Ngút Trời

Chương 134: Thân phận (2)

Bất quá, những kẻ vừa rồi khi dễ hắn đã đi không còn một bóng, cho dù hắn có muốn phát tiết cũng không biết phát ở chỗ nào.

Tiểu Hồ Ly tức giận đến không biết làm gì, liền đi điếm kiến a, điếm kiến tâm tình tốt hơn a, điếm kiến tâm tình thoải mái a, nhưng mà ở đây không có kiến a.

Tiểu Hồ Ly ngó xung quanh đừng nói là kiến, một con ruồi cũng không có nửa à, giận quá hóa liều Tiểu Hồ Ly vươn ra móng vuốt vẻ vòng tròn.

(Edit:Con hồ ly này dỡ hơi thật)

Bên trong phòng, Dập Hoàng trầm mặc nhìn nhìn Hạ Hinh Viêm, nàng vẫn luôn không nói gì, cũng không biết đang suy nghĩ cái gì.

“Kỳ thật chuyện này……” Dập hoàng cũng không biết làm sao vậy, chính là muốn cùng Hạ Hinh Viêm giải thích một chút, nhưng miệng đã há được nữa ngày rồi vẫn không biết nên nói gì bất đầu từ đâu để nói.

“Chuyện này còn phải bàn bạc kỹ hơn.” Hạ Hinh Viêm đột nhiên ngẩng đầu, bình tĩnh nhìn chăm chú vào Dập Hoàng, đang lâm vào suy nghĩ, “Điều thứ nhất điều thứ hai điều không được, còn lại điều thứ ba dù sao chúng ta cũng không ở cố định một chỗ mà là lữ hành khắp nơi, cơ hội nếu so với hai điều trước cơ hội lớn hơn rất nhiều.”

Dập hoàng cúi đầu nhìn nhìn quần áo của mình đã sớm sửa sang lại, đột nhiên hỏi một câu: “Ngươi không muốn biết một chút về quá khứ của ta sao?”

“Người muốn nói sao?” Hạ Hinh Viêm mím môi, nhẹ giọng nói, duỗi tay giữ chặt bàn tay thon mượt của Dập Hoàng, nhẹ nhàng đặt lên má nói, “Hồi ức không đẹp quên thì tốt rồi.”

“Nhiệm vụ của chúng ta hiện tại chính là phải đem cái phong ấn này phá giải.” Hạ Hinh Viêm nhẹ nhàng cười, trong mắt hiện lên tất cả đều là kiên định.

Quá khứ của Dập Hoàng nàng không muốn biết, nàng chỉ nghĩ làm sao Dập Hoàng thoát khỏi phong ấn.

“Thời điểm thích hợp ta sẽ cùng ngươi nói.” Ngón tay Dập Hoàng vuốt ve da thịt tinh tế của Hạ Hinh Viêm, cảm thụ được ấm áp thuộc về nàng, “Việc phong ấn ta sẽ tự giải quyết.”

“Ân, nhưng phải đáp ứng ta, ngươi hảo hảo tu luyện, không đến vạn bất đắc dĩ không cần xuất hiện.” Hạ Hinh Viêm nghiêm túc nhìn Dập Hoàng, trịnh trọng nói.

“Ta khi nào thì tùy tiện xuất hiện?” Dập Hoàng buồn cười hỏi lại, đồng thời, thuận tay nhéo nhéo gương mặt thủy nộn Hạ Hinh Viêm, cảm thán cảm xúc tinh tế trong tay, làm nàng yêu thích không buông tay.

Chỉ là, người ta không cho nàng cơ hội đó a, lập tức trốn tránh, mặt đỏ bừng bừng đứng lên, đứng ở mép giường: “Ta biết nàng sẽ không ảnh hưởng tới việc ta tu luyện.”

“Đó là đương nhiên, nàng cho rằng ta dở hơi như bọn Liên Chi sao?” Dập hoàng cười gật đầu, có chút tiếc nuối thu hồi tay, liếc mắt nhìn Hạ Hinh Viêm một cái, sau đó trở lại bên trong trâm bạc.

Về tới bên trong trâm bạc Dập Hoàng, tươi cười trên mặt tức khắc thối lui.

Duỗi tay đè lại ngực chính mình, phân xấp suy nghĩ hỗn độn đột nhiên ùa vào trong óc, làm nàng đầu đau như muốn nứt ra.

Tựa hồ ký ức đều đã trở lại, lại tựa hồ có chút hỗn loạn, tràn đầy trướng trướng tắc một đầu óc, làm Dập Hoàng nhất thời tìm không ra manh mối.

Hiện tại nàng mơ hồ biết phong ấn trên người mình giải quyết như thế nào, vấn đề là, ký ức khôi phục lúc sau nàng ngược lại cảm thấy có thứ gì càng rối loạn.

Dập hoàng gõ gõ đầu chính mình, lộn xộn một đoàn, làm nàng càng thêm không thoải mái.

Ngón tay vừa động, nghĩ tới Hạ Hinh Viêm, gương mặt lãnh ngạnh liền hoà hoãn xuống, tâm tình bực bội cũng dần dần an tĩnh xuống.

Khoanh chân mà ngồi, chậm rãi nhắm mắt lại tiến vào trạng thái tử luyện.

Nếu như Hạ Hinh Viêm đã không đi truy vấn quá khứ của nàng, nàng cần gì phải đi rối rắm những ký ức không thông thuận này, nàng chỉ cần đem phong ấn mau chóng cởi bỏ thì tốt rồi.

Ở trong trâm bạc tiến hành tu luyện Dập Hoàng không có nhìn thấy, tùy ý ngồi ở trên giường Hạ Hinh Viêm sắc mặt âm trầm.

Nàng trước nay chính là cái loại người bao che khuyết điểm thích chế chở người của mình, đối với địch nhân tàn nhẫn, đối với người xa lạ ôn hòa, còn đối chính mình người tuyệt đối là không cho phép bị người khi dễ.

Phong ấn, còn là phong ấn tàn nhẫn đến như vậy.

Hạ Hinh Viêm đôi mắt nguy hiểm mị lên, trong mắt hiện lên một mạt hung ác.

May mắn Dập Hoàng đã trở lại bên trong trâm bạc, bằng không nhất định sẽ bị ánh mắt Hạ Hinh Viêm dọa đến.

Ánh mắt này không giống của nhân loại, ánh mắt này giống như dã thú thị huyết, cùng cả người khí chất của nàng hoàn toàn bất đồng.

Thậm chí ánh mắt kia xuất hiện trong nháy mắt, Hạ Hinh Viêm thế nhưng cho người ta một loại cảm giác hung ác như ma âm trầm đáng sợ.

Cũng may cái ánh mắt này chỉ là lóe lên một cái mà thôi, Hạ Hinh Viêm ngay sau đó liền bình tĩnh xuống, chờ đến Liên Chi làm đồ ăn đi ra, đại gia ăn uống một phen, sau đó từng người trở về nghỉ ngơi.

Trở lại phòng Hà Hy Nguyên uống nước trà nữa ngày, nhìn Tiểu Hồ Ly vẫn luôn trầm mặc từ nãy đến giờ, đang nằm nghiêng đầu trên cạnh giường, tò mò lại gần hỏi: “Hằng, đang suy nghĩ cái gì?”

“Dập hoàng.” Tiểu hồ ly đúng sự thật trả lời, đuôi to bày một chút.

“Dập hoàng cũng thật đủ đáng thương, nhiều phong ấn như vậy.” Hà Hy Nguyên nghĩ đến những cái đó Thấu Cốt đinh kia, liền từng đợt phát lạnh, da đầu tê dại.

Cái loại này đồ vật trở thành công cụ phong ấn, thời điểm Dập Hoàng sử dụng yêu lực không biết có bao nhiêu đau đớn?

“Tam căn……” Tiểu hồ ly nhẹ nhàng lẩm bẩm, làm cho Hà Hy Nguyên khó hiểu hỏi, “Làm sao vậy?”

Tiểu hồ ly ngửa đầu nhìn Hà Hy Nguyên: “A hy, tam căn Thấu Cốt đinh cũng đối với hình người linh thú đã là cực hạn rồi, vừa rồi ta thấy rõ ràng, trên người Dập Hoàng là bảy căn Thấu Cốt đinh.”

“Bảy căn?” Hà Hy Nguyên kinh ngạc nhìn chằm chằm tiểu hồ ly, nhìn tiểu hồ ly ngưng trọng sắc mặt, hắn cũng mơ hồ minh bạch tiểu hồ ly muốn biểu đạt chính là có ý tứ gì.

Tam căn Thấu Cốt đinh có thể đánh hình người lính thú trở lại nguyên hình, là nguyên hình không phải hình thú, nói cách khác trực tiếp đánh trở lại hình thú chưa tự luyện, tất cả yêu lực đều bị đánh tan không còn dù chỉ một chút.

Nhưng còn Dập Hoàng thì?

Bảy căn Thấu Cốt đinh phong ấn, nàng thế nhưng còn có thể sử dụng được lực lượng bá đạo như thế.

Hảo đi, liền tính nàng là mạnh mẽ ép buộc sử dụng ra yêu lực, kia cũng đủ khủng bố.

Bọn họ ai cũng đều có thể nhìn ra được Dập Hoàng mạnh mẽ ép buộc sử dụng ra yêu lực, làm lơ sự tồn tại của phong ấn, lại còn đột phá, giống như siêu năng lực đến lúc phát huy vậy.

Nhưng phong ấn chính là phong ấn, yêu lực của Dập Hoàng không có khả năng không chịu ảnh hưởng, nói cách khác, Dập Hoàng sử dụng ra yêu lực khủng bố vẫn bị phong ấn hạn chế yêu lực.

Nghĩ đến đây, ngay cả Hà Hy Nguyên đều nhịn không được muốn bạo chửi thề.

Dập hoàng rốt cuộc là cái quái thai gì a?

“Hằng, nếu là dập hoàng không có phong ấn……” Hà Hy Nguyên sắc mặt trắng bệch nhìn tiểu hồ ly, lẩm bẩm hỏi.

Miệng Tiểu Hồ Ly giật giật, muốn nói cái gì nhưng là chung quy vẫn là không có nói ra, cuối cùng hỏi nhỏ một tiếng: “Dập hoàng rốt cuộc là người nào?”

Đối với câu hỏi của Tiểu Hồ Ly, Hà Hy Nguyên chỉ có thể đáp lại nụ cười khổ.

Vấn đề này chỉ sợ không chỉ là hai người bọn họ đang cân nhắc, chỉ sợ Liên Chi cùng Minh Hâm cũng đều suy nghĩ.

Sẽ không cùng đàm luận vấn đề này nữa, càng sẽ không đi tìm Dập Hoàng chứng thực, bọn họ biết một chút là đủ rồi, chỉ cần biết Dập Hoàng là bằng hữu bọn họ, chuyện khác đều cùng bọn họ không quan hệ.

Nghỉ ngơi một đêm, tất cả bá tánh trong thành cũng đều an trí trở về, không thể không nói Nguyễn Tử Bằng xử lý sự tình vẫn là cực kỳ ổn thỏa nhanh chóng.

Bởi vì sự kiện Nham Ngạo xuất hiện, trong thành bá tánh tất cả đều hốt hoảng đào tẩu, còn lúc dập hoàng xuất hiện, cũng chỉ có ở trong đại điện người Nguyễn gia nhìn thấy, có mệnh lệnh của Nguyễn Tử Bằng, tự nhiên không có người đi đề dập cập sự tình của Dập Hoàng.

Đến nỗi tùy tùng của Hàn gia, càng là không dám nói chơi.

Hàn gia gia chủ cùng với trưởng lão tất cả đều bị gϊếŧ, Hàn gia tùy tùng còn có thể nháo được cái sự tình gì?

Còn những gia quyến của Hàn gia, được Nguyễn Tử Bằng hạ lệnh an trí chỗ ở, có ăn có uống, tuy rằng nói so ra kém đãi ngộ của Hàn gia trước kia, nhưng được thế này đã là tốt nhất.

Vốn dĩ cho rằng Hàn An vừa chết, bọn họ đáng lý phải bị đuổi ra khỏi thành rồi, đang trong giai đoạn nom nố sợ lại nhận được phòng ở, còn có thể giống như ngày thường mà sinh hoạt, tự nhiên là vui mừng quá đỗi.

Tự nhiên, đối với một ít người Nguyễn gia phái tới giám thị sinh hoạt bọn họ, người Hàn gia cũng không để ý quá nhiều, chỉ cần có thể sinh hoạt như bình thường liền hảo.

Kỳ thật, người Hàn gia bị Nguyễn gia khống chế còn vui mừng như thế, cũng nhờ  hành động của Hàn An ngày thường ban tặng.

Ngày thường Hàn An đối gia quyến của mình cũng giống như bên ngoài chẳng khác gì nhau, hữu dụng liền có đãi ngộ tốt, còn vô dụng chính là ngoạn vật quăng bỏ.

Cái gì gọi là thân tình, cái gì gọi là huynh đệ, cái gì gọi là con cái đều không có bị hắn để vào mắt.

Cho nên, bị Hàn An vẫn luôn chèn ép mọi người, cũng liền không có người đối với Hàn An chết có quá nhiều thương cảm.

Ngày kế, Hạ Hinh Viêm trực tiếp tìm được Nguyễn Đình Vi, lần này nàng vừa đến cổng lớn Nguyễn gia, người trông cửa lập tức đem đại môn mở ra, một bên đón Hạ Hinh Viêm vào cửa, một bên phái người đi bên trong thông tri Nguyễn Tử Bằng cùng Nguyễn Đình Vi.

Không đến năm giay, Nguyễn Tử Bằng lập tức liền đón ra tới: “Hạ công tử, ngươi thế nào lại không nghỉ ngơi hai ngày?”

“Nguyễn gia chủ.” Hạ Hinh Viêm khách khí cười nói, “Hôm qua tiểu bối lại không có đại sự gì, nghỉ ngơi một ngày thì tốt rồi. Nhưng thật ra Nguyễn gia chủ, tựa hồ thực mệt nhọc.”

Hạ Hinh Viêm nhìn nhìn Nguyễn Tử Bằng hai mắt che kính tơ máu, xem ra từ ngày hôm qua bắt đầu, Nguyễn Tử Bằng liền không có nghỉ ngơi.

Đoàn người đi tới đại sảnh, phân nhau ra nhập tòa, nha hoàn dâng lên hương trà, lập tức lui đi ra ngoài.

“Nguyễn gia chủ, ta hôm nay là tới chào từ biệt.” Hạ Hinh Viêm vừa nói ra xong, khiến cho Nguyễn Đình Vi sửng sốt, khó hiểu hỏi, “Viêm, ngươi không thể ở lại trong thành mấy ngày được sao?”

“Lần này ngươi giúp Nguyễn gia chúng ta, ta còn muốn hảo hảo cảm ơn ngươi đâu.” Nguyễn Đình Vi chính là luyến tiếc Hạ Hinh Viêm đi, hai người tuy rằng mới ngắn ngủn tiếp xúc thời gian không dài, nhưng là, Hạ Hinh Viêm cho nàng cảm giác thực hảo.

Đặc biệt là Hạ Hinh Viêm người này thiện lương, làm nàng động tâm.