"Phụ hoàng, nhi thần đã suy nghĩ kỹ, xin phụ hoàng phê chuẩn."
"Huyền nhi, nếu ngươi còn cố chấp, trẫm cũng không thể bảo vệ ngươi. Ngươi phải biết ngày hôm qua, Dạ thừa tướng đến tìm trẫm, ý tứ của hắn rất rõ ràng, chính là muốn Y Tình cùng ngươi hoà ly*** ngươi phải biết nếu làm như vậy, mặt mũi hoàng thất cũng bị ngươi làm mất hết."
***ly hôn
"Phụ hoàng, ta..." Tử Huyền mở miệng muốn nói thì bị Tử Thiên hoàng đế cắt đứt.
"Khoan nói đến chuyện thể diện, Huyền nhi ngươi phải hiểu, Tử Phong hắn đã bị trẫm phế truất, ngươi hôm nay là thái tử, cũng là duy nhất thái tử của Tử Tinh. Ngươi nếu như đến Diên quốc làm phò mã vậy thử hỏi Tử Tinh quốc làm sao có thể cùng Diên quốc ngẩng đầu? Bộ mặt hoàng thất là chuyện nhỏ, thể diện quốc gia mới là chuyện lớn. Huống chi ngươi hôm nay đã trở thành "kẻ phụ tình" trong miệng dân chúng, thử hỏi nếu chuyện ngươi đi Diên quốc làm phò mã truyền ra ngoài, ngươi còn không phải bị vạn người phỉ nhổ sao?"
"Phịch" là tiếng đầu gối của Tử Huyền cứng rắn va chạm với mặt đất "phụ hoàng, Huyền nhi đã không thể quay đầu, thỉnh phụ hoàng thành toàn."
"Tử Huyền! Ngươi..." Tử Thiên hoàng đế long nhan phẫn nộ, vươn tay muốn tát Tử Huyền, nhưng cuối cùng hắn vẫn không thể hạ thủ.
"Trẫm thế nào lại sinh ra một bất hiếu nữ như ngươi!" Tử Thiên cho dù tức giận nhưng hắn cũng biết Tử Huyền tính cách như vậy quật cường tất nhiên sẽ không nhượng bộ.
"Ngươi hôm nay nếu không nói rõ ràng, trẫm sẽ không đồng ý chuyện này." Hoàng đế kiên quyết khiến cho Tử Huyền không biết làm sao, nàng có chút do dự không biết nên nói hay không.
"Huyền nhi, trẫm là ngươi phụ hoàng, cho nên dù trời có sập xuống, vẫn có trẫm thay ngươi chống đỡ."
Tử Huyền trong lòng rung động, nàng mím môi không để nước mắt rơi xuống, chậm rãi kể lại tất cả.
Tử Thiên im lặng mà lắng nghe, cho đến khi Tử Huyền nói xong mới mở miệng "vì quốc gia ngươi lựa chọn hợp tác, đóng vai kẻ bội tình. Đối với bằng hữu ngươi vì muốn giúp nàng thoát ra, thà rằng bị Lăng Vân Anh hiểu lầm là kẻ phản bội, ngươi cũng không oán một lời, những chuyện này ngươi đều đúng. Thế nhưng Huyền nhi ngươi có từng nghĩ đến, cách làm của ngươi sẽ tổn thương bao nhiêu người không? Các đại thần ai nấy đều đối với ngươi thất vọng, hình tượng thái tử ôn hoà nhân nghĩa trong lòng dân chúng của ngươi đã hoàn toàn sụp đổ, cảm giác bị bằng hữu tốt phản bội là cỡ nào đau đớn? Quan trọng nhất chính là ngươi có từng nghĩ tới cảm giác của Y Tình?"
Tử Huyền cười khổ "con thế nào lại không nghĩ tới nàng? Phụ hoàng, con khi đó không còn lựa chọn, nếu có thể con đã không tổn thương tới nàng như vậy, hức...."
Lệ, phủ kín khuôn mặt tiều tụy của Tử Huyền, cảm giác bất lực đã ép nàng đến phát điên. Nàng thật sự rất mệt mỏi, thật sự...
Tử Thiên hoàng đế đau lòng nhìn nữ nhi, hắn vươn tay ôm nàng, để mặc cho nàng ở trong lòng hắn khóc nức nở, phát tiết ra ngoài.
Chờ Tử Huyền bình tĩnh lại hoàng đế mới nói "được rồi, Huyền nhi, trẫm biết ngươi ủy khuất. Hảo, trẫm đáp ứng ngươi, ngày mai thượng triều trẫm sẽ thông báo với các đại thần. Nhưng trước đó trẫm muốn ngươi đến gặp Y Tình hoà ly. Ngươi cũng biết thân phận của ngươi...huống chi tình huống hiện tại đã vậy. Ngươi cũng không thể làm chậm trễ tương lai của nàng. "
Tử Huyền trầm mặc, hai chữ "hoà ly" khiến cho nàng có cảm giác giống như da thịt lẫn trái tim đều bị xuyên thấu, đau đến mức hít thở không thông.
"Huyền nhi, trẫm biết ngươi đối với nàng có tình, dùng tình cũng rất sâu. Thế nhưng ngươi cũng biết nàng cùng ngươi đều là nữ tử, Y Tình nàng có quyền lựa chọn một tương lai tốt hơn. Bao nhiêu năm qua ta đã nghĩ rất nhiều, nếu như trước kia mẫu thân ngươi không đi theo ta, một hoàng đế có tam cung lục viện, thì có phải hay không, ngày hôm nay nàng vẫn sẽ còn sống, sẽ có một cuộc sống bình yên, hạnh phúc của một nữ nhân bình thường. Cho nên, Huyền nhi ngươi đừng bao giờ giẫm lên vết xe đổ của phụ hoàng, yêu một người đôi khi không phải giữ lấy mà là buông tay để nàng có được hạnh phúc."
"Phụ hoàng, Huyền nhi đã hiểu, Huyền nhi xin lui ra trước" đợi hoàng đế gật đầu xong Tử Huyền liền quay gót ra ngoài, đi thẳng một mạch đến dịch trạm tìm Tư Đồ Lam Yên.
Lúc này Tư Đồ Lam Yên đang một mình đánh cờ, khuôn mặt yêu nghiệt không có như thường ngày bắn mị lực ra tứ phía, mà ngược lại dị thường nghiêm túc. Tử Huyền đứng một bên xem bố cục bàn cờ, nhận rõ huyền cơ trong đó, trong lòng không khỏi đối với Tư Đồ Lam Yên bội phục. Có Tư Đồ Lam Yên một nữ tử thông minh đứng ở phía sau hỗ trợ, chẳng trách Tịch Lạc cung cường đại như vậy.
"Ngươi đã tới, mời ngồi."
"Phụ hoàng đã chấp thuận, ngươi nói đại công chúa chuẩn bị đi." Tử Huyền quan sát biểu tình của Lam Yên, thấy nụ cười trên môi nàng cứng lại, trong lòng một mảnh sáng tỏ, người này chỉ sợ cùng mình giống nhau đều vì tình mà khổ.
"Trơ mắt nhìn nàng hết lần này tới lần khác gả cho người khác. Ta....thật không cam lòng. Vì cái gì, vì cái gì ta không phải nam tử? Vì cái gì ta là của nàng sư phụ? Ta hảo hâm mộ ngươi, ít nhất ngươi đã từng đối với Dạ Y Tình thổ lộ, cũng đã từng được đạt được của nàng yêu thương. Mà ta, ngay cả quyền lợi nói yêu nàng cũng không có. Nhiều lúc ta nghĩ, nếu có thể cùng nàng một lần sánh vai bái thiên địa, thì dù đánh đổi bao nhiêu ta cũng nguyện ý. Cho dù...chỉ là giả...cũng tốt."
Tử Huyền im lặng, nhiều lúc có được rồi lại mất đi so với bất cứ thứ gì lại càng tàn nhẫn, tựa như bên trong một căn phòng tối tăm, lạnh lẽo, bỗng dưng có người vì ngươi thắp nến, mang cho ngươi cảm giác ấm áp. Nhưng chính ngươi lại tự tay tắt đi ánh sáng đó, khiến ngươi vĩnh viễn lạc trong màn đêm cô độc.
"Ta về trước, nhưng mà...Tư Đồ Lam Yên, ta nghĩ nếu như có thể hãy cho chính mình một cơ hội. Cho dù thất bại, ít nhất ngươi đã từng vì ngươi mà tranh thủ một lần, như vậy cũng không còn gì để tiếc nuối, không phải sao?" Tử Huyền đứng dậy, trước khi đi để lại một câu cho Lam Yên, mong muốn nàng có suy nghĩ kỹ, đừng để chính mình sau này phải hối hận.
Tư Đồ Lam Yên mỉm cười, thế nhưng cười so với khóc càng khó coi hơn "ta chỉ sợ, khi đó tư cách đứng bên cạnh nàng, ta cũng không còn."
***************
"Tình nhi, ta đã nói với hoàng thượng việc ngươi cùng thái tử hoà ly."
"Phụ thân, sao người lại..." nghe đến hai chữ "hoà ly" gương mặt Y Tình bỗng chốc trở nên trắng bệch.
"Tình nhi ngươi nghe ta nói, thái tử không phải là người ngươi có thể gửi gắm cả đời. Phụ thân đã không còn trẻ nữa, ước nguyện của ta chính là tìm cho ngươi một phu quân yêu thương ngươi, giúp ngươi che mưa chắn gió, bình an, hạnh phúc qua cả đời, người có hiểu không?" Dạ thừa tướng yêu thương cầm lấy tay Y Tình, nhẹ nhàng khuyên nhủ.
"Phụ thân, ta...." Y Tình trong nhất thời không biết nói gì, người kia đối với nàng quá tàn nhẫn, nhưng nàng lại không cách nào ngừng yêu hắn, càng không có cách nào chấp nhận trừ hắn ra, còn người nào khác bước vào cuộc sống của nàng.
"Được rồi, Tình nhi, ngươi nghỉ ngơi đi, phụ thân đã có sắp xếp." Dạ Thuấn Vũ vừa mới đứng dậy dự định rời khỏi thì một nha hoàn chạy tới báo rằng có thái tử đến.
Y Tình nghe Tử Huyền đến đây, lòng run lên từng đợt, trong đầu một âm thanh nói với nàng đừng đi tìm hắn, hắn không xứng đáng, nhưng một âm thanh khác lại khao khát nói rằng hãy đi nhìn hắn, cho dù một lần cũng tốt.
Trong lúc Y Tình còn do dự thì Dạ Thuấn Vũ đã xoay người ra ngoài, trước khi đi còn nói "ngươi nghỉ ngơi đi, phụ thân giúp ngươi giải quyết."
Trong đại sảnh, Tử Huyền diện vô biểu tình ngồi trên ghế uống trà, nàng bề ngoài bình tĩnh nhưng thật ra bên trong nội tâm đang cuồn cuộn sóng ngầm. Nàng không phủ nhận chính mình hiện tại vô cùng khao khát được nhìn thấy Y Tình, nhưng mặt khác nàng cảm thấy vô cùng khổ sở bởi vì nàng lại lần nữa dùng "dao" đâm sâu vào tâm Y Tình, làm nàng ấy tổn thương.
"Thái tử điện hạ giá lâm, lão thần không kịp nghênh đón, mong ngài thứ tội." Dạ thừa tướng đối với Tử Huyền hành đại lễ, vẻ mặt không vui không buồn nhìn nàng. Nhưng Tử Huyền vẫn tinh tế phát hiện được ánh mắt hắn khi nãy xẹt qua một tia chán ghét.
Trong lòng cười khổ, nàng mặt ngoài vẫn bình tĩnh đáp "ngài là thừa tướng đương triều, không cần phải đối với ta hành đại lễ như vậy."
"Hồi thái tử, lão thần không dám."
Tử Huyền cũng không muốn tiếp tục dây dưa cái đề tài "Dạ thừa tướng, ta cũng không quanh co, ta đến đây là để cùng...Dạ tiểu thư hoà ly."
Ở một góc khuất của đại sảnh, giờ khắc này có một nữ nhân đang im lặng mà khóc thầm, người kia lạnh lùng vô tình để cho tâm Y Tình dần dần chết lặng.
Câu nói kia khiến cho tâm tựa như bị roi hung hăng quất một cái, cảm giác đau đớn chậm rãi lan tràn khắp l*иg ngực, khẽ cắn môi, giơ tay cố gắng lau đi những giọt nước mắt, nhưng lệ kia càng lau lại càng nhiều. Nàng cuối cùng đã hiểu, mọi chuyện đã không cách nào cứu vãn, hắn đã không muốn quay đầu, nàng hà tất phải níu kéo? Cho dù dùng hết trái tim đi thỉnh cầu, cuối cùng vẫn là một mình cô độc, một mình cắn rằng chịu đựng nỗi thống khổ này.
Y Tình lặng lẽ xoay người rời đi, nàng không muốn dùng bộ dạng chật vật như vậy đối mặt với hắn, nàng muốn giữ lại cho mình một chút tôn nghiêm cuối cùng.