Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 81

Dạ Y Tình im lặng, cảnh vật xung quanh yên tĩnh đến mức có thể nghe được tiếng côn trùng kêu.

Tử Huyền nhìn Dạ Y Tình, hiện tại mỗi một phút một giây đối với nàng mà nói chẳng khác nào như lăng trì xử tử.

Đột nhiên, cả khu rừng vang lên tiếng cười chua chát tràn ngập bi thương, Y Tình ngẩng đầu lên trời liên tục cười, tiếng cười mãi vẫn không dứt giống như đang cười ngạo chính mình ngu xuẩn, cười chính mình có mắt như mù.

Tử Huyền hoảng sợ ôm chầm lấy Y Tình khóc rống "Tình nhi, ngươi đừng như vậy, đừng như vậy...." Tử Huyền giờ phút này hận, hận chính mình không phải là nam tử, hận chính mình một lần rồi lại một lần làm tổn thương Tình nhi. Mặc kệ là kiếp trước hay kiếp này, thân phận nữ tử của nàng vĩnh viễn làm bị thương người nàng yêu nhất.

Y Tình để mặc của Tử Huyền ôm, nàng vẫn tiếp tục cười, cười...đến nước mắt tuôn rơi. Những giọt lệ xen lẫn tiếng cười làm cả thân thể Tử Huyền run rẩy, trái tim từ lâu đã bị xé thành từng mảnh nhỏ.

Tử Huyền gần như bị mất phương hướng, nàng không biết chính mình nên làm cái gì, tay vô thức mà lau đi những giọt lệ trên gương mặt Y Tình. Nhưng sao càng lau lại càng nhiều, đến cuối cùng vô pháp lau sạch đi nước mắt trên mặt Y Tình.

Tử Huyền lần nữa hận chính mình vô dụng, vì cái gì lau nước mắt cho Tình nhi nàng cũng không làm được.

Mưa, đột nhiên đổ ào xuống như muốn nhấn chìm tất cả mọi thứ bên dưới. Mà hai người Tử Huyền, từ lâu đã bị bi thương nhấn chìm.

Y Tình đã ngừng cười, lệ trên mặt nàng hoà tan vào nước mưa mà rơi xuống đất, cả người nàng ướt đẫm, mái tóc cũng bị nước mưa xối xuống làm cho ướt nhẹp. Cơ thể nàng run lên vì lạnh. Tử Huyền cả người cũng ướt đến không còn hình dạng, nàng vòng tay ôm càng chặt lấy thiên hạ trong lòng, muốn truyền cho nàng nho nhỏ ấm áp của chính mình.

"Ta hận ngươi" Y Tình nói rất nhỏ, rất nhẹ nhưng lại dễ dàng làm tâm Tử Huyền đau đến không còn cảm giác.

Tử Huyền mím môi, kết quả này kể từ lúc bắt đầu lừa gạt Y Tình nàng đã đoán trước được, nhưng biết trước thì đã sao? Cảm giác đau đến ngạt thở này vẫn không cách nào xoá bỏ.

Hai người hiện tại cho dù đang ở rất gần nhau, nhưng tâm lại xa cách muôn trùng. Cơn mưa tối nay rửa sạch thế giới dơ bẩn và....cũng rửa sạch luôn tình cảm trong lòng Y Tình.

Đã từng nghĩ rằng có thể cùng hắn, không phải là nàng mới đúng...chấp tử chi thủ, dữ tử giai lão, nhưng xem ra chính mình quá ngây thơ, thế gian này chưa bao giờ toàn vẹn, thậm chí sự thật tàn khốc có thể đánh nát mộng tưởng. Người nàng yêu là một nữ tử, chuyện này là cỡ nào nực cười? Nàng ta còn nói là thật lòng yêu chính mình, nữ tử làm sao có thể yêu nữ tử được đây? Tất cả chỉ là lời nói dối!

Y Tình hận, nhưng nàng không có cách phát tiết nỗi hận trong lòng cho nên nàng lựa chọn rời đi. Nàng không muốn đối mặt với hiện thực tàn khốc này, nàng thật sự bi mệt mỏi... mệt mỏi lắm rồi.

Hàn khí chậm rãi, chậm rãi tích tụ trên gương mặt Y Tình, cho đến khi mặt nàng lạnh lẽo như kết băng, nàng đẩy mạnh Tử Huyền ra khỏi người mình.

Tử Huyền mất đà, lảo đảo rồi ngã xuống đất, trời vẫn đang mưa, từng giọt từng giọt nước mưa theo đường viền khuôn mặt Tử Huyền mà rơi xuống đất.

Y Tình nhìn nàng, ánh mắt lạnh lẽo đem tâm Tử Huyền xé toạt "Ngươi và  ta...từ nay về sau...là người lạ."

Tử Huyền hoảng hốt bật người nắm lấy tay Dạ Y Tình, liên tục lắc đầu, khóc rống lên, giống như hài tử mất đi báu vật quan trọng nhất "van cầu ngươi, đừng rời đi ta, đừng rời đi...."

Y Tình quay lưng lại với Tử Huyền, nàng mím chặt môi nước mưa rơi trên mặt nàng hoà lẫn với nước mắt "tình yêu của chúng ta, từng lúc ngươi nói ngươi là nữ tử thì nó đã vĩnh viễn qua rồi, sẽ không về đúợc nữa."

Tử Huyền ánh mắt dại ra, bàn tay nắm chặt tay Y Tình cũng dần buông lỏng, sự thật tàn khốc nói cho nàng biết rằng cho dù chính mình có yêu Tình nhi bao nhiêu thì...vĩnh viễn không qua được cái thân phận nữ tử này.

Y Tình từng bước từng bước rời đi, mỗi bước đi của nàng như đang đeo giông xiềng vậy, nặng nề mà đau đớn. Khoảng khắc này, Tử Huyền triệt để nhắm mắt, nàng đã không còn đủ dũng khí để nhìn người mình yêu nhất từng bước từng bước rời xa mình.

Tử Huyền ngồi xổm xuống, nàng không biết chính mình giờ phút này nên làm cái gì, nàng chỉ biết khóc, khóc giống như một hài tử bị tổn thương, bị thế nhân vứt bỏ không thèm đoái hoài.

Tử Huyền chợt nhận ra chính mình thì ra là như thế đáng thương, của nàng thống khổ, của nàng rối rắm, của nàng bí mật không có người biết, càng không thể để ai biết. Cho dù là khóc cũng chỉ có thể trốn ở một góc không người, mà khóc rống một hồi.

Y Tình hôm nay đi, cũng mang theo tâm của nàng đi mất, cuối cùng thì...hạnh phúc đối với nàng mà nói hoá ra là một thứ xa xỉ, thậm chí có lẽ cả đời này nàng cũng không thể có được tình yêu của Y Tình. Đây là trừng phạt mà ông trời dành cho nàng sao? Trừng phạt nàng kiếp trước có được hạnh phúc nhưng lại tự tay đánh mất nó hay trừng phạt nàng ngu ngốc khiến người yêu vì mình mà vĩnh viễn rời xa nhân thế? Mặc kệ là trừng phạt nào cũng đủ khiến Tử Huyền thống khổ không nói nên lời.

Mưa vẫn tiếp tục rơi, cuốn sách mà Tử Huyền dùng làm quà tặng sinh thần cho Y Tình đã lặng lẽ nằm ở dưới đất tự bao giờ. Tử Huyền cẩn thận cầm lấy quyển sách, nhìn nó bị nước mưa làm cho ướt đến không còn hình dạng, nàng lẳng lặng cười khổ. Tất cả..quả nhiên đã kết thúc...

Y Tình thất tha thất thỉu trở về, trời vẫn mưa không dứt, nước mưa rơi trên cơ thể nàng, mưa cho dù lạnh nhưng so với cái lạnh trong lòng nàng thì đã sao chứ.

"Y Tình, muội làm sao vậy? Sao lại để cả người ướt đẫm thế này" Nguyệt Như vừa nói vừa kéo Y Tình vào trong phủ. Mà Y Tình hiện tại chẳng khác con rối mặc người sai khiến.

Nguyệt Như nhìn biểu tình của Y Tình trong lòng tuy không biết chuyện gì diễn ra nhưng nàng biết nhất định không phải chuyện gì tốt lành.

Nguyệt Như dẫn Y Tình vào thẳng trong phòng chính mình, đem y phục của chính mình đưa cho Y Tình "muội thay đồ trước đã. Cẩn thận đừng để bị bệnh."

Y Tình vẫn không nhúc nhích, nàng tựa như một cái xác không hồn, đôi mắt ảm đạm thần thương nhìn về khoảng không trống rỗng. Nguyệt Như nhìn nàng như vậy lòng cũng quặng đau.

"Tình nhi, ngươi nói cho Nguyệt Như tỷ biết, rốt cuộc ngươi đã gặp chuyện gì? Tại sao lại biến thành như vậy?"

Nguyệt Như im lặng chờ đợi câu trả lời từ Y Tình, nhưng nhận lại chỉ là sự im lặng.

Không khí trầm mặc này kéo dài không bao lâu, Y Tình mở miệng phá vỡ nó "Nguyệt Như tỷ, muội rất mệt..."

Nguyệt Như thở dài đau lòng ôm lấy cô gái mà mình xem như muội muội này. Nàng tuy không biết cụ thể chuyện gì xảy ra, nhưng dám chắc cùng với Tử Huyền không thoát được can hệ.

"Muội thay y phục đi, sau đó nằm xuống ngủ một lát, rồi mọi chuyện sẽ ổn" giọng Nguyệt Như rất nhẹ, giống như đang hống hài tử vậy.

Y Tình vẫn không nhúc nhích, nhưng dưới sự nài nỉ của Nguyệt Như nàng cuối cùng cũng thoả hiệp. Thay xiêm y xong, nàng không nói hai lời liền nằm lên giường trùm mềm, nhắm mắt lại.

Nguyệt Như đứng một bên nhìn động tác của nàng, cũng không nói gì, nhưng mắt phượng vẫn chăm chăm nhìn về thân thể đang run lên của cái người trùm chăn kín mít. Không cần đoán Nguyệt Như cũng biết Y Tình đang khóc. Thở dài một tiếng, có lẽ cái Y Tình cần hiện tại là yên tĩnh một mình.

Nguyệt Như ra ngoài, nhẹ nhàng đóng cửa lại, đến khi tiếng bước chân đã đi thật xa, người trong chăn mới từ từ lộ mặt, dung nhan tuyệt mỹ đã bị một tầng nước mắt bao phủ. Cuối cùng bởi vì quá mệt mỏi mà nàng ngủ thϊếp đi.

Y Tình cũng không biết trong lúc nào đang ngủ, người làm nàng tổn thương, người bị nàng vứt bỏ đang thống khổ ôm gối khóc dưới mưa.

Mưa vẫn rơi, rất vô tình, rất lạnh lẽo, mưa có thể che lấp đau thương nhưng cũng có thể tăng thêm một phần thương cảm.