Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 90

Tư Đồ Lam Yên bất an ngồi chờ trong căn phòng tối đen như mực, từ ngoài nhìn vào hoàn toàn không thể phát hiện ra bóng dáng của nàng.

Lam Yên cảm nhận rõ ràng trái tim nhỏ bé của nàng đang đập kịch liệt, dự cảm bất hảo ngày một tăng.

Hiện tại đã gần đến giờ Tý, đang lẽ bên ngoài phải có chút động tĩnh, nhưng vì sao một chút tiếng động cũng không có, cảnh vật xung quanh im lặng đến đáng sợ.

Cũng trong thời gian này, Diên Mạc Vi ra lệnh tất cả binh lính ra bên ngoài, phong toả chặt chẽ phủ phò mã. Nàng một chậm rãi từng bước từng bước đi về phía căn phòng kia.

Nghe được tiếng bước chân mỗi lúc một gần khiến Lam Yên an tâm phần, nhưng trong lòng cảm giác bất tường mỗi lúc một dâng. Bên ngoài quá mức yên ắng, yên ắng đến bất thường.

Lam Yên cảnh giác nhìn bên ngoài, ngoài kia quá mức tối, nàng chỉ thấy là một bóng người lờ mờ đang đi tới.

Không đúng. Có trá!

Lam Yên nhanh chóng mở ra cơ quan bên dưới giường, cả người chui tọt vào. Đôi mắt tựa tinh tượng sáng chói thông qua lỗ nhỏ lẳng lặng quan sát bên ngoài.

Quả nhiên, bước vào phòng không phải là người nàng muốn tìm gặp. Mà là người nàng đang tìm mọi cách trốn thoát tránh mặt.

Tuyệt sắc mỹ mạo, trường ti ba ngàn, trên mặt sương lạnh giăng kín, khoé môi nhếch lên mang theo châm chọc, nàng cứ như vậy lãnh ngạo mà bước vào.

Trái tim Tư Đồ Lam Yên đập gần như muốn nhảy ra ngoài, trong đầu hiện lên một nghĩ: Tử Huyền phản bội nàng?

Không đúng! Tử Huyền thái độ làm người nàng rất tin tưởng, nàng ấy nhất định sẽ không làm chuyện như vậy. Trừ phi.... Vi nhi từ trước đã biết nàng sẽ đến tìm Tử Huyền, cho nên đã giăng lưới từ trước chờ nàng đến. Nói như vậy khi nãy... Người trong phòng cũng là Vi nhi đi.

Lam Yên cười khổ, ngươi quả nhiên không tha cho ta, nếu không phải ta nhạy cảm phát hiện bước chân của ngươi cùng Tử Huyền không giống thì có lẽ đã bị phát hiện. Huống chi trong phủ quá mức yên ắng, thậm chí tiếng bước chân của lính tuần cũng biến mất. Nếu là Tử Huyền đến, nàng ấy không nhất thiết phải kinh động đến lính canh, vì nếu hành động như thế chỉ khiến Vi nhi thêm nghi ngờ mà thôi.

Diên Mạc Vi bước vào không nhìn thấy nữ nhân phản bội mình, nàng lửa giận ngập trời bước vào thắp sáng đèn.

"Tư Đồ Lam Yên, ngươi bước ra cho ta!" Mạc Vi lạnh lùng hét lên, ánh mắt lạnh thấu xương liếc nhìn từng ngóc ngách trong phòng.

Mạc Vi cũng không gấp gáp, tay nàng lướt nhàng trên mặt ghế, mặt âm trầm, môi nhưng khẽ nhếch "Tư Đồ Lam Yên, ta biết ngươi còn ở đây. Làm sao vậy, không muốn gặp ta? Không phải nói yêu ta sao? Hiện tại sợ ta? Muốn trốn sao? Hay là thất vọng bởi vì người đến đây không phải Tử Huyền, muốn tìm Tử Huyền song túc song phi? Nằm mơ đi!"

Mạc Vi ngữ khí càng nói càng lạnh, cuối cùng gương mặt không chút che giấu sự phẫn nộ trong lòng, nàng cầm lấy ly trà trên bàn quăng mạnh xuống đất.

Nàng không biết trạng thái của mình lúc này chẳng khác nào một nữ nhân đang phẫn nộ, ghen tuông.

Lam Yên im lặng nhìn Mạc Vi phẫn nộ, tức giận, trong lòng nàng luôn nghĩ Vi nhi như vậy là bởi vì nàng trốn đi, bởi vì Vi nhi cho rằng nàng phản bội nàng. Nhưng nàng chưa từng biết phần lớn phẫn nộ của Mạc Vi với nàng là do nàng đi tìm Tử Huyền, Mạc Vi cho rằng nàng thích người kia.

"Tư Đồ Lam Yên, ngươi đừng nghĩ ngươi im lặng có thể thoát được, ta hiện tại muốn đem "lễ vật" tặng cho ngươi, ngươi định sẽ rất vui." Mạc Vi trầm giọng châm chọc nói.

Lam Yên lòng trầm xuống, Mạc Vi thần tình nàng không rõ lắm, nhưng ngữ khí trầm trọng cùng khinh thường khiến nàng mãnh liệt bất an.

Mạc Vi đứng dậy, nàng nhấc chân từng bước đi ra cửa, nàng cũng không sợ Lam Yên trốn thoát, bởi vì nàng biết rõ Lam Yên nhất định sẽ tại nơi này chờ đợi "lễ vật" nàng mang đến.

Tư Đồ Lam Yên nhìn nàng bước ra cửa, cả người mệt mỏi ngồi bệch xuống đất, nàng biết, Vi nhi là tự tin nàng sẽ không rời khỏi đây đi ra ngoài. Bởi vì nàng ấy quá mức hiểu rõ tính cách của nàng, cho nên càng hiểu biết nàng sẽ làm gì. Lam Yên bất đắc dĩ nở nụ cười, nàng đây là nên vui hay nên buồn đây? Được người mình yêu hiểu rõ, bản thân tất nhiên vui mừng, thế nhưng....nếu người ngươi yêu bởi vì quá hiểu rõ bản thân ngươi, dùng nó tổn hại ngươi, ngươi sẽ cảm thấy thế nào?

Cảm giác của Tư Đồ Lam Yên lúc này thật khó để hình dung, có chút mệt mỏi, có chút đau lòng, nhiều hơn là bất đắc dĩ.

Không lâu sau, Mạc Vi lần nữa bước vào phòng, ánh mắt liếc nhìn xung quanh, biết Lam Yên vẫn chưa động thân đi ra, nàng cười nhạt. Để xem ngươi nhịn được bao lâu.

Mạc Vi ngồi xuống trên cái ghế khi nãy nàng ngồi, hai tay khoanh trước ngực, vẻ mặt nhàn nhạt châm chọc "ngươi chờ ta lâu như vậy. Ta hẳn phải đáp lễ. Ngươi xem thử có hay không thích món lễ vật này."

Mạc Vi vỗ tay một tiếng, từ bên ngoài hai nam nhân áp giải một nữ hài ăn mặc rách rưới đi vào. Nữ hài trên mặt tuy có kinh hoảnh nhưng rất nhanh bình tĩnh trở lại.

Lam Yên thông qua lỗ nhỏ nhìn thấy nữ hài kia chính là Tư Đồ Mạc Vãn, trong lòng lập tức căng thẳng. Vì sao vãn nhi lại ở đây? Không phải nàng đã kêu Vãn nhi trở về rồi sao?

Mạc Vi, ngọc thủ nắm cằm nhỏ của nữ hài nâng lên, không chút không khách khí bóp mạnh một cái.

Tư Đồ Mạc Vãn bị đau theo bản năng mà la lên, trong thông đạo, Lam Yên căng thẳng đến mức hai tay nắm chặt lại.

Mạc Vi nheo mắt nhìn nữ hài trước mặt, khuôn mặt cùng nàng có sáu phần tương tự, tuy sợ hãi nhưng ánh mắt vẫn kiên định, thật giống nàng khi đó....

"Ngươi tên gọi là gì?" Mạc Vi mắt phượng lạnh lẽo nhìn nữ hài, khí thế lăng lệ khiến Tư Đồ Mạc Vãn run sợ. Thế nhưng cho dù sợ cô bé vẫn cắn răng ngẩng cao đầu.

"Nói!" Nhưng dù nhẫn nhịn cỡ nào Tư Đồ Mạc Vãn vẫn chỉ là một hài tử, nàng cũng sẽ sợ, Mạc Vi đột nhiên gầm lên khiến nàng không khỏi bật thốt "Tư Đồ Mạc Vãn."

Diên Mạc Vi nghe được cái tên này thì ngẩng người, dung nhan lãnh khốc nháy mắt nhu hoà xuống. Trong lòng Mạc Vi có chút nho nhỏ thoả mãn, mà chính nàng cũng không biết.

"Ngươi như vậy đặt tên nàng, là bởi vì tưởng nhớ ta? Hay là......đem nàng làm ta vật thế thân? Của nàng gương mặt với ta sáu phần tương tự, của nàng ánh mắt có phải hay không giống ta trước kia? Có phải ngươi dùng nàng để nhắc nhở chính mình trước kia ngươi cũng có một ngoan ngoãn tiểu đồ đệ? Mà không phải như ta hiện tại độc ác, vô tình nữ nhân? Là do ngươi! Là do ngươi ép ta trở nên như vậy!" Mạc Vi hét lên, dùng tay hất đổ vàn trà, nàng hiện tại chẳng khác nào kẻ điên.

Lam Yên nhìn nàng tâm thần không ổn trong lòng đau xót, phải...tất cả đều là tại nàng, nếu không phải vì nàng  Vi nhi cũng sẽ không trở nên như vậy. Biết rõ nàng đối với mình không có cảm giác nhưng nàng lại nhẫn tâm... cướp đi thứ quý giá nhất của nàng. Biết rõ nàng trong lòng chỉ có Lăng Vân Anh, nhưng chính mình lại một lần rồi lại một lần tổn thương nàng. Tư Đồ Lam Yên, ngươi có ngày hôm nay, cũng là do chính ngươi tự chuốc lấy, ngươi còn có thể trách ai?

"Tư Đồ Lam Yên, ngươi không phải luôn dạy ta đỉnh thiên lập địa? Buồn cười, ngươi hôm nay trước mặt ta lại biến thành con rùa rút đầu, ngươi nghĩ ta không dám ép ngươi đi ra?"

Mạc Vi lời nói lạnh lùng đến thấu xương, nàng dùng tay bóp lấy cổ Tư Đồ Mạc Vãn, mắt phượng đỏ ngầu vì tức giận "ngươi không ra, ta bóp chết nàng."

Mạc Vãn giãy dụa nhãn thần hàm chứa ẩn nhẫn, bên trong ẩn ẩn lệ chực trào nơi khoé mắt, tuy rằng đau đớn nhưng cô bé vẫn cắn chặt răng không rên một tiếng.

"Hảo cốt khí" Mạc Vi tàn nhẫn nở nụ cười, tay càng thêm dùng lực, nàng hiện tại chẳng khác nào ma quỷ khiến người khác sợ hãi.

"Chủ tử, nàng sẽ chết" hai nam tử nhìn thấy biểu tình thống khổ của Mạc Vãn, không đành lòng lên tiếng.

"Hừ! Cút ra! Nếu Tư Đồ Lam Yên không đi ra, nha đầu này chết là do nàng ta." Mạc Vi điên cuồng hét lên.

Hai nam nhân trao đổi ánh mắt, cuối cùng lựa chọn ra ngoài, Tư Đồ Lam Yên bên trong thạch thất cũng bởi vì tiếng hét của Diên Mạc Vi mà hồi thần.

Nhìn thấy Tư Đồ Mạc Vãn bị Mạc Vi bóp cổ, thân thể bé nhỏ từ từ bị nhấc lên không trung, mặt nhỏ đỏ bừng vì ngạt thở, biểu tình thống khổ không nói nên lời.

Lam Yên hoảng sợ mở ra thạch thất vội vã đi ra la to "Vi nhi, buông nàng!"

Mạc Vi nhìn thấy nàng hài lòng nở nụ cười, nhưng lực tay chưa từng giảm một phần. Lam Yên lập tức chạy đến, đẩy mạnh Mạc Vi ra, ôm lấy Tư Đồ Mạc Vãn, hét lớn "Diên Mạc Vi, ngươi điên rồi!"

"Ta điên? Tư Đồ Lam Yên ngươi nói ta điên?" Mạc Vi bởi vì không đề phòng bị nàng đẩy ngã xuống đất. Nàng ngẩng mạnh đầu nhìn Lam Yên, phẫn nộ nói.

"Phải, ngươi điên rồi, nàng chỉ là hài tử, ngươi muốn gϊếŧ chết nàng?" Tư Đồ Lam Yên vừa nói, vừa kiểm tra thương thế của Mạc Vãn, nhìn thấy nàng ngoại trừ bị bóp cổ mà ngất xỉu ra, không còn vết thương nào khác thì mới an lòng.

"Ngươi vì nàng đẩy ta? Ngươi vì nàng nói ta điên? Nữ nhân chết tiệt ngươi dám đối với ta như vậy?" Mạc Vi căm tức từ trên nền đất đứng dậy, vọt đến trước mặt Lam Yên, hai tay nắm chặt vai nào liên tục chấp vấn.

"Ta thừa nhận chính mình đối với ngươi có lỗi, nhưng ngươi cũng không thể vì vậy mà làm hại một hài tử vô tội!"

"Nàng chỗ nào vô tội? Nàng là của ta thế thân, nàng chết đã làm sao? Ngươi có biết ta tìm nàng ở đâu không? Là ở trước cửa phủ, nhìn gương mặt nàng hình như là rất lo lắng cho ngươi. Một hài tử mặc một bộ đồ rách rưới đứng dười trời đông lạnh lẽo. Ngươi nói có hay không đáng thương?"

"Tư Đồ Lam Yên, gương mặt này của ngươi thật sự rất câu dẫn người khác, đến chỗ nào cũng có người vì ngươi lo lắng, Tử Huyền là một cái, nha đầu này lại là một cái" Mạc Vi một tay nắm chặt vai trái của Tư Đồ Lam Yên, một tay vuốt ve hai má mềm mại của nàng, nhưng đến khi vuốt đến cằm lại chuyển sang thô bạo nắm chặt cằm Tư Đồ Lam Yên.

Lam Yên cắn môi nhịn đau, hai tay vẫn ôm chặt lấy Tư Đồ Mạc Vãn, rất sợ Mạc Vi tổn thương nàng.

Mạc Vi đương nhiên chú ý đến động tác của nàng, phẫn nộ trong lòng càng lúc càng tăng, du͙© vọиɠ chiếm hữu của Mạc Vi rất mạnh, nàng trong lòng luôn nhận định rằng Tư Đồ Lam Yên đối với nàng là tốt nhất, nàng ấy cũng chỉ có thể đối tốt với mình nàng. Thế nhưng hết Tử Huyền, rồi lại Tư Đồ Mạc Vãn, Tư Đồ Lam Yên đối với bọn họ quan tâm khiến cho Mạc Vi đố kỵ.

Nàng không biết rõ mình vì cái gì lại đố kỵ cho nên chỉ biết đổ thừa là do Tư Đồ Lam Yên khiến nàng trở nên như vậy mà lại không biết thật ra trong lòng nàng từ lâu đã thừa nhận Tư Đồ Lam Yên.

"Ngươi sợ hãi ta làm đau nàng? Ngươi như thế quan tâm nàng? Một cái ăn mày vật thế thân cũng xứng đáng để ngươi quan tâm?" Mạc Vi triệt để bị thái độ của Lam Yên làm tức giận.

"Người đâu!" Hai tên nam tử đứng bên ngoài vừa nghe được mệnh lệnh lập tức đi vào.

"Đem nha đầu kia đi ra ngoài cho ta! Ta không muốn nhìn thấy mặt nàng."

"Vi nhi, ngươi muốn làm gì?" Lam Yên ôm Mạc Vãn càng chặt, đề phòng nhìn hai nam tử trước mặt.

"Hừ, nha đầu này không xứng ta động thủ, các ngươi đem nàng ra, nhớ kỹ không được động đến nàng" Lam Yên nghe được Mạc Vi bảo đảm, trong lòng mới an tâm một chút, tự biết chính mình vô pháp đối phó hai nam tử trước mặt, nàng chỉ đành đem Tư Đồ Mạc Vãn giao cho hai người.

Mạc Vi lạnh lùng nhìn hai nam tử bế Tư Đồ Mạc Vãn ra ngoài, trầm giọng nói "không được lệnh của ta, không bất cứ kẻ nào được xong vào đây."

Hai người kia xưng "dạ" sau đó biến mất, trước khi đi không quên đóng cửa. Hiện tại trong phòng chỉ còn hai người Lam Yên cùng Mạc Vi, không khí lập tức trùng xuống.

Lam Yên vẫn một phong kinh vân đạm, mà Mạc Vi bộ dạng là lạnh lùng như băng. Cả hai cùng lúc im lặng nhìn nhau

"Ngươi phản bội ta!" Mạc Vi nhịn không được nữa, phẫn nộ đẩy Lam Yên ngã xuống đất, cả người đè lên người nàng. Trùng hợp vào lúc ấy, Mạc Vi ngã xuống cái lưng vô tình ngã trúng vào chỗ mảnh vụn của mấy cái ly khi nãy bị Diên Mạc Vi tức giận đập vỡ.

Sau lưng Lam Yên đã bắt đầu rươm rướm máu, thân thể Mạc Vi đè lên, càng khiến những mảnh vỡ đó đâm sâu vào da thịt Lam Yên. Đau đớn khiến Lam Yên nhịn không được nhíu mày, nhưng lọt vào mắt Mạc Vi lại là chán ghét. Trong lòng nàng hiện tại chỉ có một ý niệm: Lam Yên chán ghét nàng thân cận. Lam Yên chán ghét nàng.

Ý niệm này càng khiến cho Mạc Vi khủng hoảng, lại càng kí©ɧ ŧɧí©ɧ ác ma trong lòng nàng phá vỡ xiềng xích, hai tay dùng lực xé rách y phục của Lam Yên.

Lam Yên cắn môi, mày nhíu càng chặt, dưới lưng đau đớn khiến nàng rất thống khổ, bên trên nhìn thấy gương mặt hung ác cùng phẫn nộ của Mạc Vi càng khiến nàng tuyệt vọng.

Nhãn thần từ từ khép lại, tựa như chờ đợi tử thần đến đón nàng rời đi thế gian bạc bẽo, vô tình này.