Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 105

"Cung chủ, ngài đi thật sao, ngài thật sự bỏ chúng ta? Bỏ Tịch Lạc cung sao?" Thư nhi lên tiếng cùng Kỳ nhi hai người đồng loạt kéo tay Tư Đồ Lam Yên, đứng bên cạnh Hoạ nhi, Kỳ nhi cũng đưa ánh mắt thiết tha nhìn nàng.

Tư Đồ Lam Yên nắm tay Tư Đồ Mạc Vãn im lặng nhìn các nàng "đa tạ các ngươi những năm qua chiếu cố, các ngươi thay ta chuyển lời cho các vị trưởng lão, thực xin lỗi bọn hắn mấy năm qua bồi dưỡng, ta vẫn chưa thể giúp Tịch Lạc cung hưng thịnh như ý nguyện của bọn hắn."

"Cung chủ...." bốn người quỳ xuống cúi đầu, các nàng giờ phút này trong lòng ai nấy đều khó chịu vô cùng, tình cảm gắn bó mười mấy năm cứ như vậy kết thúc sao?

"Cung chủ, người kiên nhẫn ở lại một thời gian nữa được không? Hoạ nhi nhất định sẽ tìm sư phụ trở về chữa trị cho người" Hoạ nhi mắt ngấn lệ nắm chặt tay Tư Đồ Lam Yên, nàng vô tình nghe được lý do Tư Đồ Lam Yên. Cũng đó cố gắng đi tìm sư phụ của mình là Dược Vương nhưng người giống như đã biến mất khỏi thế gian có làm sao cũng không tìm được.

"Đại trưởng lão vân du tứ hải ngươi tìm cũng phí công. Huống hồ ta cũng không muốn làm phiền hắn tiêu diêu tự tại" Tư Đồ Lam Yên vỗ vỗ tay Hoạ nhi, nàng tất nhiên biết Hoạ nhi là có ý tốt nhưng chuyện này là không thể, nàng không muốn Hoạ nhi cực khổ tìm kiếm trong vô vọng, tuỳ theo mệnh trời đi.

Thư nhi cùng Kỳ nhi sớm lệ đã thành dòng, mà Cầm nhi tuy trên mặt trấn định nhưng ánh mắt luyến tiếc vẫn bán đứng nàng.

"Tư Đồ Lam Yên." Tử Huyền từ bên ngoài đi vào bên cạnh nàng là Y Tình, hai người tay trong tay bước đến trước mặt Lam Yên.

Lam Yên ánh mắt chuyển dời sang hai người đặc biệt là Dạ Y Tình, sau đó mỉm cười, ánh mắt mang theo hâm mộ cùng chúc phúc "chúc mừng, hữu tình nhân chung thành quyến thuộc***"

***người hữu tình cuối cùng cũng có thể bên nhau

"Đa tạ, nhưng ngươi cũng có thể như vậy, không cần hâm mộ bọn ta" Tử Huyền nhìn Tư Đồ Lam Yên nói, ánh mắt lâu lâu lại liếc nhìn góc tối phía đối diện.

Tư Đồ Lam Yên cười khổ lắc đầu, lần nữa nhìn Dạ Y Tình "Dạ tiểu thư, đối tốt với nàng một chút, nàng vì ngươi làm rất nhiều chuyện."

Dạ Y Tình nghe vậy mỉm cười xiết tay Tử Huyền càng chặt "ta biết cảm tại ngươi, ngươi là bạn của Huyền ta cũng hy vọng ngươi sẽ tìm được hạnh phúc của chính mình."

Tư Đồ Lam Yên vẫn cười, nhưng Y Tình vẫn nhận ra tia khổ sáp trong nụ cười của nàng, nàng cũng có nghe Huyền nói qua chuyện của Lam Yên, thật sự là một nữ nhân đáng thương. Y Tình trong lòng hy vọng nàng có thể hạnh phúc, cũng âm thầm cảm thấy may mắn bởi vì nàng yêu Huyền và được nàng ấy đáp lại.

Tư Đồ Lam Yên ánh mắt nhìn mọi người xung quanh, cuối cùng dừng lại góc tối khi nãy Tử Huyền nhìn, bóng dáng người kia tuy bị bóng đêm bao phủ nhưng nàng vẫn biết người đó là ai, tim nhói lên từng đợt, Tư Đồ Lam Yên cảm thấy bản thân phải chăng quá tàn nhẫn, ngay cả cơ hội đưa tiễn chính mình, nàng cũng không cho nàng.

"Các ngươi bảo trọng, chăm sóc nàng thật tốt. Tử Huyền ngươi đi cùng ta một chút, ta có chuyện cần nói với ngươi" Tư Đồ Lam Yên nhìn sang bốn người Cầm, Kỳ, Thư, Hoạ nói lời phân phó cuối cùng, sau đó quay sang Tử Huyền nói.

Tử Huyền hơi gật đầu, tay trái vỗ vỗ tay Y Tình, Y Tình hiểu ý gật đầu buông tay Tử Huyền ra.

Trong góc tối Mạc Vi mày liễu hơi nhíu, trong lòng đấu tranh không biết có nên đi theo hay không, chân ngọc hơi nhích một chút nhưng cuối cùng rụt lại. Đối với người kia nàng đã không còn can đảm đối diện.

Lam Yên từng bước đi ra ngoài, ánh mắt thẳng tắp cũng không nhìn Mạc Vi lần nào nữa, Tử Huyền đi đằng sau Lam Yên cũng không có mở lời.

Mạc Vi tựa lưng vào tường hai mắt dần nhắm, cảm giác mệt mỏi lan tràn khắp tứ chi bách hài, không phải cơ thể mệt, mà là tâm đã mệt lắm rồi.

"Tử Huyền, ta rời đi, cảm phiền chăm sóc nàng" Lam Yên mỉm cười ánh mắt mang theo tia khẩn cầu nhìn Tử Huyền. Hai người đang đứng ở một góc vắng trong vườn, nơi này rất ít người qua lại cho nên rất thích hợp để nói chuyện riêng.

"Ngươi không cần nói ta cũng sẽ làm như vậy, chỉ là ngươi đi, để nàng một người cô độc nơi này, ngươi không đau lòng sao?" Tử Huyền thở dài, nàng biết chính mình nói cũng vô dụng nhưng vẫn không nhịn được, thật sự không nỡ nhìn hai người này dày vò lẫn nhau a.

Lam Yên trầm mặc, chính mình sao lại không đau, nhưng vô pháp tiếp thu "Tử Huyền, ta còn có một chuyện nhờ ngươi. Diên hoàng trước nay vẫn luôn đa nghi ta sợ rằng hắn sẽ có hậu chiêu. Ta hiện tại rời đi sợ rằng nàng một người xung động sẽ gặp nguy hiểm, ngươi giúp ta trông chừng nàng, nếu như có xảy ra chuyện hảy nói với Cầm nhi nàng sẽ đưa cho ngươi thứ ta để lại. Nói với nàng, ta tin tưởng nàng sẽ làm được."

"Ngươi đã chuẩn bị chu toàn hết thảy vì cái gì không tự mình nói với nàng?"

"Không cần thiết." Lam Yên để lại một câu sau cùng thì nhấc chân rời khỏi, Tử Huyền cũng nối gót nàng. Nếu đã không thể thay đổi vậy tuỳ duyên đi.

Lam Yên cùng Tử Huyền trở về, ánh mắt mọi người trong đại sảnh liền dồn về phía hai người bao gồm đôi mắt đang nhắm lại của Mạc Vi cũng đã mở ra nhìn các nàng.

"Vãn nhi, chúng ta đi thôi" Lam Yên đứng ở cửa nhìn mọi người vẫy tay gọi Tư Đồ Mạc Vãn đi đến.

"Cung chủ...." bốn người Cầm, Kỳ, Thư, Hoạ đã không cầm được nước mắt, Y Tình đứng bên cạnh nhìn thấy cảnh tượng này trong lòng cũng có chút chua xót. Tay đột nhiên cảm nhận được hơn ấm truyền đến, Y Tình nhìn sang bên cạnh thì thấy ánh mắt ôn nhu của Tử Huyền nhìn chính mình, nàng hơi cười. May mắn nàng đã không bỏ lỡ.

Mạc Vi đứng bên trong bóng đêm không ai thấy nhìn nàng rơi lệ, cũng không ai thấy được nàng đau lòng.

Tư Đồ Mạc Vãn mang theo hành lý đi đến bên cạnh Tư Đồ Lam Yên cầm tay nàng, Lam Yên mím môi đưa mắt nhìn từng người cuối cùng dừng lại ở góc tối Mạc Vi đang đứng, giọng nói bình thản như thể đây là chuyện rất đỗi bình thường "đừng khóc, ta đi, hãy cố gắng chăm sóc chính mình."

Lời này Lam Yên đang nói với mọi người, nhưng Tử Huyền hiểu nàng là nói cho một người nghe, mặc kệ người đó hiểu hay không hiểu.

Lam Yên nhắm mắt xoay người, một bước sai vạn bước sai nếu chính mình đã quyết định thì không còn cơ hội quay đầu, đây là nàng lựa chọn. Chọn lựa đem tình cảm này vĩnh viễn mai táng ở một góc trong trái tim, cũng đã quyết định cả đời này chỉ sống trong hồi ức.

Tư Đồ Mạc Vãn nhìn Tư Đồ Lam Yên, nàng cảm nhận được mẫu thân thống khổ nhưng không biết nó thế nào với nàng, nàng là hài tử nàng không hiểu tình tình yêu yêu nhưng nàng biết mẫu thân nàng vì ai mà đau khổ.

Bốn người Cầm, Kỳ, Thư, Hoạ im lặng mà nhìn theo bóng lưng chủ tử bọn họ hiểu được cố chấp của cung chủ, cũng biết được khổ sở của chủ tử, nhưng lại bất lực ngăn cản quyết định của hai người.

Tử Huyền không có nhìn Lam Yên, ánh mắt xoáy sâu vào cái người đang ẩn núp ở một góc, cảm giác trơ mắt nhìn người mình yêu rời xa đau đớn này nàng so với ai đều hiểu rõ. Cũng hiểu được Mạc Vi thời khắc này trong lòng có bao nhiêu đau đớn.

Y Tình nhìn Lam Yên, ánh mắt nàng trở nên hốt hoảng, bởi vì nàng nhìn thấy chính mình của một năm trước, chính mình trước kia cũng đã rời đi như vậy, bỏ rơi người nàng yêu nhất, để lại sau lưng hết thảy bao gồm tình cảm của chính mình. Y Tình bất giác rơi lệ.

Diên Mạc Vi nhìn bóng lưng Tư Đồ Lam Yên, nàng suýt nữa không nhịn được mà chạy ra ôm chầm lấy nàng, thế nhưng lý trí ép buộc nàng dừng lại. Thời điểm người nàng yêu nhất xoay lưng về phía nàng tâm nàng như rơi vào đáy cốc tìm không thấy lối về, hoàn toàn trống rỗng.

Mạc Vi cảm thấy được những giọt lệ nóng hổi liên tục rơi xuống, nàng vươn tay lau đi, nhưng vì sao càng lau lại càng nhiều, nhiều đến mức nàng chỉ có thể để mặc nó rơi mà thôi.

Lam Yên nhấc chân bước đi, bất kể là chân nàng hay lòng nàng đều nặng trĩu, bước ra khỏi nơi này nàng sẽ vĩnh viễn rời xa người nàng yêu nhất.

Mạc Vi cũng từng bước từ trong góc tối bước ra, gương mặt nàng nặng trĩu vẻ mệt mỏi, lệ liên tục từ mắt phượng rơi xuống.

Tử Huyền lắc đầu nhìn nàng lại nhìn sang bóng lưng của Lam Yên, có lẽ chia xa so với chết càng thêm thống khổ.