Chờ đến rời đi Phong Trạch Lâm có một đoạn thời gian, Hạ Hinh Viêm từ trong thùng xe chui ra ngoài, nhìn hai đại mã cao hơn bảy tất, từ trên xuống dưới nhìn mãi không ngừng.
"Hinh viêm, hai đại mã này có cái gì tốt để ngươi nhìn?" Hành động của Hạ Hinh Viêm thật sự làm Hà Hy Nguyên kỳ quái, không khỏi hỏi ra miệng.
"Ngựa có huyết thống lĩnh thú, có sao?" Hạ Hinh Viêm nghi hoặc, ánh mắt vẫn luôn đánh giá hai con ngựa đang kéo xe phía trước không ngừng, nàng nhìn nửa ngày cũng nhìn không ra hai con ngựa này có chút gì dính líu đến huyết thống linh thú a.
"Có." Hà Hy Nguyên thực khẳng định nói, hắn là linh thú tự nhiên là rõ ràng biết được khí vị linh thú.
"Bọn họ cũng không có nhiều ra một đôi cánh, một cái sừng gì gì đó." Hạ Hinh Viêm một lòng nói ra suy nghĩ trong lòng mình, hoàn toàn không có chú ý tới Hà Hy Nguyên bởi vì kinh ngạc mà trợn to hai mắt.
"Hinh viêm, ngươi cảm thấy trên người đại khoái mã mọc ra hai cái cánh là hợp lý sao?" Hà Hy Nguyên đầy đầu hắc tuyến nhìn hai đại khoái mã cao bãy tất vô tội kia, trên người mọc thêm cánh không phải thành quái vật rồi sao?
"Không phải sao?" Hạ Hinh Viêm hồ nghi nhìn từ trên người khoái mã nhìn tới trên người Hà Hy Nguyên, "Linh thú không thể phối giống tạp giao sao?"
"Phối giống, tạp giao?" Mạch máu trong đầu Hà Hy Nguyên đột nhiên nhảy lên một cái, có một loại cảm giác muốn nổ tung.
"Ngươi không phải nói bọn họ có huyết thống linh thú sao?" Hạ Hinh Viêm tò mò truy vấn, có huyết thống linh thú lại không phải là chính thống linh thú, không phải phối giống tạp giao thì là cái gì?
Hà Hy Nguyên xoa xoa cái trán, giảm bớt một chút đại não chính mình bớt trướng đau, chậm rãi cùng Hạ Hinh Viêm giải thích: "Huyết thống lĩnh thú trên người bọn họ đã phai nhạt rất nhiều, nhưng mà tốc độ lại nhanh hơn ngựa bình thường vài chục lần."
"Còn vấn đề như ngươi nói, cái gì mà mọc cánh cái gì mà mọc sừng là tuyệt đối chưa từng xuất hiện." Hà Hy Nguyên than nhẹ một tiếng, hắn thật không hiểu được Hạ Hinh Viêm, như thế nào sẽ đối với linh thú có nhiều ý nghĩ sai lầm như thế a.
"Trong tình huống bình thường, hình thú linh thú đều sẽ tìm đồng loại giống mình tới sinh sản hậu đại. Còn nếu muốn giao hợp khác loài, phải đạt đến trình độ hình người linh thú."
Hà Hy Nguyên nói xong, chờ mong nhìn về phía Hạ Hinh Viêm, cái này nàng đã minh bạch chưa?
"Nếu bất đồng chủng loại giao hợp, vậy hài tử sinh ra đời sẽ có hình dáng gì? Chẳng lẽ sinh ra chính là hình người?" Hạ Hinh Viêm nghĩ như thế nào cũng đều không hợp lý, nói như vậy, thiên kiếp còn cần dùng đến sao?
"Còn tùy phải trường hợp." Hà Hy Nguyên gật đầu nói, "Nếu một bên thực lực cường đại, hài tử sinh ra liền sẽ là hình thái của bên thực lực cường đại."
"Đương nhiên, đối với hai loại bất đồng linh thú lực lượng có thể sẽ di truyền nhiều ít, cũng còn phải xem lúc ấy hài tử sẽ kế thừa di truyền bên nào, nhưng tuyệt đối sẽ lấy một phương làm chủ, chứ không phải là lấy cả hai bên di truyền mà được sinh ra đời."
Không đợi Hạ Hinh Viêm truy vấn, Hà Hy Nguyên vội vàng nói. Hắn sợ chính mình nói chậm một chút, Hạ Hinh Viêm lại hỏi ra cái vấn đề kỳ quái gì.
"Thì ra là thế." Hạ Hinh Viêm yên tâm gật gật đầu, ánh mắt tùy ý đảo qua lại phát hiện một vấn đề kỳ quái, "A hy, ngươi không có kéo dây cương."
Dây cương điều khiển ngựa vẫn luôn đặt ở trên đùi Hà Hy Nguyên, ngay cả đi chuyển hay gì đó, Hà Hy Nguyên cũng chưa từng chạm tay vào, nhưng thời điểm nên đi chuyển, hai con ngựa lại phối hợp vô cùng ăn ý, tứ bình bát ổn ở trên xe một chút đều không cảm giác được chấn động gì.
"Hinh viêm, ngựa cũng coi như một loại linh thú." Hà Hy Nguyên buồn cười lắc đầu, hắn hà tất phải đi dùng dây cương khống chế ngựa, chỉ cần dùng phương thức chi gian linh thú theo chân bọn họ câu thông một chút thì tốt rồi.
Sở dĩ ngồi ở chỗ này, đơn giản chính là đỡ phải bị những người khác nhìn đến, hai con ngựa một mình giá xe ngựa còn chạy cực có quy luật, chẳng phải là quá kỳ quái sao?
Bị Hà Hy Nguyên cười Hạ Hinh Viêm vô ngữ trở lại trong thùng xe, buồn bực ngồi, nàng còn không phải là tò mò hỏi một chút sao? Xem Hà Hy Nguyên cười đến cái biểu tình kia, quá phận.
"Hinh viêm, chúng ta đi nơi nào?" Tiểu hồ ly vui vẻ nhảy vào trong lòng Hạ Hinh Viêm, bãi đuôi to không ngừng xoắn đến xoắn đi.
"Phía trước có cái thôn nhỏ, đêm nay có thể đi nơi đó qua đêm, ngày sau lại đi qua vài cái thôn nữa, có mấy cái có thể lựa chọn, bất quá dừng chân ở nơi nào không quen biết chúng ta càng tốt.
"Buổi tối rồi nói sau." Nơi mà Hạ Hinh Viêm muốn đi cũng không có mục đích cụ thể. Nhưng nàng muốn biết cô hội để cho Dập Hoàng cởi bỏ phong ấn là cái gì, bất quá, Dập Hoàng hiện tại không có nói, nàng liền tính là có điểm manh mối cũng không quá chắc chắn.
Cho nên, trước lúc Dập Hoàng cởi bỏ phong ấn, nàng vẫn là mau chóng đề cao một chút thực lực cho thỏa đáng.
Thôn nhỏ đến cũng không xa, hơn nữa hai con ngựa này xác thật là không tồi, thời điểm chạng vạng cũng đã tới trong thôn rồi.
Thôn nhỏ quả nhiên là nhỏ, chỉ hơn trăm hộ nhân gia, ở ngoài thôn nhỏ trát một hàng rào bằng cây, xem như là phòng ngừa dã thú cũng như phòng bị đi.
Bất quá làm nhiều hàng rào như vậy cũng cho họ một cái ăn tâm, chứ thật sự có linh thú xông tới, cái thôn nhỏ này căn bản là giữ không nổi.
Cũng may phía sau thôn có rất nhiều đồng ruộng, đúng là ngày mùa hè, nhìn ra xa xanh mượt một mảnh, nhìn thôi cũng làm tâm như hoan hỉ.
Phòng ốc của nông thôn không thể so sánh với trong thành, kiến trúc không những thô ráp nhìn cũng không đẹp, cũng may có thể che mưa chắn gió.
Nhìn ra được, nơi này sinh hoạt thoáng có chút gian khổ nhưng cũng cũng đủ ăn đủ uống, tự cấp tự túc vẫn là không có vấn đề.
Thôn nhỏ muốn tìm cái khách điếm thật là không quá dễ tìm.
Duy nhất một nhà treo bố chế chiêu bài ở trong gió lắc lư không ngừng, thật là một cái khách điếm nhiều công năng, bao gồm toàn thôn tửu quán khách sạn cùng với trà lâu, đủ công năng.
Xem ra trong cái thôn nhỏ này, đây là địa phương duy nhất có thể ăn cơm nha.
Xe ngựa bọn người Hạ Hinh Viêm ngừng ở khách điếm cửa, bên trong điếm tiểu nhị lập tức lên tinh thần ra tiếp đón: "Vài vị khách quan, là nghỉ chân hay là ở trọ?"
"Chúng ta muốn mấy gian phòng tốt, chuẩn bị một ít đồ ăn đưa đến trong phòng, này đến đây đi." Nói rồi đưa ngựa cho một tiểu nhị, Hà Hy Nguyên nhìn nhìn cái khách điếm nho nhỏ này thật sự thực hoài nghi, bên trong phòng có đủ dùng hay không.
"Vài vị khách quan, tiểu điếm chỉ dư lại hai gian phòng cho khách, không biết khách quan có tiện dùng hay không?" Điếm tiểu nhị ngượng ngùng dò hỏi Hà Hy Nguyên.
Không phải hắn có sinh ý tới cửa không làm, thật sự là tiểu điếm của bọn họ không lớn, hơn nữa gần nhất khách điếm lại có mấy người từ nơi khác lại đây, cho nên, phòng cho khách căn bản là không đủ.
Hà Hy Nguyên nhìn nhìn Hạ Hinh Viêm, nhìn thấy Hạ Hinh Viêm gật đầu, Hà Hy Nguyên lúc này mới yên tâm: "Hai gian cũng có thể, nhanh lên đưa chút nước ấm, còn có đồ ăn."
"Dạ, dạ." Vừa thấy Hà Hy Nguyên đồng ý, điếm tiểu nhị vội vàng cười nịnh nọt, đem đoàn người Hà Hy Nguyên dẫn tới trên lầu, sau đó, vội vàng đi phân phó phòng bếp, chuẩn bị đồ ăn.
Chuẩn bị đủ nước ấm, phân biệt đưa đến phòng, điếm tiểu nhị lúc này mới lui ra ngoài.
Vài người phân biệt rửa mặt một chút, thu thập thỏa đáng, lúc sau đồ ăn cũng vừa lúc đưa đến, một bên ăn cơm một bên nói chuyện phiếm.
"Liên Chi, hôm nay chúng ta ngủ cùng nhau đi." Hạ Hinh Viêm nói, dù sao nơi này phòng không nhiều, nam nhân cùng nam nhân ngủ ở một phòng, nàng cùng Liên Chi ngủ chung.
"Các ngươi ba cái ở cùng một chỗ không có vấn đề đi?" Hạ Hinh Viêm hỏi Hà Hy Nguyên cùng Minh Hâm, đến nỗi tiểu hồ ly cũng tự động bị xem nhẹ.
Là một con hồ ly, nhỏ người nhỏ dáng, ở đâu không thể ngủ? Chỉ là mỗ chỉ tiểu hồ ly lại có ý kiến.
"Hinh Viêm, ngươi còn quên chuyện gì sao?
"Ta thì có quên chuyện gì a" Nói xong nàng ngó ngó qua Minh Hâm cùng Hà Hy Nguyên hỏi ý.
"Ngươi thật sự không nhớ?" Tiểu Hồ Ly híp mắt hỏi Hạ Hinh Viêm.
"Không a."Hạ Hình Viêm chém đinh chặt sắt trả lời.
Nghe Hạ Hinh Viêm trả lời chắc chắn như thế, Hà Hy Nguyên cùng Minh Hâm hai mặt nhìn nhau im lặng thở dài.
Minh Hâm nghĩ thầm "Hinh Viêm, Liên Chi a. Không phải ta mặc nam trang liền cho ta là nam nhân chứ?....
Mấy người ăn xong cơm chiều, từng người về phòng nghỉ ngơi.
"Ngươi làm gì?" Liên Chi quay người lại, nhìn đến chính là ánh mắt Hạ Hinh Viêm nhìn nàng chằm chằm đến sởn tóc gáy.
Loại ánh mắt này như thế nào quen thuộc như vậy đâu?
Liền cùng những nam nhân dùng ánh mắt không có hảo ý chẳng khác gì nhau.
Liên Chi hừ nhẹ một tiếng, gót sen nhẹ nhàng, chậm rãi chuyển đến trước mặt Hạ Hinh Viêm, nhẹ nhàng câu lấy nàng cằm, làm Hạ Hinh Viêm hơi hơi ngẩng đầu ngẩng đầu nhìn nàng.
Vũ mị cười, sóng mắt lưu chuyển nhẹ giọng nói: "Hinh viêm, ta có xinh đẹp không?"
Yến ngữ oanh thanh, lời mê hoặc nhân tâm nói không nên lời, làm cho Hạ Hinh Viêm một trận tâm thần nhộn nhạo, si ngốc nói nhỏ: "Xinh đẹp."
"Sau đó thì sao?" Liên Chi xinh đẹp cười, không có chút nào cố tình, tự nhiên mà phát ra vũ mị phong tình đủ khả năng làm người toàn thân xương cốt đều mềm nhũn.
"Ôm!" Hạ Hinh Viêm lấy thế như hổ vồ, vồ lấy Liên Chi ngã xuống giường.
Liên Chi nơi nào nghĩ đến Hạ Hinh Viêm động tác sẽ thô lỗ như vậy, một phát liền hạ gục, thật mạnh té ngã ở trong chăn, cũng may ván giường không phải quá cứng, cũng không có thương tổn đến nàng.
"Ngươi quá trực tiếp đi?" Liên Chi vô ngữ nhìn nóc nhà, nàng hiện tại thực hoài nghi giới tính Hạ Hinh Viêm.
"Ngô...... Quả nhiên là nữ nhân bế lên rất thoải mái lại mềm mại." Hạ Hinh Viêm thoải mái ôm Liên Chi, ở trên ngực nàng cọ cọ hai cái, thỏa mãn phát ra một tiếng than nhẹ.
Liên Chi một đầu hắc tuyến nhìn chằm chằm người nào đó đang làm loạn trên ngực nàng, Hinh Viêm đang làm cái gì?
"Đều không có người tới để ta ôm." Hạ Hinh Viêm thoải mái dễ chịu dựa vào trên ngực Liên Chi, làm nũng lầu bầu.
Nàng trước nay liền không có cảm thụ được cảm giác được mẹ ôm là như thế nào, trong trí nhớ, trước nay liền không có người như vậy từng xuất hiện, cho nàng có thể dựa vào.
Không cần quá nhiều trợ giúp, chỉ cần thời điểm cả người nàng đầy mỏi mệt có thể dựa vào một lúc liền hảo.
Chỉ là nguyện vọng như vậy đối với nàng quá xa xỉ.
Cũng may trong căn cứ đãi ngộ cũng không thấp, ít nhất có đệm dựa có thể cho nàng dựa.
"Ngươi cái sắc nha đầu này." Liên Chi vươn tay tới nhẹ nhàng chụp lêи đỉиɦ đầu Hạ Hinh Viêm một cái, cười mắng, người này, thật là không có lúc nào là không làm nũng a.
Hay thay đổi rồi lại nông nỗi đến đáng sợ.
Thật không biết nàng sao lại có thể có nhiều mặt bắt đồng như vậy.
"Liên Chi lớn lên xinh đẹp a." Hạ Hinh Viêm ngửa đầu cười ha hả nói, đồng thời không có hảo ý ở trên người người nào đó ngắm ngực đến hai mắt thèm thuồng, "Ngực cũng xinh đẹp!"
"Cút!" Liên Chi chân dài duỗi ra, trực tiếp đem Hạ Hinh Viêm từ trên giường đạp xuống đất, "Cút ra ngoài cho ta!"
Nàng sống lâu như vậy rồi, loại người nào cũng từng gặp qua, thế nhưng lại bị một tiểu nha đầu đùa giỡn, như thế này mà còn nhịn được thì tên nàng bị viết ngược là chắc rồi.
Bị Liên Chi đá đi Hạ Hinh Viêm sờ sờ mũi, bất đắc dĩ than nhẹ một tiếng: "Tính tình nóng nảy như vậy, sẽ để lại nếp nhăn a."
Trả lời nàng là trong phòng phanh một tiếng, không biết Liên Chi quăng ngã thứ gì.
Hạ Hinh Viêm vô tội nói nhỏ: "Liền tính là có tiền bồi thường cho nhân gia cũng không thể tùy tiện đạp hư đi."
Nói vừa xong, Hạ Hinh Viêm tạch một cái nhảy đi, động tác kia phải nói là cực kỳ lưu loát, giống như đã thực hiện rất nhiều lần rồi.
Đến nỗi phía sau Liên Chi rít gào cái gì, nàng hoàn toàn không có nghe thấy.
Au có lời muốn nói "我希望,的读者,有情人的,和没有情人的人们能很快找到另一半。 Tôi hy vọng rằng độc giả, người yêu và những người không có người yêu sẽ sớm tìm thấy nửa kia.