Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

Chương 78

"Tình nhi, ba ngày nữa là sinh thần muội, muội nói chúng ta đi đâu chơi mới tốt đây?" nói với Y Tình là một vị công tử phong thần tuấn lãng, phong lưu tiêu sái, hắn tay cầm quạt giấy tựa như một vị thế gia công tử tao nhã bất phàm. Ánh mắt hắn nhìn Y Tình ẩn hàm tia tình tố.

Y Tình im lặng xuất thần, hoàn toàn không để ý lời nói của hắn. Mắt phượng hẹp dài ẩn dấu bi thương không dễ nhận ra.

"Tình nhi...Tình nhi..." nam tử dáng dấp như người mất hồn của Y Tình, trong lòng thắt chặt, không cam lòng hô lên.

"A...Vân Phi đại ca, thật xin lỗi, huynh vừa nói gì?" Y Tình cúi đầu tỏ ý xin lỗi, hướng về Mộ Vân Phi hỏi lại.

Vân Phi im lặng hồi lâu rồi lần nữa lập lại câu hỏi.

"Xin lỗi Vân Phi đại ca, Tình nhi cảm thấy không khoẻ trong người, hôm nay có thể không thể cùng đi với huynh được. Còn về chuyện ba ngày sau, đến khi đó hẳn tính."

Nghe câu trả lời của Y Tình, Mộ Vân Phi chỉ có thể gượng ép nở nụ cười cứng ngắt. Trong lòng hắn tràn đầy cảm giác chua xót cùng không cam lòng.

Hắn vốn là đệ tử đắc ý nhất của Dạ thừa tướng, ba năm trước được bổ nhiệm đi sứ ở Thát Bạc, từ nhỏ hắn đối với Dạ Y Tình đã có tình cảm, thầm nghĩ một ngày có thể vinh quy trở về, cưới nàng làm vợ. Nhưng trớ trêu thay, đến lúc hắn trở về nàng đã làm vợ người. Vốn nghĩ đã không còn hy vọng, không nghĩ tới ông trời lại cho hắn một cơ hội, thái tử đả thương Tình nhi bao nhiêu, hắn muốn dùng chân tình của mình, bù đắp lại cho nàng bấy nhiêu, hắn tin tưởng sẽ có một ngày Y Tình sẽ chấp nhận hắn.

"Hảo, ta đưa muội trở về" dứt lời, Mộ Vân Phi liền ra ngoài chuẩn bị xe ngựa.

Nhất thời xung quanh chỉ còn lại Y Tình một người, nàng mệt mỏi nhìn trời cao. Đã nửa năm trôi qua, tình cảm dành cho người kia chưa bao giờ vơi bớt, những hồi ức đã từng cho là đẹp nhất trong cuộc đời nàng, hôm nay lại chính là lợi khí dày vò trái tim chính mình. Đã dặn lòng sẽ quên, nhưng sao tim vẫn cố nhớ?

Y Tình không khóc, nhưng giờ phút này nàng cảm thấy trong lòng cô đơn vô cùng. Dáng dấp nàng vốn dĩ nhỏ nhắn, đứng giữa thiên nhiên lại càng trở yếu ớt, mỏng manh, tựa như chỉ cần một cơn gió thoáng qua cũng có thể đem nàng đi mất.

"Tiểu thư, trời trở gió người vì sao không mặc thêm áo khoác?" Người nói là Thanh nhi, cung nữ cận thân trước kia của Tử Huyền, thời gian trước bởi vì nàng có việc phải về quê nên Tử Huyền đã đặc cách cho nàng trở về. Bởi vậy rất ít người biết đến thân phận của Thanh nhi, Tử Huyền muốn nàng ở bên cạnh hầu hạ Y Tình, một phần là vì Thanh nhi chu đáo, cẩn thận, tuyệt đối trung thành còn một điều nữa là vì nàng biết võ công, có thể bảo vệ Y Tình. Tất nhiên, không thể không nói Tử Huyền có chút lòng riêng, nàng thật sự muốn biết cuộc sống Y Tình.

"Ta không sao Thanh nhi, chúng ta trở về đi" Y Tình xoay người xa xa nhìn thấy Mộ Vân Phi đang đến, điều chỉnh lại tâm trạng chính mình, mỉm cười tao nhã mà xa cách đi tới.

Thanh nhi nhìn biểu tình của Y Tình trong lòng thở dài, nếu đã không muốn đi với hắn tại sao còn gượng ép chính mình? Không lẽ chỉ vì muốn để lão gia vui thôi sao? Không, có lẽ đó chỉ là một phần nguyên nhân, nguyên nhân còn lại có thể là do tiểu thư muốn quên đi chủ tử. Thế nhưng quên được sao? Hành động của tiểu thư rõ ràng là đang hành hạ chính mình. Thanh nhi thật sự không đành lòng nhìn Y Tình như vậy, trong lòng thầm nói "Chủ tử, ngài mau chút trở về bên tiểu thư đi, nàng thật sự qua không được. Không có ngài, tiểu thư làm sao có thể vui cười được đây?"

******************

"Ngươi đi đi, ta đã sắp xếp ổn thoả, hắn sẽ không nhận ra" Mạc Vi lạnh nhạt cầm quân cờ trắng đặt xuống bàn cờ.

"Đa tạ" Tử Huyền cũng cầm quân đen hạ xuống, bố cục trên bàn cờ chi chít màu trắng đen lẫn lộn, chứng minh cả hai vẫn đang bất phân thắng bại.

"Xem ra bàn cờ này có chơi đến tối cũng không phân ra được thắng bại. Chi bằng ta lùi một bước, xem như cảm tạ ngươi đi" dứt lời, Tử Huyền liền đặt quân cờ của mình vào góc chết.

"Không cần, ta vẫn là thích kết quả hoà hơn" Mạc Vi cũng đặt quân cờ xuống, nháy mắt bố cục lại cân đối như ban đầu.

Tử Huyền nhếch môi cười đứng dậy "cáo từ", nói xong liền xoay gót rời đi. Bóng dáng cao gầy mà thập phần kiên cường của nàng khiến Mạc Vi không khỏi xuất thần nhớ tới một người. Trước khi nàng ấy rời đi...cũng là cái dạng này, chẳng qua nhiều hơn một phần ưu thương cùng tuyệt vọng. Thế nhưng mỗi lần nhớ đến, tâm Mạc Vi vẫn không khỏi độn đau. Nàng đặt tay lên trái tim mình tự hỏi. Rốt cuộc quyết định khi đó là đúng hay sai?

Tử Huyền nhanh chóng thu xếp hành lý, sau đó đi đến bên giá sách, lấy một cuốn sách trong đó ra, đột nhiên bên trong mở ra một cái hộc, trong hộc bao gồm một cái hạp cùng quyển sách cổ.

Tử Huyền cẩn thận cầm cái hạp, nếu nhìn kỹ sẽ thấy cái này giống hệt với cái hạp của Y Tình, mở bên trong ra, miếng huyết ngọc tinh tế khắc hai chữ "Y Tình." Tử Huyền dịu dàng nâng niu miếng ngọc tựa như hi thế trân bảo*** bàn tay chạm rãi lướt qua từng đường nét, đặt biệt là khi đến chữ Y Tình, tay Tử Huyền dừng lại thật lâu, không cách nào di chuyển được, nhãn thần ôn nhu mà ấm áp nhìn miếng ngọc giống như xuyên thấu nó là có thể nhìn thấy được Tình nhi của nàng vậy.

***bảo vật tuyệt thế

Qua hồi lâu, Tử Huyền cũng bình tĩnh trở lại, nàng bỏ miếng ngọc vào lại trong hạp, đem để ở chỗ cũ, sau khi cầm lấy quyển sách cổ thì đóng cái hốc lại.

Mỉm cười đặt cuốn sách vào một cái hạp bằng ngọc được chạm khắc tinh tế, Tử Huyền nghĩ Y Tình hẳn là sẽ thích món quà này của nàng. Thứ này nàng đã tìm thật lâu, may mắn cuối cùng cũng tìm được.

Lần này trở về, Tử Huyền cũng không hy vọng xa vời là có thể gặp được Y Tình, nàng chỉ cần có thể đứng xa xa nhìn nàng ấy là đủ. Cuốn sách này là sách cổ về y thuật đã thất truyền từ lâu, Tử Huyền biết Y Tình luôn muốn kím một quyển sách như vậy để tặng cho sư phụ của nàng. Nhân dịp này, Tử Huyền muốn đem nó tặng cho Y Tình, thế nhưng nàng cũng không biết dùng cách nào mới có thể đem quyển sách này đưa tận tay Y Tình được đây.

Nghĩ hồi lâu vẫn không nghĩ ra cách nào toàn vẹn nên đành thôi, nàng bỏ hạp vào bao hành lý, sau đó phi ngựa tức tốc hướng về Tử Tinh quốc mà chạy, xa xa Mạc Vi ở phía sau nhìn theo, vó ngựa mù mịt che mất tầm mắt nàng, nàng mỉm cười cầu chúc chuyến đi lần này của Tử Huyền sẽ thuận lợi.

**********************

Ba ngày sau

"Phụ thân" Y Tình lễ phép ngồi bên cạnh Dạ thừa tướng, ngồi đối diện nàng là Mộ Vân Phi đang mỉm cười ôn nhu gật đầu chào hỏi.

Dạ Thuấn Vũ ha ha cười "Phi nhi, hôm nay sinh thần của Tình nhi, bọn trẻ các ngươi có tiết mục nào không?"

"Ân sư, ngài đừng chọc tụi con. Đồ nhi với Tình nhi vẫn chưa nghĩ ra nên đi đâu." Mộ Vân Phi ngại ngùng hướng Dạ thừa tướng cười cười, ánh mắt len lén nhìn về Y Tình phía đối diện.

Y Tình đầu mày hơi nhíu, trong lòng vô cùng bài xích việc đi chơi cùng Mộ Vân Phi, nhưng nhìn thấy ánh mắt hài lòng cùng mong đợi của phụ thân, nàng lại không thể từ chối, chỉ đành nhắm mắt làm ngơ tùy bọn họ định đoạt.

Thanh nhi đứng ở phía sau, thấy tình huống như vậy trong lòng âm thầm thở dài, cảnh tượng này cũng không phải diễn ra một hai lần, từ lúc Mộ đại nhân trở về, lão gia luôn gọi hắn đến Dạ phủ ăn cơm, mà trên bàn ăn thì lúc nào cũng nhắc đến chuyện của hai người tiểu thư cùng Mộ Vân Phi, muốn bọn họ đi chơi, giao lưu nhiều một chút. Ban đầu tiểu thư có chút không cam lòng, nhưng bởi vì lão gia luôn miệng bắt ép cho nên đành phải thuận theo. Mà bây giờ, tiểu thư cho dù không muốn cũng chỉ có thể chấp thuận.

"Ta nghe nói ở thành Đông hôm nay rất náo nhiệt, hay là ngươi dẫn Tình nhi đi đi." Dạ thừa tướng mỉm cười hài lòng với chủ ý của mình, ánh mắt hắn lấp lánh mang theo tia hài lòng nhìn Mộ Vân Phi giống như đang xem tiểu tế*** của mình vậy.

***con rể

"Dạ, như vậy để đồ nhi gọi người chuẩn bị. Tình nhi, muội đợi huynh một chút." Dứt lời, Mộ Vân Phi liền chạy ào ra ngoài. Dạ thừa tướng cười ha ha sau đó cũng vào trong thư phòng

Y Tình từ đầu đến cuối không hề nói tiếng nào, hoàn toàn là bọn họ nói gì nàng nghe nấy, không hề có ý kiến nào.

"Tiểu thư, ngài nếu không muốn đi thì đừng đi, đi đến đó chỉ càng làm mình không vui thôi. Cần gì phải ủy khuất mình như thế" Thúy Liên có chút bất bình đối với Y Tình nói.

"Sống trên thế gian này, có rất nhiều chuyện thân bất do kỷ, cho dù ngươi không muốn nhưng ngươi vẫn phải làm, đó là quy luật." Y Tình nói tuy nhẹ nhàng nhưng rơi vào tai Thanh nhi cùng Thúy Liên lại nặng nề vô cùng, cảm xúc mệt mỏi cùng bất đắc dĩ của Y Tình dễ dàng truyền vào trong lòng các nàng.

Thanh nhi im lặng nhìn Y Tình, vẫn là dáng dấp nhỏ bé đó nhưng lại quật cường đến người ta đau lòng. Thanh nhi thầm cầu khẩn chủ tử, ngài mau chút trở về, nô tỳ thật sự rất đau lòng tiểu thư.

Cuối cùng cũng đúng lời hứa, dù có hơi trễ. Thông cảm, thông cảm nha😝