy.

Yên....ngươi có biết, ngươi tuy không ở bên cạnh ta, nhưng những chuyện ngươi làm trước kia đều từng chút từng chút giúp đỡ ta. Yên...ngươi có biết không?

Tử Huyền nhìn Mạc Vi không nói lời nào, trong lòng không khỏi thở dài, rõ ràng đối phương lẫn nhau đều có tình cảm nhưng bởi vì cố chấp mà lìa xa, thật đáng sao? Mà thôi, nàng cũng không có tư cách nói người khác, nàng không phải cũng đã làm sai sao? Chung quy cũng bởi vì quá yêu mà thôi.

Mạc Vi sau khi ổn định tinh thần liền mở miệng nói tiếp "ta cũng không biết tại sao nữ nhi của Giang Hạo lại thành thân cùng lục hoàng thúc, nhưng thông tin này là cực kỳ chính xác. Điều này có thể chứng minh, lục hoàng thúc cũng không phải là kẻ tầm thường, ngược lại hắn rất có khả năng là điểm mấu chốt để ta lật đổ Diên Hoành Vũ."

Tử Huyền hơi gật đầu, điều Mạc Vi nói rất có lý, nhưng làm thế nào để thâm dò tâm ý người này cũng là một vấn đề "Mạc Vi, ta nghĩ chúng ta nên mượn chuyện muối lậu để đi đất phong các vương gia một chuyến."

Diên Mạc Vi khẽ gật đầu, đây cũng là điều nàng muốn nói "nếu Diệp Lâm đi cùng ngươi, sự nghi ngờ của Diên Hoành Vũ đối với ngươi sẽ giảm đi một nửa. Chỉ là vụ án muối lậu này can gián rất nhiều, ta không thể khẳng định các vị hoàng thúc có hay không liên quan. Nếu có, chỉ sợ ngươi lành ít dữ nhiều."

"Không vào hang cọp sao bắt được cọp con, chuyến đi lần này ta đi định rồi. Nhưng ngươi ở đây cũng phải cẩn thận, có chuyện gì lập tức cho người thông tri ta."

"Xì..." Mạc Vi bật cười "Tử Huyền, ngươi thật cho ta là thê tử của ngươi? Quan tâm ta như vậy làm gì? Không sợ bảo bối của ngươi ở nhà ăn dấm sao?"

"Hừ. Còn không vì....ngươi là bằng hữu của ta sao" Tử Huyền vừa định nói: vì được người nhờ vã. May là nàng sửa lại kịp thời.

Mạc Vi cũng không để ý nhiều lắm biểu tình của Tử Huyền, nàng đang chìm trong suy nghĩ của chính mình: lục hoàng thúc...người này càng lúc càng khiến nàng tò mò. Có lẽ nên tra lại một chút quá khứ trước kia của hắn, còn có...chuyện năm đó.

Tử Huyền đứng dậy "Mạc Vi, mọi chuyện cứ tạm thời như vậy, ta trở về trước, nếu có dị động thông báo cho ta."

Mạc Vi nghe vậy không khỏi che miệng trêu chọc "về nhanh vậy là vì sợ ở lâu với ta, vị nương tử kia ở nhà sẽ giận dỗi sao?"

Tử Huyền mất tự nhiên quay đầu, hừ một tiếng liền đi thẳng ra ngoài. Mạc Vi nhìn nàng đi xa nụ cười từ từ biến mất thay vào đó là vô tận bi thương.

Yên, ta và ngươi có thể như các nàng được không? Ta hảo hâm mộ các nàng...