Ban đêm, tẩm cung của Du phi.
Trong cung trống vắng, Ngụy Anh Lạc đã đến cả buổi nhưng không thấy cung nhân nào dâng trà, hơn nữa còn tự đích thân Du phi pha cho nàng uống trà lạnh cách đêm.
"Tuy ta không phải là chủ mưu vụ này, nhưng Hoàng thượng cũng sẽ không bao giờ muốn nhìn mặt ta nữa." Ngược lại Du phi chẳng để ý chút nào, nâng chén trà lên uống một ngụm nhỏ, "Ta nghĩ rất nhanh mình sẽ được cho xuất cung để trông giữ hoàng lăng, hoặc vào miếu cầu phúc tổ tiên, cả đời không quay lại Tử Cấm Thành được nữa."
Ngụy Anh Lạc cũng hớp miếng trà lạnh, sau khi thưởng thức trà cũng như đánh giá người trước mặt xong thì buông chén trà xuống, nói: "Du phi, cô bại quá nhanh."
Du phi cười cười nhìn nàng, thân thiết giống như Bá Nha vừa tấu một khúc đàn, Tử Kỳ nghe xong liền bình luận ưu khuyết (*).
(*) Sự tích Bá Nha, Tử Kỳ là câu chuyện đời Xuân Thu Chiến Quốc về tình bạn âm nhạc giữa Bá Nha – một viên quan nước Tấn, và Tử Kỳ – một tiều phu bên Hán Giang. Tương truyền vào một đêm trung thu, trên đường trở về sông Hán, Bá Nha lệnh cho quân lính dừng thuyền uống rượu thưởng nguyệt, cao hứng gảy đàn. Nào ngờ ở nơi hoang sơ này có người xuất hiện. Nghi là thích khách, Bá Nha lệnh quân đi tìm thì có một chàng trai tên Tử Kỳ nói mình làm nghề tiều phu, thấy khúc đàn hay quá nên dừng chân nghe. Bá Nha nghi hoặc, nhưng khi chàng trai đối đáp trôi chảy, thậm chí biết rõ bản đàn Bá Nha vừa gảy thì ông đánh bay ngờ vực, mời xuống thuyền đàm đạo. Trên thuyền, Bá Nha gảy khúc nhạc Cao sơn Lưu thủy, người tiều phu rung cảm sâu sắc, cao đàm khoát luận, khiến Bá Nha khâm phục hết mực. Được người tri âm, thấu cảm ngón đàn cũng là tấm chân tình của mình, Bá Nha có ý mời Tử Kỳ rời non cao nước thẳm về kinh cùng mình để sớm hôm đàm đạo, hưởng vinh hoa phú quý. Nhưng Tử Kỳ thoái thác vì còn phải phụng dưỡng cha mẹ già yếu. Quan sự không thể chần chừ, Bá Nha đành phải xuôi thuyền về kinh, trước khi đi hứa hẹn sẽ trở lại đón cả gia quyến Tử Kỳ về với mình.
Mùa thu năm sau Bá Nha trở lại bến sông xưa, nhưng không thể gặp được vì Tử Kỳ đã mất trong một cơn bạo bệnh. Tương truyền, trước khi chết Tử Kỳ còn trăng trối phải chôn chàng nơi bến sông Hán Dương, cạnh núi Mã Yên, để giữ lời hẹn với Bá Nha. Bá Nha tìm đến mộ Tử Kỳ, bày đồ tế lễ, sầu thảm khóc gảy một bản nhạc ai điếu. Đàn xong, ông đập đàn vào đá, thề trọn đời không đàn nữa vì biết mình từ nay vĩnh viễn không còn bạn tri âm. (Nguồn Wiki)
"Thuần quý phi xui khiến cô dùng nhiều nhân sâm như thế, làm sao Ngũ a ca có thể phát hiện ra? Đột nhiên vào lúc ấy nó lại thanh tỉnh, kịp thời cho Thuần quý phi một cú đả kích trí mạng." Ngụy Anh Lạc nhìn Du phi, khẳng định, "Du phi, cô trù tính tất cả rất tốt."
Du phi nở nụ cười sung sướиɠ khi được nàng lý giải.
"Không sai." Nàng thản nhiên nói, "Thuần quý phi lấy mạng Ngũ a ca đến uy hϊếp ta, muốn ta giúp nàng ta đối phó cô. Ta dứt khoát tương kế tựu kế, mai phục bên người nàng ta, đến phút cuối cùng thì đâm ngược một nhát."
"Quả nhiên là thế." Ngụy Anh Lạc thở dài, "Khác với hậu cung phi tần chúng ta, Ngũ a ca có tố chất vượt trội, trước giờ được Hoàng thượng yêu quý, mượn miệng nó nói ra hành vi phạm tội của Thuần quý phi, nhất định Hoàng thượng sẽ tin… Chỉ là lời này, tại sao cô không nói với Hoàng thượng?"
"Ta không thể nói." Du phi nhàn nhạt đáp, "Nếu ta nói với Hoàng thượng, trước đây ta thân thiết với Thuần quý phi để thu thập bằng chứng tội ác của cô ta, Hoàng thượng nhất định sẽ cho rằng ta và cô hợp mưu cùng hãm hại Thuần quý phi."
Chắc chắn Hoằng Lịch sẽ không thể ngờ được, nữ tử hiểu hắn nhất trong Tử Cấm Thành này chính là Du phi. Nàng biết nên làm thế nào để khiến hắn hoài nghi, cũng biết nên làm thế nào để khiến hắn tin tưởng. Chỉ tiếc nàng không diễm lệ như Tuệ quý phi, lại không có khí chất của Thuần quý phi, thậm chí cũng không giảo hoạt bằng Ngụy Anh Lạc, do đó đến cuối cùng, nàng chỉ là một Du phi vô nghĩa.
"Sao cô phải khổ vậy chứ?" Ngụy Anh Lạc thở dài một tiếng, "Mặc dù lật đổ Thuần quý phi, nhưng cô lại rơi vào nông nỗi này, chẳng được lợi lộc gì…"
"Ta không cần lợi ích." Du phi nhẹ nhàng cười nói. Rõ ràng nàng là người cần được an ủi nhất, thế mà ngược lại phải an ủi Ngụy Anh Lạc đang canh cánh trong lòng, "Anh Lạc, ta là một nữ nhân nhu nhược, trước đây trơ mắt nhìn bằng hữu tốt nhất của mình chết thảm, nhưng không có cách nào thay tỷ ấy báo thù. Nếu không có tiên Hoàng hậu và cô đưa tay giúp đỡ, đến tính mạng của Vĩnh Kỳ ta cũng không giữ được. Tuy ta nhu nhược nhưng cũng hiểu được đạo lý 'tích thủy chi ân, suối tuôn tương báo' (**). Đã nhận ơn người khác thì phải kết cỏ ngậm vành, đến chết không quên. Ta chưa đủ thông minh nên chỉ có thể nghĩ ra được cách như vậy thôi."
(**) một giọt nước ân tình phải dùng cả dòng sông để báo đáp
Dừng một chút, chợt Du phi đứng dậy, từ trong buồng lấy ra một hộp bánh đưa cho Ngụy Anh Lạc.
"Hôm nay từ biệt, quãng đời về sau khó có dịp gặp lại, trong lòng ta không còn lo lắng gì khác, trừ một người… ta muốn gửi gắm cho cô." Du phi nhìn nàng tha thiết khẩn cầu, mở nắp hộp ra, bên trong hộp vuông là những bánh hoa sen.
Ba ngày trước, Ngụy Anh Lạc đã đưa cho Vĩnh Kỳ một hộp bánh hoa sen, tổng cộng bảy cái, bây giờ thiếu đi ba cái. Một ngày Vĩnh Kỳ chỉ ăn một cái, cực kỳ nâng niu quý trọng.
Ngụy Anh Lạc nâng hai tay tiếp nhận hộp bánh, thần sắc trịnh trọng như thể tiếp nhận mạng của Du phi, cam kết: "Cứ giao cho ta."
Trong mắt Du phi rưng rưng, định quỳ xuống bái lạy cảm tạ, bên ngoài bỗng nhiên truyền đến giọng nói Lý Ngọc: "Lệnh phi nương nương, Hoàng thượng gọi người đến Dưỡng Tâm điện, vụ án đã truy ra được manh mối rồi."
Ban đầu, Ngụy Anh Lạc cứ tưởng 'truy ra manh mối' là ám chỉ vụ Thuần quý phi vu oan nàng hạ độc, đợi sau khi đến Dưỡng Tâm điện rồi mới phát hiện sự tình không đơn giản như vậy.
Sắc mặt Hoằng Lịch so với trước càng lạnh hơn. Ngụy Anh Lạc chưa từng thấy bộ dáng hắn giận dữ đến thế, giống như ngọn núi lửa chực chờ phun trào. Kế hậu đứng cạnh hắn, nói với Ngọc Hồ khom lưng quỳ gối: "Bẩm báo lại với Lệnh phi những gì lúc nãy ngươi nói với ta đi."
Toàn thân Ngọc Hồ ướt đẫm mồ hôi, đờ đẫn nói: "Thuần quý phi dặn dò nô tỳ tiếp cận và âm thầm mua chuộc quản sự Vương Trung của Thục Hỏa xử để hắn làm việc cho mình. Đêm trừ tịch năm đó, tiên Hoàng hậu nhân từ sớm đã cho các nô tài về nghỉ ngơi. Quý phi đã mua chuộc tiểu thái giám của Trường Xuân cung đổi thành than hoa cúc dễ cháy, lại an bài Vương Trung động tay động chân dưới đáy vạc Cát Tường, khiến nước đóng băng để dập tắt ý đồ dập lửa, nên mới làm Thất a ca chôn mình trong biển lửa."
Hiển nhiên Hoằng Lịch đã nghe qua đoạn này, bây giờ nghe lại lần nữa vẫn cảm thấy phẫn nộ, tay phải gắt gao bấu lấy thành ghế, trầm giọng nói: "Trẫm vốn chỉ lệnh Hoàng hậu tra hỏi vụ án của Du phi, không nghĩ tới lại điều tra ra cả những gì liên quan đến chuyện cũ năm đó… Nhớ năm đó, nếu Thất a ca không gặp chuyện bất hạnh, Dung Âm cũng sẽ không…"
Dừng một chút, Hoằng Lịch như có chút bán tín bán nghi thì thào: "Có điều, nàng ta thực sự biết làm ra chuyện tàn ác vậy sao?"
Tại sao phải vất vả tiếp cận Hoằng Lịch? Tại sao phải hao hết tâm tư đối nghịch với Thuần quý phi? Tại sao phải mạo hiểm tính mạng ngã ngựa chỉ để kéo Thuần quý phi xuống nước? —— Tất cả chỉ vì giờ khắc này! Sao Ngụy Anh Lạc có thể buông tha cơ hội hiếm có này được chứ? Nàng lập tức quỳ xuống nói: "Hoàng thượng, thần thϊếp có một nhân chứng!"
Minh Ngọc rất nhanh được triệu đến Dưỡng Tâm điện, khai hết tất cả những gì mà mình biết. Vì thế, chân tướng của vụ mưu sát đã được phơi bày trước mặt Hoằng Lịch.
Hoằng Lịch chợt cầm chén trà nhỏ ném về phía Minh Ngọc, giống như giận chó đánh mèo hỏi: "Tại sao lúc đó không nói?"
Minh Ngọc không dám tránh, cam chịu để chén trà đập vào người, nước trà nóng hổi làm ướt cả người nàng. Ngụy Anh Lạc vội chạy đến trước người Minh Ngọc che chắn, nói: "Minh Ngọc nhẫn nhịn lâu như vậy vì không có chứng cớ. Chỉ dựa vào một cái miệng mà tố cáo Thuần quý phi được sủng ái bội phần, không khác nào lấy trứng chọi đá. Hoàng thượng, cung nữ cũng có cha mẹ người thân, dù không tiếc rẻ tính mạng của mình thì cũng phải lo nghĩ cho người nhà."
Nghe thấy hai chữ 'người nhà', đột nhiên Ngọc Hồ quỳ trên mặt đất run run một cái, bắt đầu liên tục dập đầu: "Hoàng thượng, những lời nô tỳ nói đều là thật, nô tỳ cam lòng tố cáo chủ tử, cũng cam lòng chịu chết, chỉ cầu Hoàng thượng niệm tình nô tỳ lấy công chuộc tội mà tha cho cả nhà nô tỳ!"
Thấy bộ dáng này của đối phương, Ngụy Anh Lạc bừng tỉnh đại ngộ. Ban nãy nàng còn cảm thấy kỳ quái, Ngọc Hồ cũng không phải là Du phi. Cô ta theo Thuần quý phi đã nhiều năm, là cánh tay trái bờ vai phải đắc lực nhất của Thuần quý phi, sao lại dễ dàng bán rẻ chủ tử như thế? Có lẽ… đã có người nào đó dùng tính mạng người nhà để uy hϊếp cô ta.
Về phần người đó là ai thì… Ngụy Anh Lạc liếc mắt nhìn Kế hậu mặt mũi hiền lành.
Đối phương làm vậy vì muốn giúp đỡ Ngụy Anh Lạc sao?
Không. Địa vị Thuần quý phi chỉ kém Hoàng hậu một bậc, lại sinh được Lục a ca. Nếu Thuần quý phi ngã xuống, người được lợi nhất chính là —— Hoàng hậu nương nương mặt mũi hiền lành này rồi.
Nếu không phải như thế, tại sao cô ta lại để tâm đến chuyện này?
Như cảm giác được ánh mắt của Ngụy Anh Lạc, Kế hậu nhìn nàng mỉm cười như thể 'ta và ngươi thấu hiểu lòng nhau, sau đó hướng Hoằng Lịch nói: "Sau khi Ngọc Hồ khai ra, thần thϊếp đã thẩm vấn Vương Trung, quả nhiên không sai chút nào."
Sắc mặt Hoằng Lịch âm trầm cực độ, tay cũng rất nhanh nắm thành quyền: "Vậy chuyện Lệnh phi bị hãm hại, hơn phân nửa cũng là nàng ta sai khiến sao?"
Lúc yêu một người thì yêu hết tất cả, khi đã hoài nghi thì nghi ngờ hết thảy. Chỉ có chuyện này là không phải do Thuần quý phi làm. Cô ta bị tính kế vụ này. Nhưng đến lúc này, nhiều hay thiếu đi một tội cũng có khác gì đâu?
Thấy Kế hậu gật đầu, rút cuộc Hoằng Lịch không kìm nén nổi nộ khí được nữa, vỗ bàn nói: "Tốt, tốt! Thì ra Thuần quý phi lại ác độc như vậy! Lý Ngọc! Truyền chỉ! Thuần quý phi mưu hại Thất a ca, tội không thể dung xá, ngay bây giờ tước phong hào, giáng xuống làm Đáp ứng, đày vào lãnh cung."
Chuyện xảy ra đêm này tựa hồ đã tiêu hao hết khí lực của Hoằng Lịch. Ra mệnh lệnh xong, hắn vung tay lên, ý bảo mọi người lui ra ngoài. Ngụy Anh Lạc bị rớt lại phía sau, suy tư nhìn theo bóng lưng Kế hậu.
Có nhiều việc đã tra ra chân tướng, chỉ có chuyện này là nàng chưa minh bạch.
Vốn chuyện mưu sát Thất a ca là một bí mật, người biết được chỉ có Ngụy Anh Lạc, Minh Ngọc, Thuần quý phi, Ngọc Hồ và quản sự Vương Trung, trừ lần đó ra cũng không có người khác, cho dù có, chắc hẳn cũng đã sớm bị Thuần quý phi xử lý rồi.
Ngọc Hồ không thể vô duyên vô cớ khai ra một bí mật lớn như vậy. Nếu cô ta không nói, lấy độ sủng ái mà Hoằng Lịch dành cho Thuần quý phi, không chừng sau này còn có cơ hội trở mình.
Trừ phi Kế hậu đã sớm biết chuyện này, sau đó lấy người nhà đe dọa, thúc ép Ngọc Hồ mở miệng thừa nhận.
"Thế nhưng, Kế hậu… sao cô biết được chuyện này?" Ngụy Anh Lạc thì thào tự hỏi.
Người ở trên cầu ngắm phong cảnh, người đứng dưới cầu ngắm lại nàng. Ngụy Anh Lạc chỉ lo dõi mắt nhìn Kế hậu mà không phát giác ra ánh mắt phức tạp sau lưng mình.
Cửa phòng Dưỡng Tâm điện từ từ đóng lại sau lưng nàng, nhưng ánh mắt Hoằng Lịch vẫn đang xuyên thấu qua cửa, dừng trên người nàng.
"Có phải nữ nhân nào cũng có hai mặt không?" Trong Dưỡng Tâm điện trống vắng, vang vọng lời hắn độc thoại một mình, "Thuần quý phi mặt thiện tâm ác. Còn nàng… nàng vẫn luôn tận lực dẫn dắt trẫm, để trẫm thấy rõ bộ mặt thật của Thuần quý phi, sau đó xử phạt nàng ta."
Hoằng Lịch không phải kẻ ngốc. Không phải hắn không cảm giác được ý nghĩa của tất cả hành động mà Ngụy Anh Lạc đã làm. Hắn không trách nàng, Hoàng hậu đối với nàng ân trọng như núi, nàng đền ơn đáp nghĩa, hắn không thấy gì lạ. Hắn chỉ đang lo lắng…
Thở dài, Hoằng Lịch chậm rãi nhấc cây bút lông lên, viết xuống giấy tuyên thành một chữ "Ân".