Chương 40: Bầu bạn là lời bày tỏ chân tình nhất
Thời gian không thể nghi ngờ là bài thuốc hay nhất để chữa lành vết thương, có thể ngươi sẽ tình cờ nhớ lại những chuyện trước kia, vẫn sẽ hoài niệm, buồn bã, không nỡ bỏ, nhưng theo thời gian trôi qua, sẽ không còn đau tận tâm can như lúc ban đầu.Ngụy Anh Lạc chưa bao giờ cẩn thận đi tìm hiểu ý nghĩa của thất tịch, nhưng trước đợt thất tịch năm nay, lại nghiêm túc suy tư. Nhìn người nọ dần dần khôi phục vẻ mặt tươi cười qua từng ngày, cảm thấy hết thảy đều đáng giá.
Trán từ từ cúi xuống đυ.ng nhẹ vào gáy sách, tâm tư hoàn toàn không ở trong sách. Người đang bận rộn xử lý chậu cảnh thấy nàng như vậy, không nhịn được cười lắc đầu một cái, người này chắc lại hồn vía lên mây rồi.
"Anh Lạc."
Cố ý nghiêm túc gọi, liền thấy nàng hệt như đứa nhỏ trốn học bị lão sư bắt quả tang, bị hù giật mình đánh rơi sách trên tay xuống mặt bàn.
"Sao, làm sao vậy?"
Nhìn bộ dáng đần độn của Ngụy Anh Lạc, Phú Sát Dung Âm hé miệng cười lên.
"Bảo ngươi đọc sách, sao lại ngẩn người?
"Hì hì."
Nhìn người kia ngốc nghếch cười, Phú Sát Dung Âm bất đắc dĩ đến gần nàng, phết nhẹ lên sống mũi xinh xắn, động tác cưng chiều nho nhỏ, chọc cho người kia tim đập bình bịch nhảy loạn không ngừng.
Vốn dĩ chỉ là một cử động vô tình, lại bị đối phương nhìn bằng ánh mắt tràn đầy thâm tình, mất tự nhiên lúng túng thu hồi tay, mang tính che giấu cầm lên quyển sách trên bàn.
"Anh Lạc, bổn cung muốn ra ngoài dạo một chút."
"Được."
Biết Ngụy Anh Lạc lại hiểu lầm, bản thân không phải nói đến chuyện ăn xong tản bộ.
"Bổn cung muốn đi dạo kinh thành một chút.
"Được. Hả? Kinh thành?"
Ngụy Anh Lạc nghi hoặc, hàng mày trăng khuyết nhẹ nhàng nhích lên.
"Ừ."
Người này bây giờ đúng là càng ngày càng đần độn.
"Nương nương, Anh Lạc cùng người đi! Để Anh Lạc đi nói với Hoàng thượng."
Nói xong hưng phấn đứng dậy, có thể theo nương nương cùng nhau dạo phố du ngoạn, đây đúng là chuyện bản thân nghĩ cũng không dám nghĩ.
Nhìn Ngụy Anh Lạc hưng phấn, Phú Sát Dung Âm bất đắc dĩ lắc đầu một cái, tính tình thật là hấp tấp.
"Không cần, bổn cung đã báo cho Hoàng thượng biết, hắn đồng ý rồi."
"Quá tốt!"
Có thể là do quá vui, không chú ý ôm lấy cánh tay đối phương, cả người đều tựa vào trên người Phú Sát Dung Âm.
Không dấu vết kéo giãn khoảng cách hai người, Phú Sát Dung Âm giống như tùy ý đi về phía bồn cây ban nãy còn chưa tu sửa xong.
Ấm áp trong ngực vụt qua rồi biến mất trong chớp mắt, Ngụy Anh Lạc ngơ ngác nhìn hai tay trống trơn. Một lát sau ngẩng đầu lên, đem tâm tình không nên có kia chế trụ thật sâu. Người này không dễ gì mới có thể một lần nữa tiếp nhận bản thân, bản thân sao có thể nuốt lời? Trên mặt đổi lại nụ cười, ngồi về trên băng ghế chuẩn bị tiếp tục đọc cuốn sách chưa nhìn xong. Đột nhiên nghĩ đến mình vẫn chưa biết lúc nào xuất cung, liền mở miệng hỏi.
"Nương nương, lúc nào chúng ta ra ngoài?"
"Ngày mai đi."
Đối thoại bình thường, Ngụy Anh Lạc cũng không suy đoán sâu thêm, chỉ có bản thân Phú Sát Dung Âm biết, rung động trong lòng, lại dâng lên vì nàng.
Nhận được thời gian, Ngụy Anh Lạc mới mở sách ra, chỉ là vẫn không đọc vào một chữ nào, suy nghĩ tiếp tục chạy lên trời. Nghĩ cả buổi chiều, lễ khất xảo năm nay có nên đưa lễ vật cho nương nương hay không, nếu đưa thì phải lấy lý do gì? Cho dù có lý do đi nữa rốt cuộc như vậy có tốt không? Không thể quá bộc lộ tình cảm, cũng không thể quá tùy ý, aiz... Kết quả đến giờ cơm tối, vẫn chưa nghĩ ra được gì.
"Lệnh chủ tử, cơm này của ngài cũng sắp lạnh rồi."
Tiểu Toàn Tử không sợ chết nhắc nhở người từ lúc ngồi lên bàn cơm vẫn luôn ngẩn người, Ngụy Anh Lạc tỉnh hồn, mới phát hiện mọi người đều đang nhìn mình.
"Anh Lạc, ngươi từ giữa trưa đến giờ luôn thất thần, có phải có tâm sự gì hay không?"
Phú Sát Dung Âm cũng cảm giác được người nọ hôm nay có điểm kỳ quái, đặt chén đũa trong tay xuống, quan tâm mở miệng.
Ngụy Anh Lạc làm sao dám nói ra suy nghĩ trong lòng, cười ha ha, bày tỏ mình không sao, đem bát cơm nguội ngấu nghiến vài miếng, kết quả bị sặc không thở được.
Cảm thụ được người nọ ở trên lưng mình nhẹ nhàng vỗ vỗ, thuận hô hấp, áy náy nhìn người đứng bên cạnh.
"Khá hơn chút nào chưa?"
"Ổn rồi."
Hướng về phía người nọ gật đầu một cái, mất tự nhiên đỏ mặt, may quá, nàng chỉ nghĩ mình như vậy là vì bị sặc.
Dùng xong cơm tối, Ngụy Anh Lạc bởi vì lòng có tâm sự trở về Diên Hy Cung trước. Sắp bị tự làm cho mình phiền chết Ngụy Anh Lạc bực bội nhét người vào giường, đang mặt mày ủ dột, Hoàng thượng lại tới.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi nhìn ngươi xem còn ra thể thống gì, ngủ không ra cái tướng nào, ngươi là kẻ không hiểu lễ nhất mà trẫm từng gặp!"
Nghe Hoằng Lịch dạy dỗ, Ngụy Anh Lạc ngồi dậy liếc mắt khinh bỉ trong lòng.
"Hoàng thượng ~ đây là tẩm cung của thần thϊếp, thần thϊếp cũng không thể thả lỏng một chút sao? Ở đâu ra nhiều quy củ nhảm nhí như vậy, sắp bị phiền chết rồi."
Là thật rất phiền!
"Chẳng lẽ trẫm nói sai sao?"
Hoằng Lịch buồn cười nhìn người mặt mày ủ dột kia.
"Hoàng thượng, sao ngài lại tới đây?"
Người này có tật sao? Bản thân nói với nàng hồi lâu, nàng ngược lại tới lúc này mới nhớ hỏi ý đồ của bản thân.
"Trẫm chính là tới xem xem ngươi có quấy rối hay không, thuận tiện đánh cờ hai ván."
"Hoàng thượng, ngài tha thần thϊếp đi, thần thϊếp thật không có cái thiên phú kia."
"Hừ, chuyên cần có thể bù đắp, nhanh đứng dậy cho trẫm."
Ngụy Anh Lạc trăm ngàn cái không muốn từ sạp giường bò dậy, vẫn còn chưa nghĩ ra lễ vật...
Không ngờ cùng Hoằng Lịch đánh cờ, lại sắp quá cả giờ Hợi (gần 11h). Ngụy Anh Lạc nhìn đám cờ của mình lại bị ăn sạch, cuối cùng không nhịn được thúc giục người nọ nhanh đi về, Hoằng Lịch cũng cảm thấy thời gian không còn sớm, không làm khó nàng nữa.
"Trẫm hôm nay trụ ở Diên Hy Cung này của ngươi.
Nói xong đứng lên, chuẩn bị đi đến thiên điện.
"Hoàng thượng đi thong thả không tiễn."
Thấy ngữ khí của người nọ trong nháy mắt nhanh nhẹn hẳn lên, Hoằng Lịch ghét bỏ hừ một tiếng, mang Lý Ngọc ra khỏi nội điện.
Trường Xuân Cung.
"Hoàng hậu nương nương, người có muốn nghỉ ngơi không"
Trân Châu thấy sắc trời đã tối, liền quan tâm mở miệng.
"Ừm. Phải rồi, bổn cung bảo ngươi đưa bánh ngọt cho Anh Lạc nàng có nói gì không?"
"Bẩm nương nương, lúc nô tài đến bởi vì Hoàng thượng ở bên trong, cho nên liền giao cho San Hô."
Thấy mình nói xong, người nọ lại nửa ngày không mở miệng, nghi hoặc ngẩng đầu lên.
"Nương nương muốn ăn bánh sao?"
"Không cần, bổn cung mệt rồi, ngươi lui xuống đi."
"Vâng."
Trân Châu thổi tắt nến, cài cửa đi ra khỏi tẩm điện.
Đột nhiên bóng tối ập đến, người trên giường nhất thời không thể thích ứng. Lần mò một hồi, cuối cùng đem mình vùi kín vào trong chăn, không có động tĩnh, bốn phía an tĩnh lại, tựa như nghe một thanh âm nào đó nói với mình, Phú Sát Dung Âm, như vậy cũng tốt...
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴