Ngút Trời

Chương 135: Không Chỉ Không Lương Thiện, Mà Còn Cực Kỳ Khủng Bố


“Không được, ta còn muốn đi địa phương khác làm vài chuyện. Nếu là ngày sau có cơ hội ta nhất định trở về tìm ngươi, chúng ta đến lúc đó hảo hảo du ngoạn một phen.”Hạ Hinh Viêm cũng thực thích nữ tử Nguyễn Đình Vi này, vì gia tộc mình dám đi Phong Trạch Lâm mạo hiểm. Không phải ai cũng có dũng khí như vậy.

“Nếu Viêm còn có chuyện phải làm, chúng ta đây cũng không chậm trễ ngươi. Nói như vậy, chúng ta chuẩn bị  cho ngươi một chiếc xe ngựa tốt được không?” Nguyễn Tử Bằng dò hỏi.

Nếu Hạ Hinh Viêm là muốn đi địa phương khác, có một chiếc xe ngựa luôn là phương tiện tốt.

Hạ Hinh Viêm chớp chớp mắt, nàng thật đúng là không có nghĩ tới muốn chuẩn bị xe ngựa, vì nàng muốn vừa đi vừa tu luyện cũng tiện.

Bất quá hiện tại nếu là muốn đi tìm cơ hội giải trừ phong ấn cho Dập Hoàng,  nếu đi xe ngựa sẽ đỡ tốn một ít thời gian không?

Phảng phất là nhìn ra được nghi vấn trong mắt Hạ Hinh Viêm, Nguyễn Đình Vi cười nói: “Hinh viêm, ngươi yên tâm, ngựa của Nguyễn gia chúng ta điều là ngựa tốt, tốc độ tuyệt đối nhanh. Nghe nói bọn chúng còn có huyết thống linh thú đâu.”

“Ta đây từ chối thì thành bất kính rồi.” Hạ Hinh Viêm mỉm cười đáp ứng, nàng cũng không phải cái loại người thích thoái thác xã giao, thoải mái hào phóng tiếp nhận là được rồi.

“Đúng rồi, còn có hôm qua mấy người tùy tùng của Uông Thần cũng cùng giao cho ta đi.”

“Hinh viêm, ngươi muốn bọn họ làm cái gì?” Nguyễn Đình Vi kỳ quái nhìn Hạ Hinh Viêm, “Mấy người kia không hảo hảo xử lý, sẽ chọc phải phiền toái a.”

Phụ thân nàng đêm qua cũng đã suy nghĩ thật lâu, cũng không nghĩ được nữa điểm biện pháp.

Mấy người kia nhốt lại cũng không được, thả ra cũng không xong.

Nếu là thả, bọn họ tất nhiên sẽ trở về báo tình hình ở nơi đây, như vậy đại ca nhị ca của Uông Thần lập tức liền biết chuyện ở nơi này.

Nếu là không thả, đại ca nhị ca Uông Thần  vẫn là sẽ nhận thấy được không đúng, sau đó vẫn lại đây.

Đều là một hồi tai nạn, chẳng qua vấn đề thời gian tới sớm hay tới muộn mà thôi.

Hiện tại Hạ Hinh Viêm muốn đem bọn họ giải đi, là làm cái gì?

Nguyễn Đình Vi tự nhiên sẽ không nghĩ nhiều, Hạ Hinh Viêm sẽ không hại bọn họ, chỉ là tò mò hành động bước tiếp theo của Hạ Hinh Viêm mà thôi.

“Yên tâm đi, giao cho ta.” Hạ Hinh Viêm bỡn cợt chớp chớp mắt, “Ta sẽ xử lý thực hảo.”

Nguyễn Tử Bằng mở miệng: “Vi Nhi, ngươi đem những người đó mang ra đây, còn có đem xe ngựa chuẩn bị tốt đi.”

“Dạ, cha.” Nguyễn Đình Vi nhìn phụ thân mình một cái, xem ra phụ thân cũng là đối Hạ Hinh Viêm tuyệt đối tín nhiệm a.

Không tới chốc lát tất cả đồ đạt điều đã được chuẩn bị kỹ càng, Hạ Hinh Viêm cũng liền cùng Nguyễn Đình Vi Nguyễn Tử Bằng cáo từ.

Bên ngoài cổng lớn, thế nhưng ngừng hai chiếc xe ngựa, một chiếc tự nhiên là chuẩn bị cho Hạ Hinh Viêm, còn một chiếc phía sau bên trong chở chính là tùy tùng của Uông Thần.

Hai chiếc xe ngựa đều có xa phu, cung kính đứng ở một bên.

Đám người Hạ Hinh Viêm lên xe ngựa, Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi nhìn theo họ rời đi.

Nơi này cùng Phong Trạch Lâm chỉ có nửa ngày lộ trình, thời điểm đi nữa ngày, đoàn người cũng liền đến bên ngoài Phong Trạch Lâm.

Xe ngựa dừng lại, Hạ Hinh Viêm đem cửa chiếc xe ngựa phía sau mở ra, bên trong ngồi mấy người tùy tùng tất cả đều mặt xám như tro tàn nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm, nàng cho một  ánh mắt ý bảo họ xuống dưới, họ dù không muốn xuống cũng phải xuống, theo thứ tự xuống xe ngựa.

Vừa thấy đến Phong Trạch Lâm, tất cả đều dừng bước không dám nhúc nhích.

Đặc biệt là nghĩ đến Liên Chi bên người Hạ Hinh Viêm cùng  với linh thú trong Phong Trạch Lâm quen thuộc như vậy, chẳng lẽ…… Hạ Hinh Viêm là muốn cho bọn họ trở thành đồ ăn của linh thú?

Chết, bọn họ không sợ hãi, cái họ sợ chính là bị một đám linh thú ăn tươi nuốt sống, loại hình ảnh khủng bố này đã hình thành trong đầu từ lúc họ bước xuống xe, càng làm cho bọn họ toàn thân hóa đá.

Bên cạnh xa phu được Nguyễn gia cấp cho Hạ Hinh Viêm cũng hết sức kinh ngạc, chẳng lẽ họ sắp nhìn thấy một màn cực kỳ bi thảm?

Hạ Hinh Viêm dùng tay chạm chạm Liên Chi, thấp giọng nói: “Kêu Nham Ngạo xuất hiện đi.”

Liên Chi gật gật đầu, dùng phương thức đặc biệt câu thông cùng linh thú, trực tiếp phân phó linh thú trong Phong Trạch Lâm đi tìm Nham Ngạo.

Không lâu sau, trong Phong Trạch Lâm đột nhiên xuất hiện một mạt màu đỏ.

Đồng dạng như là màu đỏ của lửa, chỉ là màu đỏ hôm nay so với ngày hôm qua nhạt hơn không biết gấp mấy trăm lần.

Một tia lửa bé xíu xíu xuất hiện, bay đến trước mặt Hạ Hinh Viêm hóa thành thân hình Nham Ngạo.

Nham Ngạo khẩn trương đem ánh mắt tìm tòi ở bên cạnh Hạ Hinh Viêm, xác định là không có nhìn thấy thân ảnh Dập Hoàng, lúc này mới thở hắc ra một hơi.

Hắn biết dập hoàng tuyệt đối đang ở chung quanh Hạ Hinh Viêm, nhưng là chỉ cần dập hoàng không có xuất hiện, áp lực trong lòng hắn liền sẽ nhỏ vài phần.

“Có việc?” Nham Ngạo nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, thông qua sự tình ngày hôm qua, hắn nếu là còn nhìn ra Hạ Hinh Viêm chính là nghịch lân của bọn hình người linh thú kia, thì những năm tháng này hắn sống coi như phí.

“Những kẻ này là tùy tùng của Uông Thần.” Hạ Hinh Viêm tùy ý chỉ ra một ngón tay, đem vị trí đám tùy tùng Uông Thần chỉ cho Nham Ngạo thấy.

Đôi huyết mâu của Nham Ngạo nhìn qua, đôi huyết mâu nhìn qua giống như được làm từ máu pha loãng làm đám tùy tùng Uông Thần mạc danh đánh một cái rùng mình.

Trong lòng đột nhiên nghĩ đến một việc, chẳng lẽ Hạ Hinh Viêm muốn cho bọn họ chết ở trong tay Nham Ngạo?

Đồng dạng là chết, chết trong tay Nham Ngạo có vẻ thoải mái hơn là bị linh thú ăn tươi nuốt sống.

Máy kẻ thấy chết không sờn này cũng không có ảnh hưởng quá nhiều đến tầm nhìn của Nham Ngạo cho lắm, bọn người này ở trong mắt hắn chẳng khác còn kiến là bao, căn bản là không có tư cách được hắn chú ý.

“Ngươi muốn ta làm cái gì?”Nham Ngạo là một kẻ thông minh, hắn biết Hạ Hinh Viêm là nữ nhân của Dập Hoàng, mà Dập Hoàng lại là một linh thú có sức mạnh cực kỳ khủng bố, cho nên hắn sẽ không ngu ngốc mà đối đầu với Hạ Hinh Viêm.

Hắn thật vất vả mới nhặt về một cái mệnh, sẽ không tùy tiện ném đi nữa.

“Ngươi đem một vài ý niệm đưa vào đầu họ đi.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, nhướng mày nhìn Nham Ngạo.

“Cái ý niệm gì?” Nham Ngạo kỳ quái nhìn Hạ Hinh Viêm, hắn không phải linh thú có khả năng sử dụng tinh thần lực, với lại ý niệm của những kẻ này liên quan gì đến hắn?

“Hàn An tới nơi này ăn trộm ngũ diệp Hỏa Ảnh hoa chọc giận ngươi. Hàn An còn đem trách nhiệm đẩy đến trên đầu Uông Thần, cho nên ngươi đem bọn họ đều gϊếŧ hết.” Hạ Hinh Viêm thong thả ung dung đem dự tính của nàng nói ra.

Nham Ngạo lập tức liền hiểu được ý tứ Hạ Hinh Viêm, không thể tưởng tượng nhìn chằm chằm nàng: “Ngươi kêu ta làm một việc cấp thấp như vậy??”

Ý của Nham ngạo là Hạ Hinh Viêm kêu hắn "Nói dối"?

Mà đối tượng lại là nhân loại!

Như vậy hắn có khác gì nhân loại?

Đối mặt với vẻ mặt đầy khinh thường của Nham Ngạo, Hạ Hinh Viêm năng cao mày, lạnh giọng hỏi: “Như thế nào? Ngươi không vui?”

Nham Ngạo nhíu mày thật sâu, hắn đương nhiên là không muốn.

Chẳng qua câu nói tiếp theo của Hạ Hinh Viêm lập tức làm cho Nham Ngạo gạt bỏ tất cả băn khoăn cùng với bất mãn: “Ý của ngươi là muốn đổi đối tượng từ nhân loại thành linh thú hình người à? Như vậy nói dối sẽ không mất mặt?”

Nham Ngạo nhìn chằm chằm Hạ Hinh Viêm đang cười như không cười kia, trong lòng kêu một tiếng, hận a, không nên khi dễ người ta như vậy.

“Không cần, một chút việc nhỏ mà thôi, tất nhất định sẽ làm thật tốt.” Nham Ngạo cười nịnh nọt, ôn tồn nói.

Chỉ là cái gương mặt tươi cười kia của hắn có bao nhiêu cứng đờ liền không phải vấn đề Hạ Hinh Viêm để ý.

“Vậy những người này liền lưu lại nơi này của ngươi, tin tức nhất định phải cấp cho đại ca cùng nhị ca của Uông Thần đưa bọn họ tới đây.” Hạ Hinh Viêm dặn dò một câu.

“Không thành vấn đề.” Nham Ngạo nhìn nhìn xe ngựa phía sau Hạ Hinh Viêm, nói,“Ngươi có việc liền đi trước đi, không tiễn.”

Hắn hiện tại chính là muốn mau chóng đuổi Hạ Hinh Viêm rời đi, đặc biệt là không biết Dập Hoàng đang ở nơi nào, có thể là ở xung quanh đây đi, hắn không muốn trong sinh hoạt của hắn thời thời khắc khắc điều phải sống trong bóng ma tâm lý a.

Nham Ngạo cúi đầu, nhìn chằm chằm bàn tay trắng nõn đang chìa ra trước mặt mình, ánh mắt kỳ quái từ bàn tay chuyển tới trên mặt Hạ Hinh Viêm: “Ngươi muốn làm gì?”

“Cửu diệp Hỏa Ảnh hoa a, ngươi sẽ không quên đi?” Hạ Hinh Viêm nhướng mày cười khẽ, kia kêu một cái đương nhiên, “Chẳng lẽ ngươi là kẻ chỉ nói, không giữ lời?”

“Ngươi chờ một chút.” Nham Ngạo cắn răng nói, nói xong xoay người trở về Phong Trạch Lâm, thực mau liền trở về, trong tay cầm một vật nho nhỏ dùng dung nham bao lại.

Lưu luyến không rời tay giao cho Hạ Hinh Viêm, Hạ Hinh Viêm nhìn cũng không nhìn trực tiếp thu vào trong không gian lắc tay, sau đó xoay người liền đi.

Nham Ngạo nhìn chằm chằm bóng lưng Hạ Hinh Viêm bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng, hắn đây là chiêu ai chọc ai a?

“Các ngươi ngồi một chiếc xe ngựa trở về đi, ta nơi này không cần xa phu.” Hạ Hinh Viêm phân phó xong xa phu, lên xe ngựa, Hà Hy Nguyên ngồi ở ngoài xe ngựa, giá, một tiếng điều khiển xe ngựa rời đi.

Những xa phu sau khi trở về, trực tiếp đem sự tình bẩm báo cho Nguyễn Tử Bằng, vẫy lui xa phu, bên trong thư phòng chỉ còn lại có Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi.

Nguyễn Đình Vi than nhẹ một tiếng: “Cha, Hạ công tử là một người tốt... đáng để kết bằng hữu.”Nguyễn Đình Vi ngượng ngùng nói.

Nguyễn Tử Bằng gật đầu nhìn con gái, hắn thân lần cha chẳng lẽ không hiểu con gái mình nghĩ gì, liền nói: “Nếu lại cơ hội tái kiến ngươi có thể chung đυ.ng với nàng liền tốt, nhưng Hạ công tử là nữ nhân.”

Nguyễn Đình Vi minh bạch ý tứ phụ thân mình, không phải vì thực lực Hạ Hinh Viêm, mà là bởi vì nàng đối với bằng hữu rất lưu tâm, còn việc nàng là nữ có quan trọng sao?.

Nguyễn Đình vi,“Quan trọng sao?.

Nguyễn Hữu Bằng,“Không quan trọng!.

Nguyễn Đình Vi kinh ngạc ngẩng đầu nhìn phụ thân mình, nhìn xem biểu tình của hắn lúc nói lời này, chỉ là nàng lại kinh ngạc hơn, phụ thân nàng hắn đang cười.

“Vi nhi, con hy sinh cho gia tộc nhiêu đó đủ rồi”Nguyễn Tử Bằng nói xong liền ly khai.

...

Thời điểm an bài xong tất cả Hạ Hinh Viêm mới rời đi, tất cả những việc còn lại điều giao đến trên đầu Hàn An đã chết kia, ngày sau liền tính là đại ca Uông Thần muốn muốn tìm đến bọn họ gây phiền toái, cũng sẽ kiêng kị thực lực Nham Ngạo, sẽ không đối bọn người Nguyễn gia ra tay.

Hay cho một chiêu gϊếŧ người không thấy máu, nói mấy câu đơn giản liền đem câu truyện đẫm máu này giải quyết.

Nguyễn Đình Vi đối Hạ Hinh Viêm càng thêm bội phục, đồng thời sự yêu mến đối với Hạ Hinh Viêm càng thêm lớn.

Trở thành bằng hữu Hạ Hinh Viêm, tự nhiên sẽ nhìn thấy một mặt cực kỳ lương thiện của Hạ Hinh Viêm, nhưng  nếu, đứng ở vị trí đối lập với Hạ Hinh Viêm, sẽ rút kết ra, được hai chữ"lương thiện" không bao giờ dùng để miêu tả Hạ Hinh Viêm.

Không chỉ không lương thiện, mà còn cực kỳ khủng bố.