Bất Chấp Yêu Điên Cuồng

Chương 20

Chương 20

Đêm hôm qua

– A, hai giờ đêm rồi, cậu ở lại luôn cũng được mà, giờ đi lại hơi nguy hiểm đó!

Chul-soon hơi nhăn mày lo lắng. Ji-soo lắc đầu rồi nhanh nhẹn vào taxi.

– Không sao, vào nhà đi. Tôi về đây!

– Vậy cũng được. Về đến nhà nhớ báo tôi một câu. Đi cẩn thân, chào!

– Chào!

Chul-soon mỉm cười, xe đi được một đoạn vẫn vẫy tay ngu ngốc theo, đến khi khuất bóng mới thu tay, rùng mình bước vào nhà.

Cạch

Cộp cộp cộp

– Ma… ma….

– Ma cái gì? Chị đây!

Min-kyung ngồi ngay ngắn thưởng thức cốc sữa ấm do Chul-soon pha. Cậu ta vẫn kinh ngạc lắm, nhưng khi Min-kyung nói có chuyện quan trọng mới vội vã mời nàng vào nhà. Nhìn vẻ nữ tính uống cốc sữa kia thôi cũng đẹp biết bao, Chul-soon thậm chí còn đỏ mặt khi nhìn vào cái người trước mặt đến mấy lần.

– Chị… quên đồ gì ạ?

Chul-soon bắt đầu vào việc chính. Không đâu một nữ thần tượng lại trở lại nhà hàng lúc hai giờ đêm hết. Cậu ta nghĩ thế nào cũng không ra.

Min-kyung quan sát một chút căn phòng rồi nhìn ra ban công. Một bếp nướng nhỏ với hai đệm đặt đối diện nhau cùng bát đũa ngổn ngang. Nhìn là biết ban nãy hai người kia đã dùng bữa ở đó.

– Không có, chị có vài chuyện muốn hỏi. Mong em có thể trả lời thành thật. Đương nhiên là chuyện về Ji-soo.

Min-kyung hít một hơi rồi thẳng thừng nhìn vào mắt Chul-soon. Cậu ta ngạc nhiên, đắn đo một chút, hoàn toàn là ánh mắt dè chừng.

– Chị không phải muốn moi tin để phát tán Scandal của Ji-soo. Chị đến đây với tư cách một người bạn. Em ấy là một thiên tài, nhưng lại không được người trong ngành yêu quý. Việc này em có biết?

– …

Chul-soon hơi nhăn mày. Không vội đáp, nâng cốc nước gừng lên, Chul-soon nhìn miệng cốc một chút rồi khẽ thở dài đặt xuống.

– Từ nhỏ Ji-soo đã là một người hoạt bát. Cậu ta rất nghịch ngợm, luôn bày trò. Tuy vậy nhưng không ai ghét, trái lại mọi người rất quý cậu ấy. Ở Busan, Ji-soo cười rất nhiều, cũng nói nhiều nữa. Cậu ta tình cảm, luôn nhìn thấu nỗi buồn của bạn bè và luôn dùng âm nhạc để xoa dịu nỗi buồn đó.

Chul-soon đã bắt đầu kể, Min-kyung thẳng lưng chăm chú, nuốt từng câu từng từ của cậu thanh niên trước mặt.

– Khi đến Seoul, hai đứa em mỗi người một trường. Nhưng trường em và trường cậu ta khá gần nên thường xuyên gặp được nhau. Ji-soo vẫn giữ vẻ thân thiện đó khi vào Đại học, ngay cả lúc… quen chị ta, cũng vẫn là một đứa hay cười.

Chul-soon nhắc đến một người nào đó, tay bỗng chốc nắm chặt vào nhau, ánh mắt sục sôi tức giận.

"Chị ta?"

– Chị có biết, ước mơ của Ji-soo là gì không?

Chul-soon cười, Min-kyung tròn mắt, hoàn toàn là khó hiểu.

– Chị… không!

– Vâng, …tất nhiên rồi! Ji-soo… cậu ta luôn mong muốn trở thành một giáo viên dạy nhạc. Đến giờ vẫn mong muốn như vậy.

"Giáo viên… dạy nhạc?"

– Ji-soo vào đại học đã tỏ ra là một đứa xuất sắc. Đến hết kì một năm nhất đã lĩnh trọn học bổng. Sang kì hai, bắt đầu học thanh nhạc, bắt đầu học bộ môn mình thích thì tinh thần lại cao hơn. Nhưng kết quả, tiết học đầu tiên, Ji-soo bị gọi lên phòng chủ nhiệm trong sự ngỡ ngàng của tất cả mọi người.

– Tại sao vậy?

– À, vì cậu ta ngủ trong giờ học đó, đúng lúc thầy chủ nhiệm đi qua nên đã bị tóm.

Chul-soon hơi cười, Min-kyung thì hoàn toàn ngơ ra. Nàng không tin người nghiêm túc như Ji-soo cũng có khoảnh khắc như vậy.

– Em tan học sớm hơn nên đợi cậu ấy ở trường. Lúc nghe cậu ta kể lại chuyện thì đã cười lớn, thậm chí còn liên tục chọc ghẹo. Nhưng mà khi hỏi lý do tại sao lại ngủ gục, cậu ấy đã trả lời em trong tươi cười, thậm chí gương mặt còn hiện rõ chữ hạnh phúc.

"Vì giáo viên đó hát rất hay. Lần đầu tiên tôi được nghe thứ âm thanh tuyệt vời như vậy!"

Min-kyung lặng thinh, hơi thở cũng như bị hãm lại để không phát ra tiếng ồn. Nàng đang tưởng tượng vẻ mặt hạnh phúc đó của Ji-soo. Quả là… Ji-soo trong quá khứ, giờ có muốn tìm lại ở hiện tại cũng khó vô cùng.

– Từ ngày đó Ji-soo quyết định sẽ "chạy theo" học hỏi vị giáo viên này. Nhưng cậu ta không thể khắc phục được thói quen nghe thấy người này hát liền ngủ gục. Vị giáo viên kia ban đầu nghĩ mình bị đứa sinh viên này ghét, nhưng thấy sau mỗi tiết học, đứa sinh viên này lại đem bài vở đến hỏi thì như được "an ủi" phần nào. Hai người từ giảng viên và sinh viên trở thành hai người bạn, rồi thành chị em tốt từ lúc nào. Ji-soo dẫn vị giảng viên đó đến gặp em như là để giới thiệu người chị tài giỏi của mình bằng ánh mắt tự hào lắm. Ba người bọn em trở thành ba người bạn thân thiết, thường xuyên gặp gỡ cho đến khi…

Chul-soon hơi đăm chiêu, ánh mắt hoàn toàn đượm buồn. Min-kyung bình tĩnh, chăm chú nhìn biểu hiện của Chul-soon. Nàng không vội, dù đã ba giờ hơn, nhưng nàng chẳng chút mệt mỏi nào hết. Hôm nay, mệt mấy nàng cũng phải nghe hết chuyện về Ji-soo mới yên tâm mà về được.

– Chị ta có một đứa em trai. Vì đam mê đỏ đen nên đã đốt không biết bao nhiêu tiền của chị. Đến mức hại chị ấy không còn nơi để làm việc. Ji-soo vì thương người này, nên đã đồng ý với công ty T.H.E và kí hợp đồng. Ji-soo chọn công ty này vì ngày đó, công ty này không mạnh, dễ dàng thêm điều kiện của bản thân mà không gặp trở ngại. Và điều kiện cậu ta thêm vào là để cậu ấy tự tuyển quản lý. Bản hợp đồng đó,… hai mươi lăm năm. Coi như cậu ta đã bỏ đi mơ ước của mình vì người phụ nữ kia. Bữa ăn kết thúc cuộc sống sinh viên của cậu ta, thậm chí cậu ta vẫn cười vô cùng sung sướиɠ và coi như chẳng có gì đáng nói. Nhưng tôi hiểu, cậu ta rất buồn. Nuôi mơ ước đến hai mươi năm, khi gần thành công lại để nó tan biến.

"Có… người như vậy sao?"

– Và cậu ta thành nhạc sỹ nổi tiếng như bây giờ, còn cô giảng viên kia, hiển nhiên thành quản lý.

– Từ đã… quản lý? Không lẽ là chị Se-ju?

Min-kyung giật mình, Chul-soon nhướn mày rồi tự nhiên cười khổ, gật đầu nhẹ.

– Phải, là người đó!

– Chị… hiểu rồi!

Nàng đã hơi ngờ ngợ khi nhìn vào đôi mắt Ji-soo, nhưng hôm nay nàng đã có thể khẳng định, Ji-soo và Se-ju đúng là có chuyện… mà chuyện này, là cấm kị vô cùng, cấm kị đến đáng sợ trong thế giới giải trí này.

Buồn, tiếc nuối, khó xử… Những thứ đó, Min-kyung nhìn thấy rõ trong mắt Ji-soo mỗi khi Se-ju xuất hiện. Đặc biệt là khi Se-ju đi cùng với phó Chủ tịch Man. Nàng đã không biết mối quan hệ đó của hai người cho đến khi hôm nay ngồi nghe Chul-soon kể chuyện.

Dù rằng Chul-soon không hề đề cập hoặc cố tình né tránh để chuyển sang đoạn khác nhưng Min-kyung hoàn toàn có thể hiểu rõ vì dẫu sao nàng cũng là người từng trải, dù sao nàng cũng 26 tuổi rồi.

Hơn nữa, nàng tiếp xúc với Ji-soo, chăm chú nhìn biểu cảm của Ji-soo rất nhiều lần. Chỉ cần liên kết lại là có thể hiểu đầu đuôi câu chuyện của Chul-soon.

Và nàng cũng khẳng định, Ji-soo như bây giờ là do quá đau buồn mà hình thành.

– Hiểu? Chị… hiểu sao? Em đã né tránh…

– Ánh mắt ba người và những câu chuyện kia là đủ rồi!

Min-kyung đứng dậy, mỉm cười nhìn Chul-soon. Cậu ta lúng túng, cũng tức khắc đứng lên.

– Chị sẽ không… chuyện này vô cùng không tốt…

– Chị nói rồi, chị là bạn của Ji-soo. Sẽ không có chuyện đó đâu!

Min-kyung kiên định nhìn Chul-soon. Yên tâm phần nào, cậu ta đứng một chút rồi mở miệng.

– Em có thể nhờ chị một chuyện được không?

~

Hiện tại

Đêm qua bốn giờ sáng về đến nhà, rồi năm giờ đã phóng xe gấp đến cửa nhà Ji-soo đợi. Nàng mệt mỏi muốn chết nhưng vẫn cố gắng tươi cười cho Ji-soo… đỡ hỏi thêm. Mà nàng nghĩ là vậy, chứ chưa chắc Ji-soo đã "thèm" quan tâm đến mình.

Như người mất hồn bước đến phòng thu, Min-kyung mắt thâm quầng, nhờ có lớp phấn dày cộp nên cũng không quá rõ. Nhưng mắt nổi mấy đường đỏ thì không thể che đậy được. Ai nhìn thấy nàng giờ phút này cũng tán loạn, nữ thần tượng xinh đẹp mà mang dáng vẻ này thì còn gì là thể diện nữa.

Không quá khó, bài hát thứ hai của Album sau năm lần hát liền hoàn hảo. Mệt là mệt, nhưng công việc thì vẫn phải tập trung. Mà nàng thì đang muốn mau chóng xong việc để còn… còn gặp Ji-soo.

Mà nàng, từ lúc nào, hễ cứ là Ji-soo thì lập tức mặt đỏ au. Nghĩ đến thôi cũng khiến nàng mang dáng vẻ thẹn thùng.

Nàng nghĩ, có lẽ là mong muốn làm Ji-soo trở lại con người cũ đã khiến nàng như vậy. Nàng hoàn toàn phủ nhận chuyện, khi biết Ji-soo thích Se-ju khiến nàng khá vui. Nàng không thừa nhận chuyện đó, nhưng cái cảm giác này mà đem so với cái cảm giác tội lỗi thì hoàn toàn là cảm giác mang tên "sung sướиɠ".

"Khoan đã, lợi dụng…"

Min-kyung kiên quyết lên phòng Giám đốc. Tiếng "vào đi" vang lên , nàng mở cửa, thái độ vô cùng hùng hồn.

– A, Min-kyung à, ngồi đi! Có chuyện gì không em?

Tươi cười, Giám đốc Bong gần đây dường như tâm trạng vô cùng tốt thì phải. Nhất là sau khi Ji-soo đồng ý tham gia vào Album mới của Min-kyung thì tâm trạng anh ta càng lúc càng đi lên. Vì trong báo cáo, người được viết là "có công" lần này sẽ mang tên Bong Hyun-Shik rồi.

– Không cần đâu! Em đến để nói với anh, em không muốn lợi dụng Ji-soo, và sẽ không bao giờ làm vậy. Từ trước đề giờ em đối với em ấy hoàn toàn là tự phát, không phải vì mấy lời của anh mà em mới gần gũi với em ấy. Em mong anh từ giờ đừng nhắc đến chuyện này trước mặt em, cũng mong anh đừng lấy em ra làm cái cớ để lợi dụng em ấy! Em nói xong rồi, em xin phép đi trước!

Min-kyung hoàn toàn không quan tâm đến biểu cảm của Giám đốc Bong, tức khắc rời đi khi người kia còn chưa kịp nói bất cứ lời nào.

Rầm

Chạy vào nhà vệ sinh, đưa tay lên giữ lấy cổ áo với hơi thở gấp gáp. Min-kyung ngơ người, rồi tự nhiên nở nụ cười. Nàng đang vui, vô cùng vui. Dường như gánh nặng đều tan biến hết. "Biết thế làm chuyện này sớm hơn". Câu nói này không biết xuất hiện bao nhiêu lần trong đầu nàng. Vốn biết sẽ thoải mái hơn, nhưng không nghĩ sẽ thoải mái đến vậy.

"Từ giờ, sẽ không còn cảm thấy tội lỗi với Ji-soo nữa"

Min-kyung tươi cười bước ra khỏi nhà vệ sinh, thậm chỉ vừa bước vừa nhún nhảy trong rất hài hước khiến nhiều nhân viên công ty không khỏi tròn mắt nhìn nàng.

Mệt mỏi cũng nhờ vậy mà dường như "chạy đi" hết, chỉ còn cảm giác vui sướиɠ mà thôi.

Bính boong

Ji-soo đặt cái bút xuống, nghĩ ngợi một chút rồi khẽ thở dài, bước chậm rãi ra mở cửa.

– Tada~ Ngạc nhiên k…

– Vào đi!

Ji-soo đánh gãy cái giọng vui vẻ kia của Min-kyung, phụng phịu bước vào nhà, xách theo là một túi đầy đồ.

– Sao chị mua nhiều thứ vậy?

Ji-soo nhíu mày, vừa cất đồ vào tủ lạnh vừa càu nhàu. Min-kyung thì khá ung dung, ngồi ở cạnh chỉ đạo.

– Vì cái tủ lạnh của em quá trống chứ sao? Thịt sống cho ngăn đông đi, rau cho ngăn mát, ở đó đó.

Ji-soo thở dài liên tục, đã bận rồi còn phải ngồi đây sắp xếp đồ. Mà cái chính là, cô không rõ vì sao phải nghe lời cái người này nữa. Tự mua thì phải tự xếp luôn mới hợp tình hợp lí chứ?

– Sao chị không xếp đi? Tự chị mua mà?

– Chị xếp thì khi em tìm sẽ không biết đồ để chỗ nào, nên là em tự xếp đi!

– Tôi cũng không dùng thì tìm để làm gì?

– Sai rồi! Trước kia em không dùng, giờ em sẽ phải dùng. Vì mua rồi!

Min-kyung thản nhiên, Ji-soo nheo mắt nhìn nàng.

– Bữa nay chị sao vậy? Rảnh quá à?

– Phải, rảnh lắm!

– Nhưng tôi bận! Chị tự sắp đồ vào túi mang về đi!

Ji-soo bực mình đứng lên. Bỗng cô dừng lại tức thì sau cái níu giữ của ai kia.

– Từ giờ, hãy để chị… giúp em được không?

Ji-soo mở to mắt, kinh hãi lập tức quay người lại. Ánh mắt của cô…có chút run sợ.

– Chị… mới nói gì vậy?

– Chị nói là, chị muốn giúp em!

~

– Em có thể nhờ chị một chuyện được không?

Chul-soon đắn đo một hồi rồi mở lời, giọng điệu khá rụt rè. Min-kyung mỉm cười gật nhẹ đầu.

– Tất nhiên. Nếu là có thể chị nhất định sẽ giúp!

– Chị có thể, làm Ji-soo tươi cười như trước được không? Cậu ấy… dù vẫn mỉm cười với em, nhưng chỉ thỉnh thoảng mới thật lòng. Đến hôm nay cậu ấy vẫn là cố gượng cười. Vả lại…Ji-soo, chắc chị không biết, cậu ấy tính toán giờ giấc sinh hoạt rất kém, luôn làm cố. Một ngày chỉ chợp mắt được nhiều lắm là ba tiếng, thậm chí còn không biết nấu nướng, toàn…

– Toàn úp mì gói! Không dám gọi ship hàng!

– Ơ… vâng!

Chul-soon tròn mắt, Min-kyung mỉm cười lần nữa.

– Chuyện đó chị biết, không đợi em nhắc chị cũng sẽ làm. Còn việc Ji-soo có thể tươi cười hay không, chị không dám chắc, nhưng chị đương nhiên sẽ cố gắng hết sức, em đừng lo lắng. Vậy chị về nhé! Gặp em sau.

– Vâng! Cảm ơn chị! Chào chị!

~

– Giúp… tôi sao?

Ji-soo có một chút hoảng sợ, Min-kyung nhìn thấu cô. Nàng chỉ nói ý, không nghĩ người kia sẽ phán ứng như vậy. Min-kyung cố gắng giữ lại cảm xúc, cố tự nhiên nở nụ cười như là chọc ghẹo Ji-soo.

– Phải phải, giúp em biết nấu ăn. Khẩn trương mặc tạp dề vào đi, hôm nay em sẽ mệt lắm đấy!