Chương 46: VIÊN BI BỊ LỖI
Trước mặt Cẩn Ngôn là một đứa bé trạc 13 tuổi đang hốt hoảng bỏ chạy, trên người đầy thương tích, vừa chạy vừa quay lại đằng sau sợ hãi, phía sau có một người đàn ông trạc 45 tuổi vừa hét vừa cầm cây gậy đuổi đánh. Người đàn ông hét lớn âm điệu thật dữ tợn.- Đứng lại ranh con, tao bắt được mày về mày chết với tao.
Cẩn Ngôn lúc này cỡ khoảng 16 tuổi đang đi trên đường bỗng thấy cảnh đó, cô bé bỗng nhiên vấp té cách Cẩn Ngôn độ khoảng 5m. Không ngần ngại Cẩn Ngôn đỡ cô bé mình đầy thương tích đứng dậy và cõng cô bé trên vai bỏ chạy để thoát khỏi người đàn ông kia. Cẩn Ngôn cứ cõng cô bé chạy không biết đã vượt qua hết bao nhiêu ngã đường cuối cùng chân đã không còn chạy được nữa quan sát phía sau đã không ai đuổi theo nữa thì Cẩn Ngôn dừng lại ở một con hẻm nhỏ, thả cô bé ngồi xuống và Cẩn Ngôn thở hồng hộc như chưa bao giờ được thở.
Giọng bé gái thều thào.
- Em cám ơn chị.
Cẩn Ngôn nở một nụ cười thật tươi nhìn vào đứa bé.
- Em không sao chứ? Người đầy vết thương thế kia. Em đắc tội với người nào?
Cô bé ủ rũ im lặng, đôi mắt lưng tròng sắp khóc.
- Em bị cha dượng đánh, ông ta đánh em hàng ngày, hôm nay em chỉ nấu cơm không kịp để ông ấy ăn mà ông ấy đánh em đau quá em mới bỏ chạy, phen này về em sẽ chết mất.
Nói đến đây nước mắt của cô bé rơi xuống. Cẩn Ngôn rút ra một tấm khăn giấy lau đi nước mắt của em ấy.
- Em tên gì?
- Dạ em tên Tô Thanh.
- Chị là Cẩn Ngôn. Em chỉ sống với cha dượng à? Mẹ em đâu?
- Mẹ em mất rồi, ông ta cứ thấy em là gánh nặng nên thường xuyên đánh mắng em. Còn doạ sẽ bán em lấy tiền, em sợ lắm.
Tô Thanh bó gối run cầm cập.
- Đưa tay chị xem này, bầm cả người rồi, chị có mang theo dầu để chị xoa cho em.
Cẩn Ngôn lấy trong túi một chai dầu bắt đầu xoa cho Tô Thanh.
- Vì sao em không trốn khỏi ông ấy đi?
- Em không biết làm sao. Em sợ không có nơi ở phải đi ăn xin ngoài đường.
- Nếu em muốn chị có thể giúp. Chị có người quen làm ở cô nhi viện em có thể tới đó sinh sống, mọi người rất hoà nhã vui vẻ. Nếu em cứ ở với ông ấy sớm muộn cũng sẽ bị đánh chết thôi.
Tô Thanh im lặng không nói gì, dường như cô bé chưa từng đi khỏi nhà và lần này cô cũng không còn nơi nào dung thân nếu về nhà chắc chắn ông ấy sẽ đánh chết cô. Tô Thanh hiện không biết phải làm thế nào.
Cẩn Ngôn nhìn vẻ mặt sầu não của Tô Thanh lòng vô cùng thương cảm. Bỗng chốc Cẩn Ngôn sực nhớ ra một thứ nên mở túi lấy ra, nắm gọn trong lòng bàn tay đưa ra trước mặt Tô Thanh.
- Em đoán xem trong này có gì?
Tô Thanh nhìn vào tay Cẩn Ngôn đang nắm lại, lắc đầu không đáp.
Cẩn Ngôn mỉm cười mở bàn tay ra, trong đó là một viên bi màu sắc rất lạ không giống bất cứ viên bi nào cả.
- Em xem này, đây là một viên bi bị lỗi, nó không hề giống bất cứ viên bi nào cả vì trong quá trình sản xuất đã bị lỗi rồi, nhưng nó không hề xấu xí thậm chí còn vô cùng đẹp và lạ mắt. Đúng không?
Tô Thanh cầm viên bi gật đầu ánh mắt long lanh thích thú. Cẩn Ngôn nói tiếp.
- Mọi thứ trên đời này có thể không được bình thường có thể khiếm khuyết có thể không may mắn nhưng chúng ta có thể dùng cái sự khuyết thiếu đó mà toả sáng, cứ như việc em không có được một gia cảnh hoàn chỉnh em có thể đứng dậy tự thay đổi mình và hướng mình đến những thứ tốt đẹp hơn. Em phải đứng dậy và phá vỡ mọi thứ. Cứ như viên bi bị lỗi này, đứng một mình vẫn rất xinh đẹp đó.
- Em có thể sao chị?
Cẩn Ngôn nắm lấy tay Tô Thanh bỏ viên bi vào lòng bàn tay Tô Thanh rồi gật đầu ánh mắt cực kỳ ôn nhu.
- Chị tặng em viên bi này. Em cứ nhìn viên bi làm động lực. Từ bây giờ chúng ta là bạn. Em có thể tìm chị bất cứ lúc nào.
- Em cám ơn chị Cẩn Ngôn, em sẽ giữ viên bi này rất kỹ. Chị có thể dẫn em đến cô nhi viện nơi chị đã nói không? Em không thể trở về nhà nữa rồi.
- Tất nhiên, nào đứng dậy chị dẫn em đi. Về đó lau rửa vết thương. Mọi người ở đấy rất sẵn lòng giúp đỡ.
Cẩn Ngôn đỡ Tô Thanh đứng dậy cả hai cùng nhau đi đến nơi ở mới, từ đó cuộc sống của Tô Thanh đã sang một trang mới.
Cuốn phim ký ức vừa chạy xong trong trí nhớ của Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn lập tức hiểu ra. Viên bi trong lọ thuỷ tinh ở vụ án Minh Ngọc là của cô đã tặng Tô Thanh, do thời gian quá lâu cô cũng không còn ấn tượng gì cả đến hôm hay mới có thể nhớ ra.
- Tô Thanh, không lẽ là em?
Vừa thầm nghĩ vừa phóng xe đi về hướng nhà Tô Thanh, trong lòng vô cùng hỗn loạn. Đầu Cẩn Ngôn bắt đầu xâu chuỗi mọi thứ cô đang nghĩ về Tô Thanh và các vụ án kia, Cẩn Ngôn chỉ cầu mong những thứ cô đang suy nghĩ không phải là sự thật. Bất giác nhớ đến Tần Lam đang ở nhà Tô Thanh, Cẩn Ngôn liền rút điện thoại gọi ngay cho Tần Lam.
Tần Lam sau khi bị đánh ngất xĩu, cô không rõ mình đã ngất xĩu bao lâu. Khi lờ mờ mở mắt ra thì cô đã ngồi trên một chiếc ghế, hai tay không cử động được bởi vì hai tay cô đã bị trói ở phía sau ghế. Trước mặt cô là Tô Thanh trên tay đang cầm một con dao sắt bén. Tần Lam mỉm cười nửa miệng nhìn Tô Thanh.
- Thì ra là cô!
- Đúng là tôi đây. Tôi đã sắp rời khỏi nơi này rồi sao chị không buông tha tôi lại tìm lên tới tận đây?
Đúng lúc điện thoại ở túi quần Tần Lam rung lên, Tần Lam nhanh nhẹn cố sức dùng tay ấn vào nút trả lời của điện thoại mình, Tô Thanh vẫn còn chưa hay biết.
- Lam, Lam chị có sao không?
Bên kia là Cẩn Ngôn đang gọi. Cẩn Ngôn không thấy bất cứ hồi âm nào của Tần Lam, tâm trạng cực kỳ lo lắng. Nhưng Cẩn Ngôn nghe thấy bên đầu dây bên kia có giọng của Tô Thanh.
- Chị nghi ngờ tôi từ lúc nào?
- Từ quyển album của cô nhi viện, tôi đã thấy lạ vì sao cô nói đã lấy quyển album ra xem cho đỡ nhớ Minh Ngọc lúc cô ấy mất tích mà tại sao những tấm ảnh bên trong lại bám đầy bụi bẩn. Nói đúng hơn chỉ có cái bìa được lau sạch. Tức là cô chỉ mới lấy ra đưa cho chúng tôi sau khi Minh Ngọc chết. Vậy vì sao cô lại nói dối. Nên tôi đã có chú ý đến cô một chút.
Tô Thanh cười lớn.
- Đúng là madam Tần của tổ trọng án không ai có thể qua mặt được. Chắc chị không chỉ nghi ngờ có một quyển album đó đâu nhỉ?
- Đúng vậy. Cô bảo đôi giày cô mang Minh Ngọc có khen qua, nhưng tôi biết được mẫu này mới ra vào 2 tuần trước đúng ngày Minh Ngọc chết. Vậy tại sao Minh Ngọc có thể khen được. Tức là đêm đó cô đã gϊếŧ Minh Ngọc và mang chính đôi giày này nên Minh Ngọc mới có thể khen. Cô đã buộc miệng nói ra phải không?
- Đúng là tôi lỡ lời. Tôi thấy chị có chút nghi ngờ tôi nên tôi mới muốn đi khỏi nơi này. Vali này là tôi đang dọn dẹp để ra đi. Tại sao chị còn tìm đến đây, để tôi phải ra tay với chị.
- Tôi đến nhà cô chỉ là sự tình cờ nhưng đến khi tôi tìm được bộ tóc giả mà cô đội đi gϊếŧ Lôi Đông thì tôi không còn nghi ngờ gì nữa.
Mọi diễn biến ở nhà Tô Thanh Cẩn Ngôn đều nghe rõ mồn một. Chân đạp ga nhanh hơn có thể Tần Lam đang gặp nguy hiểm rồi.
Cẩn Ngôn lập tức nhắn tin cho sếp Sam và Trương Chấn kêu người đến chi viện.