Chương 15: Sinh nhật
Người, luôn phải nhìn về phía trước.Sau sự kiện say rượu lần trước, ước chừng đã qua ba tháng. Học sinh tư thục cũng nhiều lên, giảng bài ba ngày một lần đối với Phú Sát Dung Âm mà nói, mỗi ngày đều đặc biệt phong phú.
Ngụy Anh Lạc cũng ngày ngày bận rộn chuyện buôn bán của mình, lần trước cùng Tô Thông chọn trúng một vị trí phồn hoa nhất thành Tô Châu đặt móng, qua ba tháng xây cất cũng bắt đầu thành hình. Diện tích nền móng rất rộng, không ai biết tu sửa dùng làm cái gì, chỉ biết lão bản là một nữ tử họ Ngụy.
"Anh Lạc a, ngươi nói xem đầu óc ngươi sao mà dùng tốt như vậy?"
Sáng sớm, hai người đã hẹn tới nhìn một chút xem cửa hàng tu sửa ra sao, Tô Thông nhìn kiến trúc thành hình, mỗi lần nghĩ đến những lời Ngụy Anh Lạc cùng mình nói, nội tâm vui sướиɠ để cho hắn một lần nữa khen ngợi Ngụy Anh Lạc.
Ngụy Anh Lạc đắc ý hừ một tiếng, bày tỏ không chấp nhận nịnh hót.
"Nhìn cũng nhìn rồi, chúng ta hôm nay đi nơi nào chơi?"
Không sai, ba tháng nay, Ngụy Anh Lạc mỗi ngày đều dậy sớm ra cửa, thỉnh thoảng tới giám sát công trình, có lúc sẽ đi cửa thành Tô Châu tìm vài người bán buôn trò chuyện một chút, hoặc là trực tiếp đi chỗ nào đó làm chút mua bán trong nhà nông gia. Đôi lúc làm xong chuyện thời gian còn sớm nàng liền cùng Tô Thông du ngoạn khắp nơi, khi thì mặc nam trang để tiện cùng Tô Thông đến Nghênh Xuân Lâu.
"Hôm nay, ngươi cùng ta đi một chỗ."
"Thần bí như vậy?"
"Vừa đi vừa nói."
"Được rồi."
Hai người nhìn nhau cười một tiếng.
Đi về phía bắc thành Tô Châu hơn một canh giờ, Ngụy Anh Lạc cuối cùng dừng bước.
"Đến rồi?"
Sau lưng Tô Thông thò đầu ra, muốn nhìn một chút xem bọn họ đến chỗ nào rồi.
"Nơi này có cái gì?"
Không hiểu hỏi.
"Cùng ta tới thì biết."
Tô Thông không có cách nào, chỉ đành phải đi theo sau lưng Anh Lạc không ngừng oán trách.
"Tiểu Hải."
Anh Lạc ngừng ở trước một cửa tiệm, bỗng nhiên lên tiếng.
"Anh Lạc tỷ tỷ ngươi tới rồi."
Một bé trai mười bốn mười lăm tuổi nghe tiếng đi ra, trên mặt mang nụ cười ngọt ngào.
"Ừ, đồ vật của ta làm xong chưa?"
"Ừ, đều để cùng một chỗ."
"Tô đại ca, giúp ta một phen."
Anh Lạc né người, kêu Tô Thông đang ở sau lưng vẻ mặt tò mò.
"Đây là cái gì?"
Ba người đi về phía sau tiệm, Tô Thông liền thấy một cái rương thật to đặt ở trong sân.
"Pháo hoa."
"GIờ còn chưa đến tết ngươi mua pháo hoa làm gì?"
"Bí mật. Đừng hỏi, trước giúp ta khiêng trở về."
Tô Thông tiến lên thử đẩy một chút, phát hiện vẫn không nhúc nhích. Vốn dĩ không cảm thấy có cái gì, kết quả Tiểu Hải ở bên cạnh khẽ cười ra tiếng chọc hắn thẹn quá thành giận.
"Cười cái gì mà cười, có bản lãnh ngươi đẩy một cái thử xem?"
Tiểu Hải thật sự đi về phía trước đem cái rương nhìn như đặc biệt nặng kia đẩy tới bên xe ngựa.
"Tô ca ca là người buôn bán, sao có thể di động nổi những vật thô nặng này, hôm nay gia gia không có ở đây, vẫn là xin Tô ca ca giúp ta cùng nhau đem cái rương này nâng lên xe ngựa.
Tô Thông cảm giác như mình đấm vào trên bông vải, căn bản không sinh nổi tức giận với tiểu tử này, chỉ đành đi tới phụ một tay đem cái rương chuyển lên phía sau xe.
"Cảm ơn."
Tiểu Hải hướng Tô Thông nói cám ơn, liền hướng Tô Thông bày tay ra, ý tứ chính là cho tiền.
"Dựa vào cái gì muốn ta đưa?"
Tô Thông thật nghĩ đánh tiểu tử thúi này một trận, bất quá trước đó vẫn đành phải lòng không tình nguyện móc ra ngân lượng đặt ở trong tay hắn.
"Cảm ơn chiếu cố."
Tiểu Hải thu tiền liền đi trước dắt ngựa.
"Ngụy Anh Lạc, nhớ trả tiền."
Tô Thông vẫn còn cố giãy giụa lần cuối cùng, cuối cùng không chỉ bị Ngụy Anh Lạc trực tiếp coi thường, còn biến thành phu xe ngựa, lý do của Ngụy Anh Lạc là "Ta không biết lái.".
Tới gần giờ cơm tối, Ngụy Anh Lạc cùng Tô Thông tìm quán cơm lấp đầy bụng mới đi xe về nhà, dĩ nhiên, phu xe xui xẻo vẫn là Tô Thông.
Phú Sát Dung Âm hôm nay rất rảnh rỗi, đối với nàng mà nói, không phải là ngày giảng bài đều tương đối rảnh rỗi, mấy tháng này đã thói quen Ngụy Anh Lạc đi sớm về trễ, cũng không hỏi cái gì nữa, bản thân thỉnh thoảng chăm hoa làm cỏ nhìn sách vẽ tranh một ngày cũng liền trôi qua. Nhưng hôm nay trong lòng lại có chút buồn bã, đóng lại cuốn sách căn bản không nhìn được chữ nào, không biết đã lần thứ mấy nhìn về ngoài cửa viện.
Linh Nhi cùng Phỉ Nhi tiến vào nàng cũng không chú ý.
"Phu nhân, thức ăn đều đã chuẩn bị xong."
Phú Sát Dung Âm gật đầu một cái, đi ra khỏi thư phòng.
Thời gian qua, Vĩnh Tông luôn luôn do Minh Ngọc mang, Phú Sát Dung Âm đi ra liền thấy nàng ở trong sân dỗ Vĩnh Tông, cũng để cho Phỉ Nhi đi qua đón lấy, để cho Minh Ngọc tới dùng cơm.
"Nương nương, Anh Lạc vẫn chưa về sao?"
Minh Ngọc ngồi xuống không thấy Ngụy Anh Lạc, thuận miệng hỏi.
"Ừ."
Trả lời như vậy, Minh Ngọc nói không ra là cảm giác gì, nhưng biểu tình của Phú Sát Dung Âm nói cho nàng biết giờ phút này không thích hợp nói nhiều. Bưng chén cơm chú tâm ăn.
Phú Sát Dung Âm ăn vài miếng, cảm giác khẩu vị không tốt lắm, vốn nghĩ không ăn, nhưng lại sợ Minh Ngọc lo lắng, lại cố miễn cưỡng bản thân ăn vài miếng. Ngoài nhà đột nhiên truyền tới một trận cười đùa. Nghe thanh âm, Phú Sát Dung Âm biết là Ngụy Anh Lạc trở lại rồi, vốn muốn cho Minh Ngọc đi lấy thêm chén đũa, tiếng cười đùa kia lại dần dần đi xa.
"Nương nương, Anh Lạc trở lại rồi, ta đi gọi nàng ăn cơm."
Minh Ngọc động tác thật nhanh chạy ra ngoài, Phú Sát căn bản không kịp khuyên ngăn.
"Ngụy Anh Lạc!"
Ngụy Anh Lạc vốn dĩ cùng Tô Thông nói chuyện đang say sưa, bị Minh Ngọc gọi như vậy, thất kinh run run một cái. Mà Tô Thông thì đã cười quên mình, đang ôm bụng, đỡ vai Anh Lạc cười chết đi sống lại.
Ngụy Anh Lạc đẩy ra móng vuốt trên vai mới nói với Minh Ngọc:
"Làm sao vậy?"
"Phu nhân hỏi ngươi ăn cơm chưa."
"À, ta ăn rồi, ta cùng Tô đại ca đi làm việc trước, ngươi chăm sóc kỹ phu nhân."
Ngụy Anh Lạc nói xong đối nàng huơ huơ tay đem Tô Thông kéo vào phòng mình.
"Nương nương, ngươi đều nhìn thấy đó, Ngụy Anh Lạc sắp bị Tô Thông câu hồn đi rồi, ba ngày hai buổi, không phải ra ngoài tìm người, thì chính là đem người mang về."
Minh Ngọc trở lại ngồi xuống, tức tối oán trách.
"Ừ, ăn nhanh đi, thức ăn sắp nguội lạnh."
Phú Sát Dung Âm lắc đầu một cái, tính tình Minh Ngọc lúc nào mới có thể sửa lại một chút.
Minh Ngọc cũng không nói gì thêm nữa, đem đĩa thức ăn làm cho Ngụy Anh Lạc hung hăng gặm.
Một bữa cơm, hai người đều nếm ra mùi vị khác nhau, cũng không biết Ngụy Anh Lạc cùng Tô Thông kia đang làm gì, sau khi về đến nhà một lần cũng không tới hỏi thăm.
Đêm, lạnh như nước, trong tứ hợp viện rất an tĩnh, Lâm Tiểu mang Phỉ Nhi bọn họ tới thỉnh an phu nhân liền trở về. Tứ hợp viện càng thêm an tĩnh đến có chút quỷ dị.
Phú Sát Dung Âm từ thư phòng đi ra, đứng dưới mái hiên, buồn bã trong lòng bị đêm tối vô tình mở rộng. Hồi ức từ trong đầu tập kích tới, còn nhớ nhiều năm về trước vào đúng hôm nay, lần đầu tiên nhìn thấy nàng, cung nữ thông minh lanh lợi dễ dàng được lòng bản thân, từ tú phòng tới Trường Xuân Cung, mang đến cho bản thân nhiều vui sướиɠ, cũng mang đi nhiều sầu bi. Rơi vào hồi tưởng không cách nào tự kiềm chế, Phú Sát Dung Âm không phát hiện nước mắt từ trên mặt trượt xuống.
"Ầm —— "
Thanh âm phá vỡ bầu trời đêm yên tĩnh, theo tới chính là trên không trung ngũ sắc sặc sỡ yên hoa.
Phú Sát Dung Âm ngây ngẩn nhìn hết thảy đột nhiên phát sinh, không biết nên làm phản ứng gì.
"Chúc phu nhân sinh nhật vui vẻ, ngày ngày vui vẻ."
Thanh âm của Ngụy Anh Lạc truyền tới, tiếp theo là Minh Ngọc, Tô Thông, cùng với bốn người hầu vốn đã trở về, ngay sau đó lại là một trận vang lớn, pháo hoa trên bầu trời sáng chói nở rộ ra.
Khói lửa tỏa ra một thoáng kia, Ngụy Anh Lạc tỉ mỉ phát hiện được nước mắt trên mặt Phú Sát Dung Âm.
"Hôm nay phu nhân sinh nhật, tại sao lại khóc?"
Ngụy Anh Lạc đến gần, thương tiếc nhìn nàng.
Phú Sát Dung Âm không nhìn nàng, ngửa đầu nhìn về bầu trời đêm, trong màn đêm tản ra ánh lửa màu bạc chiếu lên mặt nàng lúc sáng lúc tối, nhếch miệng lên, khiến cho Ngụy Anh Lạc bên cạnh nhìn như ngây dại.
Nhưng mà, không có pháo hoa vĩnh hằng, mỗi một lần nở rộ đều chỉ trong nháy mắt, Phú Sát Dung Âm cuối cùng quay đầu nhìn về phía nàng
"Anh Lạc còn nhớ sao."
Người chung quanh nghe tới vốn là câu hỏi bình thản không có gì lạ, nhưng Ngụy Anh Lạc nghe được không chỉ là những thứ này, trong lòng áy náy không cần nói cũng biết. Bản thân những ngày qua bởi vì tâm ý của mình mà cách nàng càng ngày càng xa, chỉ nói là vì tốt cho nàng, nhưng vẫn vô tình thương tổn người này.
"Xin lỗi."
Vừa mở miệng nói xin lỗi, nước mắt liền không nhịn được rơi xuống.
Phú Sát Dung Âm đem nàng ôm vào lòng, đó là vòng tay Ngụy Anh Lạc tâm niệm đã lâu.
Minh Ngọc ở một bên nhìn rơi lệ, nếu không phải bởi vì ôm Vĩnh Tông bản thân đã sớm xông tới.
Ngụy Anh Lạc nghĩ, yêu chính là yêu, tại sao phải chạy trốn? Nàng vẫn như cũ làm Phú Sát Dung Âm của bản thân, không cần nàng đáp lại tâm ý, bản thân yêu nàng là đủ rồi. Suy nghĩ kỹ, liền giải thoát, ôm lại người nọ, hưởng thụ an tĩnh giờ khắc này.
----
P/s: Hôm nay chỉ 1 chương, chúc mọi ngươi chơi trung thu vui vẻ nhé ^^