Nhiệt độ ngày và đêm ở sa mạc chênh lệch quá lớn, ban sáng nắng chói chang nhưng tới đêm thì từng trận gió lạnh khiến người ta run rẩy.
Tần Lam nhìn dòng tin nhắn Ngô Cẩn Ngôn đã thu hồi, cũng không gửi tin nhắn hỏi.
Khách sạn chị ở cách đây khoảng 30 phút đi xe, lái xe hỏi có cần đưa chị về luôn không, chị lắc đầu nói để sau.
Chị ngồi một mình ở nơi cách chỗ quay không xa, thân ở giữa bãi cát vàng.
Tần Lam nhớ lại lúc quay phim hôm nay.
Trong đoàn làm phim có một số diễn viên trẻ chưa có danh tiếng, kỹ năng diễn xuất còn rất ngây ngô, chỉ biết biểu đạt hết sức trước ống kính. Đạo diễn bảo khóc thì khóc rống, bảo cười thì cười hở cả hàm răng, cảm giác "nguyên thuỷ" thường xuyên khiến chị và đạo diễn bật cười nghiêng ngả.
Tần Lam bất giác nhớ lại dáng vẻ Ngô Cần Ngôn khi mới quay phim, có lẽ cũng giống với những đứa trẻ này, chưa biết chừng còn ngây ngô hơn họ.
Ngô Cẩn Ngôn xuống máy bay không gọi được cho Tần Lam, đành gọi cho Quân Bình.
- Chào chị Quân Bình, em là Cẩn Ngôn, em đang ở sân bay Đôn Hoàng, chị có thể đưa em đi tìm Lam.. Tần Lam tỷ không? Em có chuyện rất quan trọng muốn tìm chị ấy, nhờ chị đấy!
Quân Bình nhận được điện thoại lập tức tới sân bay, cô bé này lại chạy tới tận Đôn Hoàng, thật sự doạ chết chị. Chị không dám để Ngô Cẩn Ngôn một mình ở sân bay được. Khi tới nơi thần sắc chị lạnh lùng, lời nói cũng không dễ nghe, nhưng trong lòng vẫn quan tâm Ngô Cẩn Ngôn.
- Tôi thật tò mò, quản lý của cô sao lại dung túng cô như vậy? Để cô một mình tới đây.
- Chị nói chị Mã à, em giấu chị ấy đấy.
- Không tới coi như cô ta biết điều, nếu không tôi thấy là tức rồi.
Ngô Cẩn Ngôn nghe thế cười thầm, cô và Tần Lam quan hệ tốt như vậy nhưng hai quản lý lại thuỷ hoả bất dung, nhắc đến đối phương là nghiến răng ken két.
Nhiệt độ ban đêm quả thực rất thấp. Ngồi bên ngoài lâu như vậy Tần Lam cảm thấy xương sống cũng lạnh toát, chị ôm vai mình xoa xoa.
Khí tức của gió cát ập tới, Tần Lam chỉnh lại mái tóc rối, ngẩng lên nhìn, không có ánh sáng của thành phố, không có bóng đen của những toà nhà cao, bầu trời lấp lánh ánh sao có thể thấy rõ mồn một. Những vì sao ấy giống như những viên kim cương vương vãi trên bầu trời, nhỏ xíu nhưng toả sáng.
Đối mặt với bầu trời đêm hằng hà sa số những vì sao, chị cảm thán thật bõ công đi chuyến này, nhưng cũng tiếc nuối vì người kia không có mặt ở đây...
Từ sau lưng bỗng vang lên tiếng nhạc, một giọng hát quen thuộc mà dịu dàng vọng lại, chị lập tức quay lại, mở mặt thật to đầy kinh ngạc nhìn người trước mặt.
"Trái tim em đập rộn ràng vì chị, cầu mong vì chị
Vì yêu mà chúng ta gặp được nhau
Vì chị mà bắt đầu bùng cháy
Những niềm đau dần dần được xoa dịu
Em muốn được ôm chị
Nắm tay chị cùng lao đi trong gió
Giây phút chị tồn tại"
Ánh mắt Ngô Cẩn Ngôn sáng ngời nhìn gương mặt xinh đẹp đã khắc ghi trong lòng cô, giọng hát trầm thấp hát câu cuối cùng.
"Liệu có phải chỗ dựa của em."
Cô tắt nhạc từ di động, rõ ràng mới chia xa không lâu, nhưng khoảnh khắc này khiến Ngô Cẩn Ngôn có ảo giác như cách cả thế kỷ, gần ngay trước mặt, hai người nhìn nhau, đẹp tới mức không thể rời mắt đi.
Rồi cô gãi đầu, có chút ngại ngùng phá vỡ sự tĩnh lặng, nhưng ngữ khí vô cùng chân thành, giải thích:
- Nhớ chị quá nên không kìm được phải tới đây.
Câu nói này cũng kéo Tần Lam trở về hiện thực, chị nhìn hành động ngốc nghếch của cô, lời nói thì đầy chân thành.
Chị cười thật tươi, nhưng khoé mắt lấp lánh ánh nước, còn quyến rũ hơn những vì sao trên bầu trời đêm kia.
- Khụ khụ...
Quân Bình hắng giọng khiến hai người đều thu ánh mắt về, chị nhắc nhở:
- Ở đây nói chuyện không tiện, tôi đưa hai người về khách sạn trước, hai người rồi từ từ nói chuyện.
Hai người vừa về khách sạn, Ngô Cẩn Ngôn đang định lên tiếng nói thì miệng bị chặn lại, đây là lần đầu tiên Tần Lam chủ động hôn cô.
Đại não Ngô Cẩn Ngôn lập tức dừng hoạt động, một luồng nhiệt lưu đột nhiên trào dâng, cô nồng nhiệt hôn đáp trả, dần dần đã chiếm quyền chủ động.
Chiếc lưỡi nhỏ mềm mại của Tần Lam trượt vào miệng cô, từng tấc đều ngọt ngào, từ răng môi chạy thẳng vào trái tim cô, khiến cô phát điên.
Cô ôm chiếc eo nhỏ của Tần Lam, cảm nhận đối phương khẽ run lên, nhưng ngoan ngoãn như cô mèo nhỏ, chủ động nghênh đón cô. Trong lòng Ngô Cẩn Ngôn như bùng cháy một ngọn đuốc, cô đột nhiên lật người đè Tần Lam xuống dưới thân.
Gạt đi hết mọi thứ che chắn trên người, Ngô Cẩn Ngôn đặt chi chít nụ hôn lên cổ, xương quai xanh của Tần Lam, rồi kéo xuống dưới...
Nụ hôn của Ngô Cẩn Ngôn như có ma lực, Tần Lam cảm giác như có hàng ngàn hàng vạn con kiến đang bò qua trái tim mình, ngưa ngứa buồn buồn.
Ngô Cẩn Ngôn cúi xuống ngậm lấy đỉnh đồi trắng như tuyết của Tần Lam, tham lam vừa cắn vừa mυ'ŧ, tay cũng thăm dò xuống đùi chị...
Tần Lam cảm nhận rõ ràng sự thay đổi của cơ thể mình, trong lòng cũng thấy ngượng ngùng, vô thức khép hai chân lại, nhưng hai tay lại vòng ôm chặt lấy đầu Ngô Cẩn Ngôn.
Ngô Cẩn Ngôn không vội tiến vào mà vờn quanh nơi ấy của chị, khiến Tần Lam cảm giác khó chịu nhưng lại không tiện nói ra miệng, cho tới khi Ngô Cẩn Ngôn từ từ đẩy vào trong...
Đã từ rất lâu không trải qua kí©ɧ ŧɧí©ɧ như vậy, Tần Lam không thể chịu nổi, không kìm được rên một tiếng, ôm lấy tấm lưng gầy guộc của Ngô Cẩn Ngôn, thân thể vô thức cong lên.
Cảm giác nóng ẩm từ đầu ngón tay truyền tới, động tác của Ngô Cẩn Ngôn tăng tốc, cảm giác càng ngày càng ướt, Tần Lam không kìm nén nữa, tận tình bộc lộ kɧoáı ©ảʍ. Trên trán Ngô Cẩn Ngôn lấm tấm mồ hôi, động tác tay càng thêm nhiệt tình.
Động tác của cô vừa điên cuồng vừa kịch liệt, ra ra vào vào cơ thể chị, như muốn tuyên bố chủ quyền của mình.
- Cẩn Ngôn, Cẩn Ngôn...
Chị động tình gọi tên cô, âm thanh mang sự quyến rũ khó tả, mỗi lần Ngô Cần Ngôn chuyển động là một lần chị lên rồi rơi xuống từ đỉnh cao kí©ɧ ŧìиɧ.
Cuối cùng Ngô Cẩn Ngôn mệt nhoài nằm lên người chị, Tần Lam toàn thân run rẩy, hai người cùng thở dốc, chìm đắm trong sự yên tĩnh.
Ngô Cẩn Ngôn nhìn người nằm bên cạnh mình, cảm giác hạnh phúc và thoả mãn trào dâng trong lòng. Cô yêu thương ôm Tần Lam vào lòng như bảo bối.
Cô cúi đầu hôn lên trán Tần Lam, khi ngẩng lên thì lại thấy có một sợi tóc bạc len lỏi trên mái đầu, khiến cô khựng người, mũi cay cay, cảm giác áy náy và đau lòng trào dâng, nói với âm mũi.
- Xin lỗi chị lam Lam, có phải em tới muộn quá, để chị phải chờ quá lâu.
Tần Lam nghe xong lập tức hiểu Ngô Cẩn Ngôn đang chỉ điều gì, nhưng chị lại không để bụng, giọng nói uyển chuyển như đang vỗ về Ngô Cẩn Ngôn:
- Chỉ cần gặp được người số mệnh đã định, muộn một chút có sao đâu?
Tuy chờ đợi rất lâu và cô đơn, nhưng cuối cùng chúng ta cũng đợi được nhau, không phải sao?
Chỉ cần cuối cùng là em, muộn một chút cũng không sao.
Ngô Cẩn Ngôn cười, rồi nói.
- Còn hai tiếng nữa trời mới sáng, chi bằng chúng ta...
- Ngô Cẩn Ngôn! Ưʍ...
Cảnh đẹp trời đẹp, không thể phụ lòng.
Ngô Cẩn Ngôn ở trên máy bay trở về, cảm giác mọi thứ tối qua đều là trong mơ, cho tới khi cảm nhận cảm giác tê tê ở cánh tay cô mới như tỉnh lại từ giấc mơ, gương mặt lập tức đỏ ứng.
Khi Ngô Cẩn Ngôn đi, cô đưa một chùm chìa khoá biệt thự của cô ở Bắc Kinh cho Tần Lam, nói:
- Em đợi chị ở Bắc Kinh, ở nhà của chúng ta.
Thời gian lúc nào cũng lướt nhẹ nhàng qua đầu ngón tay.
Một mùa xuân ấm áp qua đi, chào đón mùa hạ mới tới.
Từ sau "Chuyên gia", hai người đều có công việc riêng, gần đây Tần Lam đang quay một bộ phim đô thị ở Bắc Kinh.
Ngô Cẩn Ngôn gần đây cũng đang hợp tác với một diễn viên nổi tiếng, ngoài cô ấy ra còn có mấy nữ minh tinh đang nổi tiếng nữa cũng nhăm nhe vai nữ chính này, đều được xếp cùng thử vai.
Tối hôm nay hai người vừa hay đều có thời gian rảnh, cùng đi siêu thị mua đồ.
Ngô Cẩn Ngôn rất tự giác chạy đi lấy xe đẩy hàng, Tần Lam chỉ phụ trách chọn đồ, việc làm chân tay cứ để cô lo.
Tới khu thực phẩm, Ngô Cẩn Ngôn nhìn là mắt sáng lên:
- Lam Lam, em muốn ăn cái này.
Tần Lam nhìn theo hướng chỉ của cô, thấy nhãn dán:
"Vượng Tử tiểu màn thầu"
Khoé miệng Tần Lam nhướn lên, cưng chiều nói:
- Được, mua cho bạn nhỏ của nhà chúng ta.
Nói rồi Tần Lam lấy liền ba túi, Ngô Cẩn Ngôn thấy thế trong lòng nở hoa.
Hai người mua xong đồ thì lên xe, Ngô Cẩn Ngôn dường như nghĩ tới cái gì, phấn khích nói:
- Lát nữa về nhà em làm cho chị bát mỳ thịt, còn cả bánh chảo, đảm bảo làm được hương vị miền Đông Bắc cho chị.
Tần Lam nghe xong cười tươi nói:
- Thế thì chị đợi ăn.
- Được thôi, xuất phát, về nhà thôi!
Ngô Cẩn Ngôn nói xong để lại một nụ hôn bên khoé môi Tần Lam, rồi khởi động xe trở về tổ ấm nhỏ của họ.
6 giờ chiều, trên tầng ba toà nhà Quảng Mậu khu Phúc Điền thành phố Thâm Quyến,
Trần Hiểu Vũ sau khi hoàn thành hết công việc, miệng ngâm nga bài hát, sắp xếp lại tài liệu trên bàn chuẩn bị rời đi, bỗng có điện thoại.
Anh chau mày, hôm nay là sinh nhật vợ, đang chuẩn bị về nhà ăn cơm.
- Alo, ai vậy?
- Anh là chủ biên Trần của tờ báo giải trí đô thị Hoa Nam đúng không?
- Đúng vậy, xin hỏi anh là ai?
- Tôi là ai không quan trọng, quan trọng là tôi có một thông tin rất nóng, không biết anh có hứng thú không?
Trong giới giải trí có sóng gió gì mà anh chưa từng gặp, Trần Hiểu Vũ bình thường ghét nhất những cuộc điện thoại thả mồi như vậy, ngữ khí của anh trở nên nóng nảy.
- Có việc gì anh nói đi, tôi nói anh nghe một ngày tôi nhận cả trăm cuộc gọi như thế này, không nói thì tôi tắt máy, đừng có vòng vo mất thời gian.
- Chủ biên Trần đúng là nóng nảy, nếu là một đôi cp đang nóng, họ không phải làm màu mà là đôi tình nhân thật thì anh thấy sao? Tôi cũng không làm mất thời gian của anh, 12 giờ trưa mai tôi đợi anh ở Starbucks bên cạnh toà nhà công ty anh, quá giờ không đợi.
- Anh... alo? Alo?
Trần Hiểu Vũ còn định hỏi thêm nhưng đối phương đã tắt máy, anh nhìn điện thoại, nhớ lại lời người đó nói, anh rơi vào trầm tư.
Một người đàn ông đội mũ lưỡi trai đang nhìn những bức ảnh trong máy của mình, cười hài lòng.
Anh ta tin rằng rất nhanh thôi những bức ảnh này sẽ gây nên chấn động khắp cả nước.
Anh ta đang đợi trò vui.
< tbc >