"Truyền gia" đã được phát trên ba kênh, chưa đến một tuần lượng truy cấp đã đạt tới 100 triệu lượt.
Cùng với độ nóng của bộ phim, Ngô Cẩn Ngôn và Tần Lam diễn cặp tỷ muội "tương ái tương sát", một lần nữa trở thành tâm điểm bàn luận.
Hai người diễn Chung Ngọc và Chung Linh Uyển, sau Lệnh Hậu cp, đã có một cái tên mới.
Ngọc Uyển cp.
Ngô Cẩn Ngôn lúc này nằm trên đùi Tần Lam, vì rất nhiều hoạt động tuyên truyền và phỏng vấn đến liên tục, thời gian gần đây hai người gần như ngày nào cũng gặp nhau, khiến cô vô cùng vui vẻ.
Buổi sáng mới hoàn thành buổi fanmeeting ở Thượng Hải, Ngô Cẩn Ngôn liền len lén lẻn vào phòng khách sạn Tần lam, thế là có cảnh tượng vừa rồi.
Ngô Cẩn Ngôn mở điện thoại, nhìn thấy chủ đề hot đứng thứ hai trên weibo:
2. Chung gia tam tỷ muội (hot)
Cô bấm vào xem.
@Thất tổ đại bát quái: #Chung gia tam tỷ muội #"Truyền gia" gần đây có Tần Lam, Ngô Cẩn Ngôn, Đàm Tùng Vận, Kim Thế Giai tham gia diễn chính đang thu hút sự chú ý của khán giả, đây quả thực là cuộc chiến quyết liệt giữa ba nữ chính, không biết mọi người nghĩ sao?
Ngô Cẩn Ngôn bấm vào bình luận xem.
@Mầm cây nhỏ là tia chớp: A a a a, đừng có tân, Ngọc Uyển cp của tôi!!
@Là bạn cong cong a: Giơ cao lá cờ "Ngọc Uyển", ai dám tách cp của ta, ta xé tan xác.
@solo-Khuynh thành: Có oán chỉ oán người trong mưa gió, cho dù tương ái cũng không phải ta và ngươi nói là được.
@Lam Ngôn tri kỷ của trẫm: Trong mắt tôi mọi hành động của họ đều là thả thính nhau (cắn hạt dưa)
Ngô Cẩn Ngôn ấn vào một bình luận hot, bên trong có một bình luận rất thú vị.
@Cúp Oscar của ta: tôi thấy Quân Mã thật tình tứ (ảnh đính kèm)
Cô mở ảnh lên, thấy nét mặt lạnh lùng của chị Mã và Quân Bình khi mới gặp nhau trong buổi fanmeeting.
Cô liền ôm bụng cười, cái gì đây chứ?
Cư dân mạng cũng quá nghịch ngợm rồi.
Cô liền nghĩ nếu chị Mã nhìn thấy bình luận này thì vẻ mặt sẽ thế nào...
Nghĩ tới đây cô càng cười không kìm lại được, tay chân múa may suýt nữa lăn khỏi sofa, cũng may Tần Lam ở bên cạnh vẫn canh chừng cô, vội vàng giữ lại.
Tần Lam nhéo má cô, dịu dàng nói:
- Cẩn Ngôn, ngày mai chị phải đi Đôn Hoàng, một tuần không gặp, em phải ngoan đấy.
Lúc trước Tần Lam cũng đã có một bộ phim điện ảnh quay ở Đôn Hoàng, đạo diễn rất thân với chị, mong chị tới thăm một chuyến. Cái nghề diễn viên này chính là như vậy, không thể tách rời được các mối quan hệ.
Ngô Cẩn Ngôn lưu luyến vùi mặt vào lòng Tần Lam:
- Được mà, em sẽ nhớ chị lắm.
Ngày hôm sau Ngô Cẩn Ngôn phải tới làm đại diện cho một cửa hàng trang sức. Chị Mã lái xe, Ngô Cẩn Ngôn thì luôn nhìn ra ngoài cửa sổ. Khi đi qua đoạn Nam Lộ, Phổ Đông, Thượng Hải, đồng tử cô giãn hết cỡ, rồi lấy sức chớp chớp mắt nhìn phía trước, toàn thân như có kim châm, hàm rắng cắn chặt lấy môi.
Chị Mã nhìn theo hướng nhìn của cô.
Tần Lam đang ngồi uống cà phê với một người đàn ông.
Người đàn ông này cũng thật quen mắt.
Chị Mã nhìn Ngô Cẩn Ngôn trầm mặc bên cạnh, kín đáo thở dài.
Chụp xong một phần có thể nghỉ ngơi 10 phút. Ngô Cẩn Ngôn nhìn đồng hồ trên di động, hít sâu một hơi rồi bấm máy.
-Lam Lam, chị sắp lên máy bay chưa?
- Ừm, sắp soát vé rồi.
- Vâng, chị chú ý chăm sóc bản thân nhé.
Ngô Cẩn Ngôn ngừng hai giây, rồi vẫn nói ra câu hỏi trong lòng.
- Chiều nay chị...ở đâu vậy?
Một giây, hai giây... cô có thể nghe thấy tiếng hít thở của Tần Lam ở đầu dây bên kia, cảm giác như tim mình cũng đập theo từng nhịp thở ấy, cô đang mong chờ một câu trả lời khiến cô an tâm.
- Chị ở cùng Quân Bình.
Câu trả lời của Tần Lam khiến trái tim Ngô Cẩn Ngôn chìm xuống, nụ cười trên mặt dần trở nên cay đắng.
Tần Lam không nói cho cô biết sự thật.
Cô tin tưởng Tần Lam, nếu đối phương cũng như vậy thì tại sao chị không thẳng thắn cho cô biết?
Thật ra Tần Lam không nói dối, chị ở cùng Quân Bình, còn cả Lý Mộ.
Khi cùng Quân Bình đi mua cà phê thì vừa hay gặp anh ta. Đối phương mời, chị ngồi nói chuyện mấy phút.
Nhưng lại có việc tình cờ như vậy xảy ra, khi Quân Bình đi vệ sinh thì Ngô Cẩn Ngôn thấy chỉ có Tần Lam và Lý Mộ, nếu khi ấy cô để ý một chút chắc chắn sẽ thấy bên cạnh Tần Lam có chỗ trống, có một cốc cà phê, là của Quân Bình.
Khi nghe Ngô Cẩn Ngôn hỏi, Tần Lam có một chút do dự, rồi chị quyết định không nói, là chị không muốn người không quan trọng quấy nhiễu bọn họ.
Nhưng chị lại không ngờ Ngô Cẩn Ngôn lại bận tâm rồi.
Đôn Hoàng, là câu chuyện nghìn năm trên con đường tơ lụa, cũng là phong cảnh cuối đại mạc.
Tần Lam xuống xe, phóng mắt là cả vùng sa mạc không thấy điểm tận cùng.
Cây cối và những toà nhà tuy thưa thớt nhưng cũng giúp nơi này không quá tĩnh mịch.
Đạo diễn đã đợi chị từ lâu vội nhiệt tình tiến lại bắt tay.
- Vất vả cho cô rồi Tiểu Lam, cảm ơn cô!
- Đạo diễn Lưu khách sáo quá!
Chị Mã đưa Ngô Cẩn Ngôn về nhà, Ngô Cẩn Ngôn cả ngày lơ đãng, sao có thể giấu được chị Mã.
Chị chỉ xoa đầu Ngô Cẩn Ngôn, nhẹ nhàng nói:
- Về nghỉ sớm đi, có những việc mà nhìn thấy chưa chắc phải sự thật.
Tần Lam mới đi chưa được một ngày, trong đêm trằn trọc Ngô Cẩn Ngôn lần đầu tiên cảm nhận được thế nào là "nhớ nhung thành bệnh".
Sau đó cô không gửi tin nhắn cho Tần Lam, không thể phủ nhận cô đang giận, nhưng cô lại bực bản thân hơn, có lẽ cô không tạo được cảm giác an toàn cho Tần Lam, trong đầu tràn ngập từng nụ cười, từng cử chỉ của chị.
Tâm trạng buồn bực, cô không kìm được mắng: Vô dụng!
Ngày hôm sau, Ngô Cẩn Ngôn cùng với cái đầu nặng nề của mình cố gượng đi chụp quảng cáo.
Gần 5 giờ, sau khi hoàn thành hết mọi việc, cô thấy tin nhắn wechat từ Tần Lam.
"Khỉ con, bận việc cũng không được quên ăn cơm đâu đấy."
Ngô Cẩn Ngôn đọc xong úp mạnh điện thoại xuống bàn, cả người nằm phịch xuống sofa.
Một lúc sau, cô chầm chậm ngồi dậy, mở điện thoại ngẩn người nhìn khung tin nhắn với Tần Lam.
Cô nhướn môi, đánh từng chữ trả lời, suy nghĩ một lúc, tay dừng trên nút "gửi" một lúc, cô liền nhắm mắt ấn gửi đi.
"Em rất nhớ chị."
Thời gian chờ đợi dài đằng đẵng, một giây, hai giây, đối phương không có động tĩnh gì, không thu hồi thì sẽ muộn mất.
Tần Lam vừa xong việc, thấy tin nhắn trên màn hình điện thoại.
Khỉ con của tôi: "Em rất nhớ chị."
Chị mỉm cười, nhập tin nhắn.
"Chị cũng vậy."
Còn chưa ấn gửi thì dòng tin nhắn ấy chuyển thành:
"Đối phương đã thu hồi tin nhắn."
Tần Lam khựng người nhìn, tâm trạng phức tạp, một cảm giác hụt hẫng khó nói ập tới...
—— Nỗi nhớ sâu sắc nhất thế giới này rốt cuộc có thể xuyên qua khoảng cách bao xa?
Khoảnh khắc cuối cùng Ngô Cẩn Ngôn thu hồi tin nhắn, một suy nghĩ to gan hiện lên trong đầu, cô nghiến răng, quyết định ép mình một lần, cô lập tức gọi cho trợ lý.
- Tiểu Mạc, giúp tôi đặt vé máy bay tới Đôn Hoàng ngay bây giờ, tôi ra sân bay đây.
- Hả? Bây giờ?
Tiểu Mạc còn chưa kịp phản ứng thì đối phương đã tắt máy, chỉ còn lại tiếng tút tút.
Tiểu Mạc không biết làm thế nào, lập tức gọi cho chị Mã.
Chị Mã nghe rồi chần chừ vài giây, cuối cùng bất lực nói:
- Kệ cô ấy đi, tiện thể đặt luôn vé về Thượng Hải vào sáng mai, lịch làm việc tôi sẽ sắp xếp cho cô ấy.
Trên đường tới sân bay, lần đầu tiên Ngô Cẩn Ngôn cảm thấy gió thật ngọt.
Lý Mộ gì đó, đàn ông gì đó, cố không bận tâm gì đó, còn cả những cảm xúc rối loạn, tất cả biến hết đi!
Khi chúng ta thật sự nhớ một người, thì nên bất chấp tất cả mà đi gặp cô ấy.
< tbc >