Trọng Sinh Ta Là Kẻ Ác

CHƯƠNG 68

"Nguyệt Như tỷ, tỷ tha thứ cho Vân Anh ca đi, huynh ấy đã biết sai rồi, mấy ngày qua muội thấy huynh ấy rất tiều tụy a." Y Tình cầm tay Nguyệt Như năn nỉ giúp Vân Anh.

"Nàng? Biết sai sao? Ta mới không tin" Nguyệt Như bỉu môi, liếc nhìn người nào đó đang thập nhị tứ hiếu quỳ trên mặt đất, hai tay giơ cao chồng giấy ghi đặt nghịt dòng chữ "ta xin lỗi, ta biết lỗi rồi, Như nhi tha lỗi cho Anh Anh đi", mặt thành khẩn cúi xuống, chỉ có điều hai mắt lâu lâu lại len lén liếc nhìn biểu tình đang giận dữ của người nào đó.

Y Tình vừa định mở miệng khuyên tiếp thì một tên hạ nhân chạy vào thông báo biểu thiếu gia đến.

"A...biểu ca ta đến sao? Ngươi mau mời huynh ấy vào đi" Nguyệt Như sốt sắng mỉm cười, đối với gia đinh nói, dư quang liếc nhìn cái người đang cúi đầu, hai tay nâng xấp giấy dày cộm, quỳ ở một góc.

Y Tình nhìn tình huống này, trong lòng không khỏi thở dài, hai cái oan gia này, một người nguyện đánh, một người nguyện chịu thật khiến nàng hết cách.

"Biểu muội, ta đến thăm ngươi" một giọng nói ôn hoà vang lên, tiếp sau đó một nam tử dáng người cao gầy, ôn nhuận như ngọc bước vào đại sảnh.

Vân Anh vừa nghe được tiếng của hắn, lập tức ngẩng đầu, hai mắt sắc như dao cạo nhìn chằm chằm vào Phùng Tiệp, chỉ tiếc tên kia hoàn toàn không thèm để ý tới nàng mà một mạch đi vào.

"A...vị này là..." Phùng Tiệp vừa vào liền bị vị cô nương ngồi kế bên biểu muội mình hấp dẫn, nữ nhân này mạo tựa tiên thiên, khí chất sạch sẽ cao quý lại không mất ôn nhu dễ dàng khiến cho nam nhân như hắn bị đắm chìm, vô pháp thoát ra.

"Biểu ca đây là thái tử phi, Dạ Y Tình, huynh hẳn là đã nghe qua." Nguyệt Như làm bộ như không nhìn thấy biểu si mê của Phùng Tiệp, vẫn ôn nhu vì hắn giải thích.

Phùng Tiệp vừa nghe ba chữ "thái tử phi" cả người lập tức thanh tỉnh, nhanh chóng quỳ xuống hành lễ, sợ hãi bị Y Tình trách tội.

"Phùng công tử, mời đứng dậy" Y Tình đối với Phùng Tiệp vốn không có hảo cảm, lại thêm ánh mắt khi nãy của hắn nhìn nàng, khiến Y Tình càng thêm phản cảm người này.

"Biểu ca, huynh mau ngồi, đường xá xa xôi huynh chắc đã mệt, mau uống hớp trà" Nguyệt Như mỉm cười ngọt ngào, kéo tay Phùng Tiệp ngồi vào bên trái mình, vươn tay lấy tách trà đưa đến cho hắn.

Phùng Tiệp vui vẻ nhận lấy, trong lòng sung sướиɠ thầm nghĩ cuối cùng biểu muội cũng thấy được điểm tốt của ta. Trước đây quả nhiên là do nữ nhi gia mắc cỡ mới đối với thanh niên tài tuấn như ta lạnh nhạt như vậy.

Vân Anh nhìn thấy cảnh tượng này, hai mắt gần như phun ra lửa, lặng lẽ đứng dậy, xấp giấy trên tay không biết từ khi nào đã bị đặt xuống đất, hai bàn tay nàng không tự chủ được nắm lại thành đấm, cố gắng áp chế lửa giận trong lòng.

Y Tình nhíu mày nhìn Vân Anh rồi lại nhìn sang Nguyệt Như, thấy nàng vẫn đang cùng Phùng Tiệp nói cười vui vẻ, hoàn toàn không thèm để ý tới Vân Anh, trong lòng thầm than không tốt.

Vân Anh nhìn Nguyệt Như ngọt ngào tươi cười đối với Phùng Tiệp, tâm...lần nữa cảm nhận cảm giác bị người xé rách. Nụ cười này, đã từng chỉ dành cho riêng nàng, mà hôm nay...lại vì một nam nhân khác mà bày ra vô tận ôn nhu, ánh mắt này, trước kia chỉ chuyên chú nhìn nàng, thế nhưng hôm nay... ngay cả một cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí cho nàng.

Vân Anh cắn chặt môi, mặc kệ cảnh tượng này cỡ nào chói mắt, nàng vẫn tiếp tục lặng yên đứng một góc mà nhìn hai người ngươi khanh ta khanh, ấm áp ngọt ngào.

Y Tình không đành lòng nhìn Vân Anh như vậy, vốn định mở miệng nhắc nhở Nguyệt Như, thế nhưng lại bị Nguyệt Như giành nói trước "biểu ca, huynh đi đường xá xa xôi, hiện tại hẳn đã mệt, muội đã gọi hạ nhân chuẩn bị phòng cho huynh, huynh vào nghỉ ngơi trước đi, khi nào phụ thân trở về, muội sẽ cho người đến gọi huynh."

Phùng Tiệp cũng cảm thấy thân thể có chút uể oải, gật đầu đồng ý, hành lễ với Y Tình sau đó theo hạ nhân ra ngoài, trước khi đi không quên quăng ánh mắt kɧıêυ ҡɧí©ɧ đối với người nãy giờ bị hắn coi là không khí, Vân Anh.

Phùng Tiệp đi xa, Y Tình cũng biết chính mình không tiện ở lâu, chỉ đành cáo từ hai người ra về, để lại hai đương sự tự mình giải quyết.

Sau khi Y Tình đi, Nguyệt Như bước đến trước mặt Vân Anh, lạnh lùng nói "nhả ra."

Vân Anh nghe được âm thanh lạnh lùng không chút độ ấm của Nguyệt Như, tâm vốn có chút vui sướиɠ vì được nàng chú ý, lần nữa lại rơi vào đáy cốc. Vì sao? Vì sao nàng có thể đối với hắn ôn nhu như vậy, mà với ta lại như thế lạnh nhạt xa cách? Không lẽ...nàng cuối cùng vẫn không thể tha thứ cho ta sao?

"Ngươi có chịu nhả ra không hả? Muốn cắn nát môi mình mới vừa lòng sao?" Nguyệt Như mất kiên nhẫn, tức giận nắm lấy gò má Vân Anh, không cho nàng tiếp tục hành hạ chính mình nữa.

Vân Anh vốn còn đang thất thần, lại bị hành động của Nguyệt Như làm cho giật mình, đập trước mặt nàng là gương mặt phẫn nộ của người yêu.

Vân Anh hiện tại bất chấp cảm giác đau đớn từ gò má mang đến, cúi đầu hung hăng hôn lên môi Nguyệt Như, trong đầu hiện lên một loạt câu hỏi tại sao. Tại sao ngươi lại đối với hắn tốt như vậy mà đối với ta lại trái ngược hoàn toàn? Tại sao ngươi không thèm để ý ta mà đối với hắn lại như thế ôn nhu săn sóc? Nụ cười đó rõ ràng là giành cho ta vì cái gì ngươi lại như thế cười với hắn...?

Nụ hôn mang đầy tính chiếm hữu cùng xâm lược, không hề có chút ôn nhu nào của Vân Anh khiến Nguyệt Như vô cùng khó chịu, nàng vô thức chống cự, đẩy Vân Anh ra xa.

Vân Anh vốn đã bị phẫn nộ ghen tuông làm cho mất tự chủ, hiện tại lại bị hành động né tránh của Nguyệt Như làm cho lửa giận tăng lên ngùn ngụt, trong đầu không tự chủ loé qua hình ảnh mấy ngày trước nàng nhìn thấy hai người giả dạng "Nguyệt Như" cùng "Phùng Tiệp" ân ái trên giường, lý trí cuối cùng còn sót lại trong đầu đã hoàn toàn bị ghen tuông cắn nuốt.

Vân Anh áp Nguyệt Như ngồi xuống ghế, một tay ghì chặt hai tay Nguyệt Như lại, tay còn lại kéo vạt áo nàng xuống, sau đó cúi người hôn lên cổ của nàng.

"Lăng, Vân, Anh ngươi buông..." Nguyệt Như ánh mắt loé ra lệ quang, giãy dụa cố gắng thoát khỏi kiềm cặp của Vân Anh. Nàng không muốn, không muốn nhìn thấy Anh Anh của nàng trở nên như vậy.

Nguyệt Như càng giãy dụa, lòng Vân Anh lại càng đau nhức, cho rằng nàng chối bỏ chính mình, nên động tác cũng càng thêm thô bạo. Nàng đè Nguyệt Như xuống, giống như đang khẳng định chủ quyền của mình, nặng nề mυ'ŧ lấy cổ cùng xương quai xanh của Nguyệt Như đến khi chúng tràn ngập dấu hôn ngân

"Xoạt..." áo yếm đã bị Vân Anh thô bạo xé rách, đôi nhũ phong mềm mại trắng trẻo phút chốc hiện ra, Nguyệt Như phẫn nộ, không thể tin nhìn người đang ra sức cường bạo chính mình. Đây thật sự là Anh Anh của nàng sao? Nàng chưa bao giờ cảm thấy người mình yêu xa lạ như lúc này, người này hoàn toàn không để ý đến cảm nhận của nàng, chỉ ra sức muốn chiếm lấy nàng, để thoả mãn du͙© vọиɠ của bản thân. Trong lòng Nguyệt Như chưa bao giờ cảm thấy khuất nhục như lúc này.

"Chát..." Nguyệt Như dùng tất cả sức lực đẩy Vân Anh ra khỏi người mình, vươn tay kéo vạt áo lại, cố gắng che lấp thân thể chính mình, đôi tay yếu ớt ôm lấy thân thể, tựa như sợ hãi bị người kia tổn thương lần nữa, dung nhan vốn dĩ xinh đẹp, hiện tại bị hai hàng thanh lệ bao phủ, khiến Vân Anh đau lòng vô cùng.

Nàng chậm rãi đi lại gần Nguyệt Như, muốn vươn tay ôm lấy người kia vào lòng mà an ủi, thế nhưng ánh mắt kinh hoảng cùng động tác run rẩy của Nguyệt Như khiến cho Vân Anh dừng lại.

Nàng tuyệt vọng quỳ xuống trước mặt người yêu, vươn tay, ngoan tâm tát mình một cái thật mạnh

"Chát", tiếng bạt tai mạnh mẽ vang lên, máu từ khoé môi Vân Anh nhỏ xuống, gương mặt nàng chậm rãi hiện lên năm ngón tay. Nàng giơ tay, toan đánh chính mình tiếp thì bị một bàn tay khác nắm lại "ngươi làm cái gì a."

"Như nhi, thật xin lỗi..." Vân Anh nắm chặt tay Nguyệt Như, khóc nấc lên, hối hận trong lòng cuồn cuộn dâng trào. Nàng sai rồi, nàng thế nào có thể làm chuyện vô liêm sĩ như vậy, làm tổn thương người nàng yêu nhất. Nàng là một kẻ bỉ ổi, khốn kiếp.

Nguyệt Như nhìn Vân Anh chật vật như vậy, lòng đau xót không nói nên lời, nàng cũng muốn lại gần ôm lấy Anh Anh của nàng lắm chứ, thế nhưng cảnh tượng khi nãy cứ hiện ra trong đầu làm cho nàng vô pháp bước đến gần người này.

"Vì sao? Vì sao lại đối với ta như vậy?" Nguyệt Như mím môi, cố nén chua xót trong lòng, nàng hiện tại cần một lời giải thích, nếu không nàng cũng không biết chính mình nên đối mặt với người này như thế nào nữa.

"Như nhi...ta..thật xin lỗi... Là vì...vì ta ghen tị với hắn, ta...sợ hãi hắn sẽ cướp đi ngươi, sợ hãi người ngươi lựa chọn cuối cùng không phải là ta. Ngươi biết không, từ lúc hắn bước vào, lòng ta là cỡ nào kinh hoàng. Ngươi như vậy đối với hắn ôn nhu, như vậy đối với hắn cười, mà với ta lại một mảnh lạnh lùng, ngay cả một cái liếc mắt nhìn ta cũng không có. Tâm ta khi đó giống như rơi vào đáy vực, vạn kiếp bất phục. Cho dù ta cỡ nào tin tưởng tình yêu của chúng ta, thì chung quy ta cũng chỉ là một nữ nhân, một nữ nhân lại như thế nào có thể cho ngươi sinh con đẻ cái, cho ngươi hưởng được niềm vui của một người làm mẫu thân đâu. Cho nên..."

"Cho nên ngươi sợ ta hối hận, cho nên ngươi sợ ta lùi bước, ngươi sợ ta phản bội tình yêu của chúng ta. Lăng Vân Anh, ta nói đúng chứ?" Nguyệt Như phẫn nộ xốc áo Vân Anh lên, để nàng cùng mình đối mặt, căm phẫn nói.

Nhưng không đợi Vân Anh trả lời, Nguyệt Như tiếp tục nói "Lăng Vân Anh, ta nói cho ngươi biết, người trước giờ lùi bước là ngươi! Ngày đó ta đối với ngươi thổ lộ, ngươi dùng bốn chữ "ta thích nam nhân" chặt đứt tất cả hy vọng của ta rồi bỏ trốn vào quân doanh. Sau đó ngươi đi Diên quốc, thậm chí một lời từ biệt cũng không nói, chỉ để lại vài dòng chữ, cứ vậy tiêu sái mà rời đi. Ngươi cho ta là cái gì? Vì cái gì ta lúc nào cũng chờ đợi ngươi? Vì cái gì ta luôn là người tha thứ? Vì cái gì ngươi nói yêu ta mà chưa bao giờ nghĩ tới cảm thụ của ta! Vì cái gì..." càng nói Nguyệt Như càng kích động, càng nói tâm nàng lại càng đau, nước mắt tuôn rơi càng nhiều. Bởi vì yêu, cho nên nàng dung túng người này, vì yêu cho nên một lần rồi lại một lần tha thứ cho nàng, vậy vì cái gì nàng không trân trọng đâu? Chính mình rốt cuộc nên làm cái gì với nàng mới tốt...

"Như nhi, thật xin lỗi..." Vân Anh lao đến ôm Nguyệt Như vào lòng, xiết chặt người yêu trong vòng tay, nàng nhịn không được mà khóc rống.

"Như nhi... Ta biết ta nhu nhược, thế nhưng xin ngươi đừng rời bỏ ta, ngươi là của ta tín niệm, rời đi ngươi ta thật không biết phải làm gì. Hiện tại ta đã biết, nguyên lai ta cũng không phải như ta tưởng tượng, vĩ đại như vậy. Nguyên lai chỉ cần nhìn thấy ngươi đối với người khác cười, đối với người khác như vậy ôn nhu săn sóc, lòng ta vô pháp chịu được. thậm chí...thậm chí muốn chiếm lấy ngươi, để ngươi vĩnh viễn chỉ thuộc về ta... Như nhi...thật xin lỗi đã đối với ngươi như vậy, xin ngươi tha thứ ta. Ta thề không có lần sau" nhìn người này khuôn mặt tràn ngập nước mắt, nghẹn ngào nói với nàng từng lời xuất phát từ cõi lòng, tâm Nguyệt Như không khỏi mềm nhũn, cười khổ một tiếng, ngươi quả nhiên là của ta tiểu oan gia, thật hết cách, xem ra nên từ từ dạy dỗ lại tên ngốc này mới được.

Nghĩ vậy, Nguyệt Như khẽ nhếch môi tựa vào l*иg ngực Vân Anh, yếu ớt nói "hảo, không có lần sao..."

Mấy bạn muốn Tình nhi tỷ gặp Huyền ca thông cảm cho mình nha. Chừng 1,2c nữa là hai người xuất hiện rồi. Cảm ơn m.n ủng hộ ^^