Trường Xuân Công Lược

Chương 24

Chương 23: Khánh Thư
Bởi vì nóng lòng, Lục Vãn Vãn quên mất người trong điện lúc này chính đang tắm gội, ngớ ra đứng tại chỗ, nhìn người trong thùng nước tắm không biết phải làm sao. Trong lòng có một thanh âm nói với bản thân, nên lui ra ngoài, nhưng mà chân như đóng đinh tại chỗ, không động đậy được.

Nạp Lan Thuần Tuyết tâm tình tốt nghe thấy tiếng động, xoay đầu liền thấy Lục Vãn Vãn như người gỗ đứng ở phía sau.

"Vãn Vãn?"

Nghi hoặc lên tiếng, để cho Lục Vãn Vãn hoàn hồn.

"Nạp, Nạp Lan tỷ tỷ."

Thư phi thấy người này dáng vẻ ngốc nghếch, trong lòng bỗng dưng thích thú. Không biết là vô tình hay cố ý, khóe miệng cong lên một nụ cười hút hồn người, sóng mắt lưu chuyển.

"Có chuyện gì không?"

"Ta..."

Lục Vãn Vãn sau khi đi vào mới có chút hối hận. Chẳng lẽ lại nói ta không muốn ngươi đi hầu hạ? Nhưng mà, lý do?

"Hm?"

Làm sao bây giờ? Lòng như lửa đốt, lại không dám nói.

"Ban nãy, Lý công công tới."

Lục Vãn Vãn biết người nọ đang nhìn mình, bản thân cũng không dám nhìn mắt nàng. Sợ hãi tiết lộ quá nhiều tâm tình.

"Nói gì?"

"Hoàng thượng tối nay sẽ tới."

Như cũ không dám đối mặt người nọ, cảm giác như câu nói đầu tiên đã hao phí tất cả khí lực của nàng, để cho nàng cảm thấy rất mệt mỏi. Không biết qua bao lâu, cũng không nghe thấy người nọ mở miệng nữa, nghi hoặc giương mắt nhìn, phát hiện nàng đã xoay người.

"Ta biết rồi."

Nhàn nhạt mở miệng, khiến tâm Lục Vãn Vãn như chìm vào đáy cốc. Có thể bản thân đang trông đợi, trông đợi đối phương có thể làm gì đó, nhưng mà không có.

"Thần thϊếp đi về trước."

"Quay lại."

"Nạp Lan tỷ tỷ còn có việc sao?"

"Giúp ta lấy y phục tới."

Vốn cho rằng người nọ sẽ nói gì, nhưng phát hiện mong đợi lại lần nữa tan vỡ. Đờ đẫn cầm lên xiêm áo đến gần nàng.

"Giúp ta mặc vào."

Nói xong, từ trong thùng nước tắm đứng lên, đi ra. Lục Vãn Vãn nhìn hết thảy đột nhiên phát sinh, không làm ra được bất kỳ phản ứng nào. Người gần ngay trước mắt, đứng đưa lưng về mình, thân thể không một tấc vải, không chút che giấu hiện ra phía trước, mặt thoáng nổi lên đỏ ửng.

"Lạnh."

Giọng hơi có vẻ hờn dỗi oán trách, nghe vào trong tai Lục Vãn Vãn lại mang theo phong tình khó tả. Trong lòng sinh ra cảm giác vừa xa lạ vừa quen thuộc, có chút run rẩy cầm áo khoác lên trên người đối phương, nhưng không cẩn thận chạm vào bờ vai đang phơi bày ra ngoài, lòng cũng run theo một cái. Tay, bởi vì phải vòng qua cổ cầm y phục xuyên đến trước ngực, nên tư thế của hai người giờ phút này tỏ ra mập mờ hết sức, giống như Lục Vãn Vãn từ phía sau lưng ôm nàng vậy. Bởi vì mới tắm xong, trên người người kia tỏa ra mùi thơm dễ chịu, mặc sức khích bác khứu giác bản thân. Có chút không chịu khống chế mặc y phục xong đem nàng ôm vào lòng. Khó chịu chưa thể giải, nhưng một khắc ôm chặt kia, chỗ đau trong lòng như gặp được thuốc hay, thoải mái không dứt. Hậu quả xung động chưa bao giờ nghĩ đến, cẩn thận chờ người trong ngực chuẩn bị nổi lên bão táp, lại hồi lâu không nghe thấy đối phương mở miệng.

Nạp Lan Thuần Tuyết chậm rãi xoay người, nụ cười trên mặt không giảm.

"Vãn Vãn làm cái gì vậy?"

Làm gì? Lục Vãn Vãn bởi vì lời của nàng mà hỗn loạn buông người ra.

"Ta... Ta... Xin lỗi."

Nạp Lan Thuần Tuyết cười đậm hơn, bắt tay cài nút áo, mới giương mắt nhìn về phía nàng.

"Hoàng thượng cũng sắp tới rồi, ngươi về trước đi.

"Ừm."

Cuối cùng chạy không thoát, cuối cùng không mở miệng được, lờ đờ ra khỏi nội điện. Chỉ là nàng không phát hiện, sau khi nàng đi người sau lưng lộ ra một nụ cười gian nhìn phương hướng nàng rời khỏi.

Ngày kế.

Phú Sát Dung Âm sáng sớm dậy liền đã nhìn thấy có người lắc lư bên cạnh mình, không biết nàng lại bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

"Nương nương ăn sáng xong có muốn ra ngoài dạo một chút không?"

"Nương nương đọc sách lâu như vậy, để Anh Lạc giúp người xoa xoa vai."

"Nương nương! Trà đều lạnh rồi đừng uống, Anh Lạc giúp người pha lại từ đầu."

"Nương nương có lạnh không?"

"Nương nương..."

"Ngụy Anh Lạc ngươi im miệng cho bổn cung!"

Cuối cùng không chịu nổi nữa, người này sao hôm nay lảm nhảm nhiều như vậy.

"Ờm."

Nhìn nàng vẻ mặt ủy khuất cúi đầu ngồi một bên, Phú Sát Dung Âm có chút không đành lòng.

"Tới đây."

"Ừm."

Ngụy Anh Lạc ôm tấm chăn trong tay đến gần người nọ.

"Nhàn quá sao?"

"Không có."

"Hay là có chuyện?"

"Không có."

Ngụy Anh Lạc thấy Phú Sát Dung Âm có vẻ không tin, cướp trước mở miệng nói:

"Nương nương, người đọc sách đi, Anh Lạc bảo đảm an tĩnh không ồn ào đến người."

Sợ nàng không tin, vội vàng làm động tác che miệng, bày tỏ mình tuyệt đối sẽ không nói chuyện.

Phú Sát Dung Âm nửa tin nửa ngờ nhìn nàng, đem sự chú ý thả lại trong sách, nhưng làm sao cũng không nhìn tiếp nổi. Thở dài một hơi, xoay qua nhìn người bên cạnh vẫn đang nhìn chằm chằm mình.

"Cùng bổn cung dạo ngự hoa viên một chút đi."

Vốn đang ủ dột ở một bên, nghe Phú Sát Dung Âm nói vậy, Ngụy Anh Lạc hưng phấn đứng dậy xích lại gần nàng.

"Nương nương tốt nhất!"

Phú Sát Dung Âm cưng chiều hướng về phía người kia cười một tiếng, thật là không thể ở yên.

Suốt dọc đường hai người đi, Ngụy Anh Lạc nói cả một đường. Nhìn người bên cạnh nói không biết mệt, khi thì khoa tay múa chân, khi thì như đang nhớ lại cảnh tượng nào đó, nụ cười không tự chủ được nổi lên mặt.

"Nương nương?"

"Ừ?"

Thấy nàng thất thần, Ngụy Anh Lạc thất bại mở miệng, coi bộ mình nói cả nửa ngày, đều là phí công.

"Nương nương nghĩ gì vậy?"

"Nghĩ ngươi, tại sao lại biết nhiều chuyện ly kỳ cổ quái như vậy." Ngụy Anh Lạc chợt dừng lại, tim đều thót tới cổ họng, hậu tri hậu giác mới phát hiện bản thân hiểu lầm rồi. Thật không biết nương nương vô tình hay cố ý, đành phải từ từ an ủi trái tim bị người nọ vô tình kɧıêυ ҡɧí©ɧ, một hồi sau mới mở miệng đáp lời nàng.

"Nương nương, Anh Lạc trước kia không có việc gì thường chạy đi quán trà nghe kể chuyện, đây cũng chỉ là nghe đồn đãi thôi."

Phú Sát Dung Âm tuy chưa từng nghe, nhưng cũng biết dân gian có những thú vui lúc rảnh rỗi này.

"Nói rõ ràng mạch lạc, bổn cung còn tưởng ngươi tận mắt nhìn thấy."

"Nương nương, về sau Anh Lạc cũng mang người đi xem một chút có được không?"

Chuyện không thể nào, Phú Sát Dung Âm cũng chỉ coi như Ngụy Anh Lạc nói để chọc mình vui vẻ thôi, không có lên tiếng, chỉ khẽ gật đầu.

Hai người đều không nói thêm gì nữa. Trong lòng Ngụy Anh Lạc lại có chứa tâm sự, nương nương từng nói không cho phép mình gặp Thuận tần, nhưng Hoàng thượng lần này lại mang theo mình và Thuận tần cùng nhau, nàng do dự không biết có nên nói cho người bên cạnh hay không, nhưng mỗi lần nhớ tới hôm đó nương nương tức giận, lại đem lời nuốt trở về. Aiz, trong lòng than thở, không biết nên thế nào cho phải.

┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴