Chương 9: Ngoài ý muốn hay có người cố tình
Ngụy Anh Lạc không ngờ mình chỉ cùng nương nương tới ngự hoa viên đi tới đi lui thôi mà cũng có thể đυ.ng phải Hoàng thượng, có chút bận tâm nhìn người bên cạnh, thấy sắc mặt nàng không có gì khác thường mới thở phào nhẹ nhõm."Thần thϊếp bái kiến Hoàng thượng."
Hoằng Lịch giơ tay lên, tỏ ý Ngụy Anh Lạc không cần đa lễ.
"Dung Âm nếu đã tới rồi, hay là theo trẫm vào đình đánh ván cờ đi."
Hoằng Lịch nhìn Phú Sát Dung Âm từ đầu tới đuôi không nói một câu, chỉ đành hạ giá mở miệng.
"Hoàng thượng! Nương nương vừa dùng bữa, không thích hợp ngồi lâu, vẫn nên để thần thϊếp bồi nương nương đi tản bộ quanh ngự hoa viên trước một chút đã."
Ngụy Anh Lạc cướp trước một bước mở miệng, chỉ sợ nương nương nhà nàng lại đắc tội Hoàng thượng.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi tránh sang một bên, trẫm không nói chuyện với ngươi, chen miệng cái gì."
Thấy Hoằng Lịch giả vờ giận, Ngụy Anh Lạc nghịch ngợm le lưỡi, bày tỏ mình không ăn bài này.
Quả nhiên, Hoằng Lịch chỉ có thể bất đắc dĩ nhìn nàng, người này thật là càn rỡ!
"Anh Lạc, bổn cung mệt rồi, đỡ ta vào đình nghỉ một hồi đi."
"Vâng, nương nương."
Nói xong hai người xem Hoằng Lịch như không khí bước vào trong đình.
Hoằng Lịch nhìn Ngụy Anh Lạc một giây trước còn cự tuyệt mình, một giây sau Dung Âm vừa nói, nàng đáp ứng so với cái gì cũng nhanh hơn. Hắn bực bội xếp quạt lại gõ lên đầu Lý Ngọc. Lý Ngọc tỏ vẻ ta cái gì cũng không biết, tại sao phải đánh ta, biểu tình kia làm Hoằng Lịch tức giận hừ một tiếng, lúc này mới bước theo hai người phía trước.
"Nương nương, trước kia Hoàng thượng luôn bắt nạt Anh Lạc không biết chơi cờ, mỗi lần đều thua vô cùng thảm, hôm nay người nhất định phải thay Anh Lạc báo thù."
Ngụy Anh Lạc nhìn hai người ngồi xuống, nhớ tới ngày thường luôn bị Hoằng Lịch bắt nạt, nhỏ mọn ở trước mặt Phú Sát Dung Âm cáo trạng.
"Trẫm đó là vì rèn luyện ngươi!"
Hoằng Lịch nhìn Ngụy Anh Lạc kẻ không biết phải trái này, bao nhiêu người muốn cùng mình hạ cờ còn không có cơ hội, vì để dạy nàng, hắn mới chịu nhịn tính tình đối cờ với tay mơ như nàng, nàng thì hay rồi, lại còn nói mình bắt nạt!
Ngụy Anh Lạc còn lâu mới để ý hắn nghĩ gì, dù sao ở trong lòng nàng đó chính là bị bắt nạt.
"Hoàng thượng còn muốn đánh cờ không?"
Phú Sát Dung Âm an tĩnh nghe hai người ở bên cạnh cãi lộn, trong lòng buồn cười mở miệng.
Bị Phú Sát Dung Âm nhắc như vậy, Hoằng Lịch mới hơi lúng túng đem tâm tư đặt trên bàn cờ.
Ngụy Anh Lạc nhìn một hồi cảm thấy thật là mệt, thật không biết những người này sao lại thích phí não vào trò chơi mất thì giờ như vậy. Không có chuyện gì làm nàng dứt khoát đứng ở sau lưng Phú Sát Dung Âm xoa xoa vai, đấm lưng cho người nọ.
Hoằng Lịch thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn nàng một chút, thấy bộ dáng ân cần của nàng trong lòng liền bực tức, chưa bao giờ thấy người này đối bản thân tốt được như vậy.
"Ngụy Anh Lạc, tới xoa vai cho trẫm."
"Không được. Để Lý Ngọc xoa đi."
"Lý Ngọc vụng về, trẫm không cho hắn xoa."
"Vậy để cho Trân Châu xoa!"
"Trẫm mệnh lệnh ngươi tới xoa cho trẫm!"
"Hoàng thượng bắt nạt người!"
"Hừ!"
"Hoàng thượng, ngài thua rồi."
Hoằng Lịch nhìn cờ của mình bị ăn không còn một mống, hung hăng trừng mắt nhìn Ngụy Anh Lạc một cái.
"Ván nữa!"
"Hoàng thượng tâm tư rối loạn, hôm nay chơi cờ chỉ đến đây thôi."
Phú Sát Dung Âm nói xong cũng đứng dậy, Ngụy Anh Lạc đắc ý nhìn bại tích của Hoàng thượng, cuối cùng đã báo được thù!!!
Hoằng Lịch bị Phú Sát Dung Âm điểm trúng tâm tư, có chút lúng túng đứng dậy, nhìn biểu tình đắc ý của Ngụy Anh Lạc liền lại tức lên.
"Ngụy Anh Lạc, ngày mai trẫm lại tìm ngươi tính sổ!"
"Hoàng thượng đi thong thả."
Ngụy Anh Lạc không lo lắng, trước kia hắn không dám làm gì mình, hiện tại có nương nương ở đây, nàng càng không chút kiêng kỵ.
"Lý Ngọc, bãi giá ngự thư phòng."
"Vâng."
Chờ Hoằng Lịch đi, Phú Sát Dung Âm mới chậm rãi mở miệng.
"Anh Lạc."
"Làm sao vậy nương nương?"
"Nhìn ra được Hoàng thượng rất thích ngươi."
"Nương nương cũng không cần trêu Anh Lạc, kỳ thực Anh Lạc và Hoàng thượng là..."
Có thể là quá cao hứng, Ngụy Anh Lạc hậu tri hậu giác phát hiện hình như mình vô tình nói lỡ miệng.
Quả nhiên Phú Sát Dung Âm nghe nàng nói như vậy liền nghi hoặc nhìn nàng.
"Ngụy Anh Lạc, ngươi còn bao nhiêu chuyện chưa nói với ta, nói một lần cho xong đi."
Phú Sát Dung Âm tuy rằng không tức giận, nhưng Ngụy Anh Lạc vẫn có chút hơi sợ. Kỳ thực rất nhiều chuyện, để cho nương nương biết thì tốt hơn, suy nghĩ minh bạch liền kể lại một lượt từ ban đầu, bản thân làm thế nào gả cho Hoàng thượng.
Không biết hai người ở trong đình nói bao lâu, tới gần xế chiều, Ngụy Anh Lạc cuối cùng đã chọn ra vài điểm chính nói xong.
"Cho nên, hại bổn cung té xuống lầu chính là Cao quý phi, hại chết Vĩnh Tông của ta chính là Thuần phi đúng không?"
Giọng nói của Phú Sát Dung Âm nghe không ra tình cảm gì, Ngụy Anh Lạc hướng về phía nàng cẩn thận gật đầu một cái.
"Xin lỗi, để cho một mình ngươi chịu nhiều như vậy."
Ngụy Anh Lạc rất vui vẻ yên tâm, nương nương nghe xong đầu đuôi câu chuyện không sa sút như mấy ngày trước nữa.
"Nương nương, Anh Lạc không sao. Càng huống chi nương nương hiện tại đã khỏe mạnh, khiến cho Anh Lạc cảm thấy làm nhiều như vậy đều đáng giá."
"Về sau, bổn cung sẽ không lại để cho ngươi một mình nữa..."
Ngụy Anh Lạc kích động nhìn người trước mắt, nương nương của nàng cuối cùng cũng khôi phục như lúc ban đầu, có chút không thể khống chế ôm chặt nàng, ôm chặt người quan trọng hơn cả sinh mệnh này.
Phú Sát Dung Âm ôn nhu vuốt đầu nàng, an ủi nội tâm lo được lo mất của đối phương.
Rầm! Ầm! Theo tiếng vang lớn mà tới chính là đỉnh đình sụp đổ. Sự kiện đến quá mức đột nhiên khiến cho Ngụy Anh Lạc không kịp nghĩ kỹ, trở tay đem người vốn dĩ gần trong gang tấc ôm vào lòng, bảo vệ đầu nàng. Hết thảy nhưng thứ này đều phát sinh chỉ trong chớp mắt, nhưng Ngụy Anh Lạc cũng không cảm giác được đau đớn như trong dự liệu, ngược lại bản thân cùng với cả Phú Sát Dung Âm đều bị ai đó đẩy ngã xuống đất. Nhắm chặt hai mắt, chờ thanh âm đình sụp không còn mới chậm rãi mở mắt ra.
"Lệnh phi nương nương!"
Tiểu Toàn Tử vẫn đứng ở ngoài đình bị tình cảnh đột ngột phát sinh này hù cho choáng váng. Vừa hoàn hồn liền vội vàng vọt vào.
Ngụy Anh Lạc cảm thụ được có người phía sau mình nhọc nhằn đứng lên, chưa kịp nhìn kỹ xem là ai, nàng giờ phút này chỉ lo lắng Phú Sát Dung Âm dưới người mình có thương tổn hay không.
"Nương nương, người có làm sao không? Có bị thương ở đâu không?"
Nôn nóng mở miệng.
Phú Sát Dung Âm cũng hơi bị hù cho ngẩn người, giờ phút này nghe Ngụy Anh Lạc nói mới ngước mắt nhìn nàng.
"Không sao."
Ngụy Anh Lạc nghe nàng nói chuyện mới yên lòng lại. Dưới sự giúp đỡ của Tiểu Toàn Tử đỡ nàng ngồi dậy.
"San Hô!"
Là tiếng của Trân Châu.
Ba người theo tiếng nhìn lại, Ngụy Anh Lạc giờ mới phát hiện San Hô mặt đầy máu bò tới bên cạnh các nàng.
Trân Châu vốn dĩ cũng cùng Tiểu Toàn Tử đứng bên ngoài, tình huống đột phát khiến nàng không biết phải làm sao, chờ nàng tỉnh hồn, đã phát hiện San Hô khắp người thương tổn nằm trong đình.
Ngụy Anh Lạc hồi tưởng chuyện phát sinh ban nãy, bản thân hẳn là được San Hô cứu. Người ban nãy đẩy mình, rồi lại ngăn ở phía sau mình chính là San Hô.
"Trân Châu, nhanh truyền thái y."
"Vâng."
Ngụy Anh Lạc đỡ Phú Sát Dung Âm trở về Trường Xuân Cung, dọc đường tâm sự nặng nề, đình này sao có thể nói sụp là sụp? Đừng để cho ta tra được là ai!
Đưa Phú Sát Dung Âm trở về, Ngụy Anh Lạc tiếp tục chân chạy không ngừng trở lại hiện trường tai nạn ở ngự hoa viên. Nàng tìm một thứ đồ, nhất định phải tìm được vật như vậy mới có thể thêm một bước thăm dò ra hung thủ phía sau.
┬┴┬┴┤炎炎炎├┬┴┬┴